Hình ảnh này làm người có mặt tại hiện trường đều ngơ ra, tại sao lại có chuyện này được chứ, chỉ là một đứa con riêng lại được ông lớn này đặt trong tim.
Mà những người tham gia vào việc cô lập và động thủ với Tinh Húc cũng không khỏi rét run, không ngờ bọn họ chỉ thay học đệ xử lý một đứa con riêng lại vô tình chọc vào tổ ong vò vẽ này, có khi ngay cả gia đình cũng bị bọn họ hại chết.
Tương Phi Thanh làm hành động ôm eo gác cằm lên vai cậu, trông động tác vô cùng quen thuộc, mà cậu cũng không có ý định kháng cự, để mặc hắn ôm mình.
"Anh định xử lý chuyện này thế nào, không lẽ định để tôi ăn tát miễn phí, hả Ngũ gia!!"
Tương Phi Thanh nghe cậu hỏi, liền cười nhẹ, đưa tay véo nhẹ má cậu, nói: "Em không cần quan tâm, mọi chuyện tôi sẽ giải quyết, việc gấp bây giờ chính là chuyện của em." Nói xong hắn ra hiệu cho thư ký Lý, anh ta lấy văn kiện trong phong bì ra rồi đọc thật to nội dung bên trong.
"Sau đây tôi sẽ cho mọi người biết một sự thật, cái người đứng phía sau mọi người chính là nhân chứng trực tiếp nhất, mà đứa con riêng lại chính là cậu ta, chính là Tinh Tuế học đệ ngoan ngoãn của các người, cũng chính cậu ta lan truyền thân phận con riêng của thiếu gia Tinh Húc, làm cho cậu ấy bị xa lánh, bạo lực lạnh, mà vụ việc con gái hiệu trưởng học viện ỷ vào gia thế mà gây ra ẩu đả cũng đã được bên trên phê duyệt cách chức lão ta, gia đình cô cũng sẽ bị điều tra về khoản tham ô trong những năm gần đây, còn Tinh Tuế cậu sẽ bị buộc thôi học."
Nghe đến chữ thôi học làm cậu ta hoảng loạn, bắt đầu nói khùng nói điên.
"Không được không được, tôi không thể nghỉ học được, mấy người đang vu khống tôi, a Chiết anh mau nói giúp em đi, bọn đang nói dối."
Tương Chiết thấy Tinh Tuế đang hoảng loạn lập tức ôm cậu ta vào lòng, bắt đầu nhìn qua cậu mình và Tinh Húc.
"Cậu, sao cậu lại hảm hại Tuế Tuế, em ấy lương thiện như vậy soa lại có thể làm ra những trò hảm hại người khác như vậy."
Đúng là yêu vào ngu như heo, một bông sen trắng tim đen trước mắt lại vờ không thấy, đi tin vào mấy câu chắp vá này mà không suy nghĩ lại thư ký Lý là ai, nếu không phải là sự thật sao anh ta dám khua môi mua mép trước mặt tương Phi Thanh.
Nhìn đứa cháu ngu ngốc đang nói ra những câu đều muốn bảo vệ cái tên bạch liên hoa kia, quả là giống ba nó, đề bị vẻ ngoài làm cho mê muội.
Một nam chính bị tình yêu che mờ mắt lại có thể phát triển tập đoàn Hằng Cứ, tác giả có phải đầu óc có vấn đề hay không, thế giới này dễ dàng như vậy mà cái con hệ thống lại nói giống như thế giới gốc của cậu. Sự độc ác của vị mẹ kế kia còn chưa bằng một phần mười của người đàn bà đó, còn Tinh Tuế lại không đủ mưu mô như cô chị hờ kia, đúng là quá nhàm chán.
"Bông Tuyết, ra đây nhanh lên."
Vừa dứt câu một cục bông trắng xuất hiện, nó bay vòng quanh Tinh Húc.
"Ký chủ, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Nó vẫn đang thắc mắc ký chủ kêu nó ra đây làm gì.
"Hỏi mày một chuyện, dữ liệu gốc có phải xuất hiện vấn đề hay không, tại sao IQ cùng EQ của nhân vật chính lại tệ hại như vậy chứ, tao bây giờ muốn hai nhân vật chính này biến mất được hay không, ở chung với bọn họ tao sợ chính mình sẽ bị đồng hoá." Tinh Húc vô cùng bực mình với cái cốt truyện này, chỉ số thông minh không đủ thì vả mặt sẽ không còn vui nữa, chưa gì thì nhân vật chính đã bị đuổi học rồi, đáng lẽ nó phải xảy ra sau khi Tinh gia sụp đổ.
Ký chủ của nó quả nhiên tinh mắt, kỳ thực dữ liệu gốc đã bị trục trặc một phần, nếu mà nó nói có thể sẽ mất thêm một nhúm lông nữa.
Vừa mới xảy ra chuyện thì đã ảnh hưởng đến độ khó thế giới chưa gì đã hoàn thành hết cột nhiệm vụ.