Chương 42

Sau khi đi với Lôi Hướng Dương một chuyến như vậy, trong lòng Mộc Dương tràn đầy sự tò mò.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng không vui vẻ của Lôi Hướng Dương, cô cũng không hỏi thêm nữa.

Trên đường về nhà cả hai người đều im lặng.

Sau khi hai người vừa đi, vợ thầy bói Trần liền đi nói với thầy bói Trần.

Kết quả không ngờ là thầy bói Trần vẫn ở đó xem bói.

Vợ ông ta khó hiểu hỏi: “Đây là xem cái gì thế?”

Thầy bói Trần không lên tiếng, một lúc sau đột nhiên vỗ đùi nói: “Số của con bé này không hề đơn giản.”

Vợ thầy bói trần mù bối rối đáp: “Là sao?”

“Lần đầu tôi xem không nhìn ra cái gì cả. Hơn nữa mệnh thật sự không tốt, xem đến 13 tuổi là đứt đoạn.”

“Đến khi xem lại lần thứ ba thì trở nên mơ hồ không rõ.” Thầy bói Trần cau cau mày: “Chỉ có những vận mệnh đầy biến số mới như vậy.”

“Sau đó tôi lại xem một quẻ cho Lôi Hướng Dương.”

Lúc này, vợ thầy bói Trần cuối cùng cũng có chút lo lắng: “Mệnh của thằng bé đó thế nào?”

“Vận may tốt xấu khó lường, tương lai bất định không rõ.” Thầy bói Trần chỉ nói một câu như vậy, sau đó liền rơi vào trầm mặc.

Ngày trước, ông ta cũng đã xem qua vận mệnh của Lôi Hướng Dương.

Hoàn toàn không giống so với kết quả hôm nay.

Nhưng bây giờ.

Quỹ đạo của số phận đã có sự thay đổi.

Hơn nữa còn không thể xem ra sự thay đổi trong số mệnh.

Vợ thầy bói Trần lo lắng: “Nhưng tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì nhé. Không được, lần sau gặp cậu ấy phải nhắc nhở mới được.”

Thầy bói Trần tỉnh táo trở lại nói: “Tôi đang nghĩ, không biết liệu sự thay đổi số mệnh của cậu ấy có liên quan gì đến cô gái kia hay không.”

Nếu đúng như vậy.

Thầy bói Trần có chút do dự.

Mộc Dương vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Nếu như cô ấy biết thầy bói Trần vì chuyện này mà do dự giúp đỡ mình, cô nhất định sẽ mắng một câu: “Đây là mê tín phong kiến, không nên nghe theo.”

Hơn nữa cái loại gọi là vận mệnh này, mỗi lần rút quẻ không chừng lại có một cái gì đó thay đổi, làm sao mà có thể chắc chắn được.”

Hiện tại Mộc Dương đã giải quyết xong một việc lớn, tâm trạng rất tốt.

Vì vậy, nhìn thấy vẻ mặt cứ ủ rũ, không nói chuyện mà cúi đầu đi của Lôi Hướng Dương, Mộc Dương liếc liếc, nảy ra một ý tưởng: “Tôi hỏi cậu, trong thôn chúng ta thứ gì phát triển có thể đáng tiền nhất?”

Lôi Hướng Dương bị câu hỏi đó làm tỉnh táo trở lại hỏi: “Cô hỏi cái này để làm gì?”

“Đương nhiên là để kiếm tiền rồi.” Mộc Dương thản nhiên trả lời.

Lôi Hướng Dương đột nhiên có chút khẩn trương: “Cô muốn làm gì thì làm, không được trộm hoa màu ngoài ruộng, không được trộm đồ trong nhà. Bằng không, nếu bị phát hiện sẽ bị đánh chết đấy.”

Mộc Dương nghe vậy mới biết trong lòng Lôi Hướng Dương nghĩ gì về mình, không nhịn được mà trợn tròn mắt.

Bị Lôi Hướng Dương nghĩ như vậy về mình, cô tức muốn chết.

Thế là cô hung hăng trừng mắt nhìn lôi Hướng Dương nói: “Cậu đang nghĩ cái gì vậy.”

Mộc Dương không vui hỏi.

Lúc này Lôi Hướng Dương mới ý thức được mình có thể đã suy nghĩ quá nhiều.

Vậy nên trong chốc lát bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng Lôi Hướng Dương lại mặt dày nói: "Tôi sợ cô đi đường vòng thôi."

“Không cần cậu lo lắng, cậu cũng nên nghĩ cách kiếm tiền đi.” Mộc Dương tức giận nói.

Lôi Hướng Dương lại lắc đầu nói: “Nếu tiền dễ kiếm như vậy thì tôi đã kiếm thì lâu rồi, sao mà phải đợi đến bây giờ chứ.”

Mộc Dương khinh thường nhìn Lôi Hướng Dương một cái, sau đó nói: “Cậu không kiếm được tiền, đó là bởi vì cậu ngốc. Chỉ cần động não, có cách nào mà không nghĩ ra được chứ? Tôi hỏi cậu, hiện tại rốt cuộc thứ giá trị nhất là gì? Thứ mà có thể mọc từ trong đất ra ấy.”

Lôi Hướng Dương nghiêm túc nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu đáp: “Thứ đáng tiền nhất đều nằm trong đất của người khác.”