Chương 18

Mộc Trung Quốc giữ lấy Trương Hiểu Dung: "Em đuổi theo con bé làm cái gì? Đủ lông đủ cánh rồi nên càng ngày càng không nghe lời!"

Trương Hiểu Dung lo lắng giậm chân: “Trên đầu Dương Dương còn có vết thương, hôm qua sốt cả đêm, còn rất yếu…”

Trời lúc này cũng khá tối.

Mộc Dương mở cửa đi ra ngoài, cũng không biết đi đâu.

Cuối cùng cô trực tiếp đi tới cửa sau, dựa người vào đống cỏ khô, dự định ở một mình một lúc.

Trương Hiểu Dung đi ra cũng không dám gọi tên cô, tìm hai lần cũng không thấy người, chỉ có thể quay lại gọi Mộc Hồng Tinh: “Đi tìm em của con đi, mẹ còn phải nấu cơm.”

Mộc Hồng Tinh yên lặng gật đầu.

Trương Hiểu Dung nói xong thì lo lắng trở lại phòng bếp, Mộc Hồng Tinh đi tới cửa sau, trực tiếp đi đến chỗ Mộc Dương.

Lúc Mộc Hồng Tinh đi tới trước mặt Mộc Dương, Mộc Dương cũng nhìn về phía Mộc Hồng Tinh.

Mộc Hồng Tinh nhìn cũng không tệ, nhưng không thể so sánh được với thiếu niên chiều nay.

Hơn nữa, Mộc Hồng Tinh còn có vẻ không dễ ưa cho lắm.

Mới nhìn đã thấy đây là một kẻ nhàm chán rồi.

Bằng đôi mắt trải sự đời, Mộc Dương vừa liếc nhìn đã có thể nhận ra Mộc Hồng Tinh là người như thế nào, anh ta thoạt nhìn có vẻ thành thật, thậm chí còn ít nói, nhưng khó có thể biết trong lòng đang nghĩ gì.

Những người như vậy hoặc là người chân thật và trung thực, hoặc là những người đầy tính toán.

"Có chuyện gì không?" Mộc Dương nhướng mày hỏi.

Mộc Hồng Tinh nhìn Mộc Dương hồi lâu mới mở miệng: “Tại sao em không muốn đính hôn?”

Mộ Dương vừa nghe được lời nói của Mộc Hồng Tinh, lập tức bật cười.

Sau đó cô cười hỏi Mộc Hồng Tinh: “Nếu là anh, anh có làm không? Nếu hôm nay em đi học đại học, nhà không có tiền nuôi, lại ngẫu nhiên có một cô gái nhà giàu có nhưng đầu óc có vấn đề muốn cưới anh, nhà bên đó hứa hẹn với anh chỉ cần anh cưới cô ấy, họ sẽ hỗ trợ em học đại học."

Mộc Hồng Tinh trầm mặc một lát, quả quyết nói: “Đươnh nhiên anh sẽ đồng ý rồi.”

Mộc Dương như vậy nhìn Mộc Hồng Tinh, không nói được lời nào.

Quá giả dối rồi.

"Nhưng em không đồng ý." Mộc Dương cuối cùng cũng nói ra lời này.

Đây là sự thật.

Cô cũng chỉ là đột nhiên trọng sinh đến nơi này, thời đại này, cho dù đối mặt với thân nhân của gia đình này, Mộc Dương vẫn là Mộc Dương mà thôi.

Mộc Dương từ nhỏ đã cô đơn, lấy lại tất cả những gì thuộc về mình bằng chính sức mình.

Vốn chẳng có nhiều tình cảm với Trương Hiểu Dung hay Mộc Hồng Tinh.

Những dao động nhẹ duy nhất là do những cảm xúc, cảm giác còn sót lại trong cơ thể này.

Liệu một người như cô có hy sinh cả cuộc đời mình vì một người xa lạ không?

Đương nhiên là không rồi.

Cho nên khi Mộc Dương nói ra câu này, hoàn toàn không có chút gánh nặng tâm lý nào, thậm chí còn rất bình tĩnh.

Mộc Hồng Tinh nghe vậy thì nắm chặt tay, kìm nén đến đỏ mặt, hỏi từng chữ: "Mộc Dương, từ khi nào mà em lại trở nên ích kỷ như vậy?"

Đối mặt với vấn đề như vậy, Môic Dương có chút không hiểu: "Ích kỷ là ích kỷ thế nào?"

"Em có hiểu việc học đối với anh có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là anh có thể tiến lên phía trước, thay đổi vận mệnh của chính mình, không cần phải làm nông dân nữa! Không chỉ có anh, mà còn có em và cha mẹ nữa." Mộc Hồng Tinh dần dần trở nên kích động.

Cuối cùng, trên mặt Mộc Hồng Tinh tràn đầy khát vọng: “Đợi khi anh học thành tài rồi, anh có thể dẫn cha mẹ đến thành phố, chúng ta sẽ không còn phải nhìn mặt bà nội, mẹ cũng không phải làm việc quần quật cả ngày nữa! Chúng ta có thể là cư dân thành phố, sẽ không ai coi thường chúng ta được nữa!"

Mộ Dương nhìn bộ dáng kích động của Mộc Hồng Tinh, đột nhiên nhớ tới một câu, nếu ai đó muốn làm gì họ sẽ luôn mù quáng cho rằng việc họ làm là đúng.

Mộc Dương thật sự muốn hỏi Mộc Hồng Tinh lấy đâu ra sự tự tin như vậy?

Thời nay sinh viên đại học rất có giá trị, nhưng Mộc Dương biết rất rõ một điều, sinh viên đại học không thực sự có giá trị như vậy.

Đặc biệt càng về sau thì sẽ càng trở nên ít giá trị.

Trong 5 năm, rất nhiều thứ có thể thay đổi.

Điều quan trọng nhất là dù một sinh viên đại học có giá trị thì cũng không có sinh viên đại học nào có thể nuôi cả gia đình mà không gặp khó khăn.

Vào đại học rồi không có nghĩa sẽ không phải lo cơm áo gạo tiền hay bất kỳ thứ gì nữa.

Và thường thì những người có suy nghĩ như vậy cuối cùng sẽ không thể chấp nhận được hiện thực.

Bởi vì hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều...