Chương 1: Xuyên qua

Ưm! Ồn quá đi mất! Thủy Linh Nhi bị một tràng tiếng ồn đánh thức, dùng sức mở to mắt, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, cô có chút không kịp phản ứng, đây là nơi nào vậy! Mọi thứ trông có vẻ khá lạc hậu, rõ ràng đây không phải là ngôi nhà xa hoa kia của cô.

Thủy Linh Nhi đứng thẳng dậy, nhìn chiếc áo tang màu trắng mà cô đang mặc, rồi lại nhìn chiếc giường đất ở bên dưới. Trời ơi! Chẳng lẽ đây là chiếc giường lò đất của Đông Bắc trong truyền thuyết sao? Tại sao cô lại ở đây?! Rõ ràng 15 phút trước cô còn ở trên đường phố New York. Đột nhiên, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu cô, đó là một chiếc ô tô màu đỏ, đang lao vun vυ"t về phía cô.

*土炕: Giường lò đất của người phương bắc Trung Quốc.

Thủy Linh Nhi hít vào một hơi khí lạnh, chẳng lẽ là chiếc xe ô tô kia đυ.ng cô bay từ New York tới nơi này à! Chuyện này sao lại có thể quỷ dị đến vậy chứ!

“Linh Nhi, con tỉnh rồi!” Ngay khi Thủy Linh Nhi đang suy nghĩ vấn đề nhân sinh này, một người đàn ông cường tráng áng chừng ba mươi tuổi chạy tới, gắt gao ôm chặt lấy cô vào lòng, “Con không thể rời bỏ cha, mẹ con vừa mất, cái nhà này chỉ còn lại hai cha con chúng ta mà thôi!” Giọng nói thê lương khiến Thủy Linh Nhi đang muốn giãy giụa thì dừng lại, yên lặng nằm trong lòng của người đàn ông.

Mặc dù cô cho rằng người đàn ông này đã nhận lầm người, nhưng thực ra trong lòng cô luôn khao khát tình yêu thương của cha, bởi vì từ khi cô còn rất nhỏ, cha cô đã rời bỏ mẹ con cô mà đến một thế giới khác, mà người đàn ông trước mặt cô mặc dù không phải cha cô, nhưng lại mang lại cho cô một cảm giác ỷ lại và đáng tin cậy đến kỳ lạ, cảm giác giống như một người cha vậy. Điều này khiến cô không nỡ đẩy ông ra, cũng không đành lòng đẩy ông ra.

Mà lúc này, người bên ngoài nghe thấy tiếng ồn lần lượt đi vào, trong đó có một người phụ nữ trung niên nắm lấy tay Thủy Linh Nhi an ủi: “Tiểu Linh à, cả thôn đều biết tình cảm của hai mẹ con cháu rất thắm thiết, nhưng cháu cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình, cho dù không phải vì bản thân mình, thì cũng nên suy nghĩ cho cha mình chứ, anh chị của cháu đều đã kết hôn lập gia đình rồi, người duy nhất còn có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cha cháu cũng chỉ còn có mình cháu thôi, nếu cháu mà có mệnh hệ gì, thì bảo cha cháu phải sống làm sao đây!”

Thủy Linh Nhi có chút kỳ quái nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy kỳ quái không phải là do nội dung lời nói của bà ấy, mà là những phản ứng của chính cô khi nghe những lời này. Sau khi nghe những lời này từ bà ấy, trong lòng cô lại sinh ra một nỗi buồn sâu sắc! Chuyện quái quỷ gì đây?!

“Haiz! Con bé tội nghiệp này, vừa mới mười ba tuổi đã mất mẹ, bảo sao lại khóc đến ngất đi.” Giọng nói trầm thấp ngoài cửa sổ truyền đến tai Thủy Linh Nhi, con bé tội nghiệp này?! Là đang nói cô đấy à? Không đúng nha, bản thân năm nay đã hai mươi ba tuổi, còn thay bạn trai đến mấy lần rồi. Đôi mắt vô thức tìm kiếm chiếc gương trong phòng, lại đối diện thẳng với chiếc gương treo trên tường, trong gương là một cô gái nhỏ có làn da trắng nõn, khuôn mặt non nớt đến nổi tưởng chừng thổi nhẹ thôi cũng có thể làm rách, đôi mắt to tròn ngấn nước, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng, giống như trái anh đào vừa được hái, mái tóc đen óng ả tết thành hai bím tóc, đáp trên vai áo tang mà cô đang mặc, đôi chân mày có vẻ buồn rầu, mang theo một nét không nhiễm khói bụi nhân gian.

Đây là?! Thủy Linh Nhi không thể tin được mà sờ sờ mặt của mình, cô gái trong gương cũng sờ sờ mặt mình. Trời ơi! Đó, đó là cô sao? Hốt hoảng nhìn vào mắt của người đàn ông bên cạnh, hy vọng có thể tìm được đáp án từ đó, nhưng người đàn ông lại càng đau khổ ôm lấy cô an ủi: “Tiểu Bách Linh của cha à, con còn có cha, còn có cha đây mà!”

Bách Linh Nhi, cô gái này tên là Bách Linh Nhi à?! Chẳng lẽ...

Thủy Linh Nhi ngập ngừng mở miệng, “Cha!” Giọng nói yếu ớt mang theo sự trong sáng đặc thù của núi rừng, mềm mại dịu dàng khiến người ta vô thức muốn lắng nghe, nâng niu!

Trời ơi! Giọng nói thuần khiết như vậy là của cô sao, cô nhớ rằng giọng nói của cô rõ ràng là rất gợi cảm. OMG! Giọng nói không phải của cô, khuôn mặt không phải của cô, điều đó có nghĩa là cô đã xuyên không rồi?!

Đừng mà! Thậm chí, cô còn có hẹn với con mồi vừa câu được tối nay nữa, ông trời ơi, bây giờ cô có thể mua chiếc vé khứ hồi hay không! Hu hu hu! Thân hình quyến rũ của cô, giọng nói gợi cảm của cô, những đêm sung sướиɠ của cô!

Cứ như vậy, Thủy Linh Nhi mang theo sự đau khổ vô hạn cùng tâm trạng buồn bã sống qua hai ngày, cũng may là không có ai phát hiện cô có vấn đề, còn cho rằng là do cô quá đau buồn nên mới như vậy.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ ba, Thủy Linh Nhi nhìn khuôn mặt của “chính mình” trong chậu rửa mặt, bỗng nhiên cảm thấy thân thể này cũng không tồi, tuy rằng có chút non nớt, nhưng non nớt cũng có chỗ tốt của non nớt, tùy ý đưa một ánh mắt quyến rũ người, hiệu quả lại cực kỳ tốt, trong sự quyến rũ của phụ nữ còn đem theo một chút sự thuần khiết trời sinh, làm cho người ta muốn đổ gục ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ừm! Cũng được, không tồi, Thủy Linh Nhi, à không, Bách Linh Nhi hài lòng gật đầu. Nếu đã như vậy rồi, thì phải cố sống tiếp thôi, dù gì linh hồn ở bên trong cũng là của Thủy Linh Nhi cô đây, muốn sống như thế nào chẳng phải sẽ do cô quyết định hay sao. Những con mồi tương lai à, khóe miệng Thủy Linh Nhi cong lên một vòng cung mê người, ha ha, cô tới rồi đây!

Cứ như vậy, Thủy Linh Nhi mang theo tâm trạng kí©h thí©ɧ cùng hiếu kỳ rời khỏi nhà, nên bắt đầu từ ai đây? Ánh mắt cô quét qua sân, đáp xuống người đàn ông đang quay lưng lại với cô, người đang chuẩn bị dụng cụ để ra đồng. Ừm! Cô hài lòng gật đầu, thân hình trước mặt tuy không phải là thân hình quá mức cường tráng nhưng làn da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn kia toát ra một vẻ đẹp về sức mạnh, đặc biệt là cặp mông cùng cặp đùi hẹp gợi cảm, nam tính quá đi! Chốt người này vậy!

“Cha, con đi cùng cha nhé.” Thủy Linh Nhi nuốt nước miếng, hướng về phía người đàn ông nói. Tâm trạng đang tốt nên giọng nói tự nhiên sẽ trở nên ngọt ngào hơn. Hà Nhật, người đang cúi đầu làm việc nghe thấy giọng nói ngọt ngào lâu rồi chưa nghe thấy của cô con gái nhỏ, không khỏi dừng lại, trong lòng có chút đau xót: “Con gái, sao con lại ra ngoài này? Công việc đồng áng con không cần phải làm, một mình cha làm được mà.” Vốn dĩ, khi mẹ cô còn sống, hai người đều không muốn để cho cô con gái nhỏ phải mệt mỏi nên rất ít khi đưa cô ra đồng.

Thủy Linh Nhi, à không, bây giờ là Bách Linh Nhi, Bách Linh Nhi đi tới trước mặt người đàn ông, hai tay mềm mại đặt ở trên cánh tay trần của Hà Nhật, “Đừng mà cha, con ở nhà ngột ngạt quá, cha đưa con đến đó đi mà!” Trong giọng nói làm nũng còn đem theo một sự quyến rũ của phụ nữ.

Hà Nhật không khỏi sửng sốt, cô bé bình thường rất thành thật này sao lại có thể làm nũng với mình như vậy nhỉ, khi mẹ cô còn sống, cô vẫn rất kính sợ người cha này, nhưng cô lại cực kỳ thân thiết với mẹ mình, hôm nay là làm sao vậy?! Mặc dù hơi nghi hoặc nhưng ông vẫn có thể tìm thấy được niềm kiêu hãnh của người chủ gia đình qua giọng nói làm nũng của cô.

Bách Linh Nhi thấy người đàn ông trước mặt chỉ nhìn mình mà không trả lời, vì vậy khẽ lắc lắc cổ tay, cơ thể cũng phối hợp mà vặn vẹo, lắc qua lắc lại cánh tay cường tráng của người đàn ông “Được không ạ!” Giọng nói càng ngày càng mềm mại.

Hà Nhật chỉ cảm thấy cả người run lên, từng đợt dòng điện từ cổ tay truyền khắp toàn thân, trong lòng như có cái gì đó đang rục rịch, ông vô thức nuốt một ngụm nước miếng, ngây ngốc đáp: “Được, được!” Giọng nói có chút khàn “Vậy thì đi thôi.” Bách Linh Nhi hài lòng nhìn phản ứng của “cha”, nở một nụ cười ngọt ngào với ông, rất tự nhiên mà vòng cánh tay ôm lấy cánh tay cường tráng kia, để chúng dán vào vùng ngực của mình, hai bầu vυ" không chút dấu vết mà ma sát vào ông, không thể không thừa nhận là cô rất hài lòng với sự phát dục của cơ thể này, tuổi còn nhỏ như vậy, ngực đã bắt đầu có hình dạng rồi, đoán chừng triển vọng phát triển trong tương lai là rất lớn!

Hà Nhật không dám cúi đầu, chỉ có thể một tay nhặt dụng cụ lên, đi về phía trước. Nhưng càng không dám nhìn thì cảm giác đó lại càng rõ ràng, xúc cảm mềm mại, đầy đặn săn chắc kia chính là cặρ √υ" của cô con gái của ông mà, cặρ √υ" còn nhô cao hơn cả của mẹ cô, lúc này chúng đang kẹp chặt lấy cánh tay ông, ông chỉ cảm thấy một cơn sướиɠ rơn truyền từ háng ra phía sau lưng.

Trời ơi! Ông cứng rồi, vậy mà lại bị cứng bởi chính bộ ngực của con gái mình! Chết tiệt, đặt rổ hạt giống che dưới háng, bây giờ Hà Nhật chỉ cảm thấy khó mà có thể tiến bước lên.

Bách Linh Nhi không chút dấu vết khẽ liếc nhìn cái lều trại cao lớn, nụ cười trên khóe miệng càng trở nên ngọt ngào, ha ha, có kịch vui rồi đây!