Chương 47:

Liễu thị trừng hắn một cái, buông cái cốc xuống.

“Ta cũng chỉ là ngẫu nhiên tới đây vài lần mà thôi, đều là được người khác mời.” Kỷ Duy nhàn nhạt nói, xem như giải thích.

Kỷ Đào nhìn cách bài trí cao nhã ở trong phòng, trên tường còn treo chữ viết thiết họa nhân câu, đầu bút lông khéo đưa đẩy giấu giếm bén nhọn, vừa liếc qua đã có thể nhận ra.

*Thiết họa nhân câu: Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.

Đồ ăn rất nhanh đã được đưa lên, Kỷ Đào cúi đầu ăn cơm, hương vị đúng là không tồi, mấy người đi dạo nửa ngày, mọi người đều đã đói, trong lúc nhất thời trong phòng yên tĩnh, chỉ có thanh âm của chiếc đũa cùng cái cốc chạm vào bàn.

Chính là trong lúc ăn cơm, bên ngoài lại truyền ra tới tiếng ồn ào, thỉnh thoảng trong hỗn loạn vang lên một giọng nam quen thuộc, mấy người liếc nhìn nhau, Kỷ Duy nhăn lại lông mày, nói: “Mấy người đừng ra ngoài, để ta đi xem, tiểu tử Dương gia không giống như người thích gây chuyện, nhất định là có người đã khi dễ hắn.”

Bên ngoài thanh âm càng lúc càng lớn, có người nói: “Bất quá là thấy tiểu nương tử lớn lên xinh đẹp, cho rằng nàng còn chưa định hôn sự, hỏi một chút mà thôi, đều là hiểu lầm.”

“Cho dù là cô nương chưa gả, cũng không phải là người mà ngươi có thể đi lên trêu đùa, nếu thật sự là cô nương chưa gả, trở về liền không phải sẽ tìm đến cái chết hay sao?” Dương Đại Thành đương nhiên là không phục.

Kỷ Đào ngồi ở trong phòng uống trà, chỉ mấy câu nói đó cũng đã đoán được nguyên nhân. Không khỏi cảm thán quả nhiên là vai chính, động một chút liền sẽ gặp được cực phẩm, ví dụ như người thân không nói đạo lý hay ở bên ngoài sẽ gặp được tên ăn chơi......

Đương nhiên, Phùng Uyển Phù xác thực là xinh đẹp, không thể tránh khỏi sẽ gặp phải những người này, cũng không thể trách nàng. Bất quá có Dương Đại Thành ở đó, khẳng định sẽ bình an vô sự không có việc gì.

Bên ngoài thanh âm cãi cọ ầm ĩ càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng lại có thanh âm khuyên nhủ của người nào đó.

“A...... Gϊếŧ người......” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, còn có tiếng hét hoảng sợ tiếng, thỉnh thoảng có tiếng bước chân vội vã.

Kỷ Đào ngồi không yên được nữa, Kỷ Duy còn đang ở bên ngoài. Liền đứng lên mở cửa, đập vào mắt đó là một công tử nhà giàu mặc áo lam che lại cổ ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, trên mặt đất còn có vài giọt máu đỏ tươi.

Kỷ Duy nhìn đến nàng, vội vàng kéo nàng, nói: “Đào nhi, nhanh cứu người đi.”

Người chung quanh nghe thấy vậy, chạy nhanh nhường ra một con đường, Kỷ Đào ngồi xổm xuống, người nọ tuy có chút hoài nghi, cuối cùng cũng lấy ra bàn tay đang che cổ.

Làm Kỷ Đào ngoài ý muốn chính là Lâm Thiên Dược thế nhưng cũng ở đây, hắn cũng ngồi xổm xuống, tựa hồ là muốn nâng người nọ dậy nhưng lại có bộ dáng không dám làm loạn.

Miệng vết thương vô cùng ghê người, từ trong cổ họng hắn kéo dài thẳng đến bên tai, miệng vết thương rất sâu, không ngừng chảy máu tươi, Kỷ Đào khẽ nhíu mày, lấy ra ngân châm đâm xuống vài cái, mới giương mắt hướng hắn nói: “Không có việc gì, chỉ là vết thương này của ngươi, có lẽ sẽ lưu lại sẹo.”

Một thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu của Kỷ Đào truyền đến: “Lưu lại sẹo......”

“Đừng nói chuyện.” Kỷ Đào nhàn nhạt nói, sắc mặt nghiêm nghị.

“Đa tạ cô nương.”

Người nọ lại nói.

Kỷ Đào nhíu mày, hết nhìn trái lại nhìn phải, Lâm Thiên Dược đã xé vạt áo của mình đưa cho nàng, Kỷ Đào tiếp nhận, vừa băng bó cho người nọ vừa nói: “Vết thương này của ngươi vẫn là nên đi tìm đại phu, miệng vết thương cũng không thể dùng vải này băng lại, chỉ là tạm thời băng bó mà thôi.”

Dương Đại Thành đứng ở cách đó không xa có chút luống cuống, lúc này tiến lên, nói: “Vị công tử này, thật xin lỗi, ta không phải cố ý, người kia chính là khinh người quá đáng, ta chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút mà thôi.”

Người nam nhân ngồi trên mặt đất đang lấy tay che lại vết thương trên cổ được Kỷ Đào băng bó, lớp vải trắng trên cổ của hắn kỳ thật không tương xứng với y phục trên người của hắn.

“Ở trước mặt của nhiều người như vậy, ngươi muốn ta nói như thế nào, tha thứ cho ngươi hay sao?” Thanh âm trầm thấp của hắn truyền ra, hơi hơi có chút không kiên nhẫn.

Dương Đại Thành sững sờ một chút, sau đó mới nói: “Công tử muốn ta bồi thường như thế nào, ta đều có thể...”

“Ta không thiếu bạc.” Người nọ cắt ngang lời của hắn.

Kỷ Đào đứng ở một bên, người này hiển nhiên đã vô cùng không kiên nhẫn, xem cách ăn mặc của hắn, sự dạy dỗ của hắn, hẳn là người sẽ không cắt ngang lời nói của người khác.

Dương Đại Thành càng thêm co quắp, nói đến cùng, hắn cũng chỉ là một nông phu bình thường đến không thể bình thường hơn ở trong thôn mà thôi, cho dù là mấy năm nay có Phùng Uyển Phù ở trong tối ngoài sáng chỉ điểm, cuộc sống của Dương gia có tốt hơn một chút, hắn cũng không học được cách nói chuyện khéo léo trong một thời gian ngắn được, nhìn cách ăn mặc của vị công tử này, trong nhà nhất định không phú thì cũng quý, nhìn thấy những cái này, hắn trước tiền liền sợ hãi ba phần, ngữ hí cùng động tác cũng khó tránh khỏi chút rụt rè.

Lúc này Phùng Uyển Phù lại tiến lên cầm lấy tay của hắn, đầy mặt thành khẩn nói: “Phu quân của ta ngộ thương công tử là sự thật, xin lỗi là điều cần thiết, cho dù công tử có tha thứ hay không cũng là chuyện của công tử.”

Nàng mím môi, nói: “Nếu là công tử đáp ứng, phu thê chúng ta có thể mang công tử đi tìm đại phu, công tử cũng có thể ở lại nhà chúng ta, trước khi khỏi hẳn, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc công tử.”