Chương 23: Đòi Công Bằng

Ngay khi giọng nói lạnh lùng của Kỷ Đào vang lên, hiện trường ồn ào hỗn loạn nhất thời trở nên yên tĩnh.

Sau một hồi im lặng, phụ nhân có khuôn mặt đầy máu tươi dường như mới phát hiện ra thân phận của Kỷ Đào. Cô không chỉ là đại phu mà còn là khuê nữ của trưởng thôn. Bà ta lập tức giống như tìm được một người mà mình có thể tin cậy: “Kỷ cô nương, cô nương phải giúp ta đòi lại công bằng. Tuy rằng ta không phải người của thôn Đào Nguyên, nhưng Dương lão nhị làm người khác bị thương là sự thật và có rất nhiều người ở đây làm chứng. Nếu như cô nương không giải quyết được thì ta sẽ gọi trưởng thôn của chúng ta đến…”

“Ta chỉ là đại phu. Nếu đại tẩu không muốn chữa trị thì ta sẽ quay trở về.” Kỷ Đào ra vẻ thu dọn hộp thuốc và xoay người rời đi.

“Đừng đừng đừng, nếu… cô nương đã đến rồi thì hãy giúp ta chữa trị vết thương trước đi.” Phụ nhân vội vàng tiến lên vài bước và muốn giữ lấy Kỷ Đào.

Nhưng Kỷ Đào lại linh hoạt tránh ra.

“Vào nhà đi.” Kỷ Đào im lặng nhìn bà ta, sau khi thấy bà ta không dễ chịu thì mới lạnh nhạt nói.

Phụ nhân vẫn không cam lòng mà nhìn về phía cánh cửa sân đóng chặt ở phía đối diện rồi quay người đi vào nhà.

Kỷ Đào hơi nhíu mày, động tác nhanh chóng, sau khi bưng mấy chậu nước đỏ như máu đi, cô nhẹ nhàng bôi thuốc cho phụ nhân.

Phụ nhân vừa rồi còn tức giận giậm chân thì lúc này có chút co rúm lại, bà ta khẽ kêu đau. Sau khi nhìn thấy một chậu máu thì sắc mặt bà ta dần dần trở nên tái nhợt: “Kỷ cô nương, cái này… sao lại có nhiều máu như vậy? Vết thương của ta có sâu không? Sẽ để lại sẹo sao?”

Kỷ Đào dùng băng quấn quanh mặt của bà ta một cách lưu loát và nói: “Ta chỉ là đại phu chứ không phải thần tiên. Vết thương của bà rất sâu và chắc chắn sẽ để lại sẹo.”

Phụ nhân kinh ngạc kêu lên một tiếng, bà ta lập tức muốn đứng bật dậy: “Không thể có chuyện đó được….”

Kỷ Đào lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Phụ nhân không dám động đậy, nhưng vẫn không hề yên tĩnh: “Ta không biết đâu. Ta bị thương ở thôn Đào Nguyên của các ngươi. Các ngươi phải có trách nhiệm chữa trị cho ta, cho dù thế nào thì cũng không được để lại sẹo…”

Kỷ Đào băng bó xong, nghe vậy thì cũng không tức giận. Sau khi rửa tay và thu dọn hộp thuốc, cô lạnh nhạt nói: “Đại tẩu, nếu bà muốn giở trò xấu không trả tiền thuốc thì cứ như vậy đi. Nhưng nếu sau này bà hay người nhà của bà muốn mời đại phu tới thì ta sẽ không đi. Sư phụ của ta đã lớn tuổi, tính tình cũng không tốt cho nên sẽ càng không đến.”



Nói xong, cô đeo hộp thuốc lên và chuẩn bị đi ra ngoài cửa mà không hề có ý định lý luận dài dòng với bà ta một chút nào.

“Đừng đừng đừng, Kỷ cô nương …” Phụ nhân giãy giụa nhảy khỏi ghế và đuổi theo cô.

“Cô nương đừng tức giận, ta trả tiền thuốc được chưa?” Phụ nhân vội vàng lấy túi ra và đưa cho Kỷ Đào, cuối cùng vẫn còn không cam lòng mà nói: “Kỷ cô nương, Dương lão nhị dùng dao làm hại người khác. Các ngươi cũng không thể mặc kệ như vậy chứ?”

Kỷ Đào không thèm để ý tới vẻ mặt không muốn đưa tiền của phụ nhân, cô cầm lấy túi tiền và lạnh nhạt nói: “Ta chỉ là đại phu. Đại tẩu muốn đòi lại công bằng thì nên đi tìm người có quyền giải quyết đến.”

Vẻ mặt của cô lạnh lùng và giọng nói cũng không thay đổi, không hiểu sao mà phụ nhân chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc khắp cơ thể.

Kỷ Đào đưa ánh mắt nhìn lướt qua khắp căn phòng, có vài người vốn muốn khuyên bảo nhưng giờ đều ngậm miệng lại.

Nhắc mới nhớ, Kỷ Đào cũng mới chỉ là một cô nương mười bốn tuổi mà thôi, nhưng vừa rồi nhìn bộ dạng máu me như vậy mà cô cũng không cảm thấy sợ hãi và lúc này cô cũng rất bình tĩnh.

Vì vậy, Dương Đại Lương đi theo Kỷ Đào trở về Kỷ gia để mời Kỷ Duy đến đây và có vài người còn chạy đi tìm những lão nhân vẫn còn sống của Dương gia. Chẳng mấy chốc, rất nhiều người ở trong thôn đã đến nhà của Dương Đại Lương.

Sau khi Kỷ Duy rời đi và hôm nay Liễu thị trở về nương gia nên trong nhà chỉ còn lại Dương ma ma. Kỷ Đào đi ra đóng cửa, nhìn thấy khoảng sân có hàng rào ở đối diện vô cùng yên tĩnh thì cũng không để ý. Có lẽ bởi vì là quả phụ nên ngày thường Điền thị rất ít giao du với bên ngoài và Kỷ Đào cũng không gặp bà ấy nhiều. Lần trước bà ấy bị ốm, mơ mơ màng màng đi ra ngoài rồi ngất xỉu ở trong sân nên mới được Kỷ Đào phát hiện và phải mất vài ngày thì bà ấy mới khỏe hẳn. Do vậy ngày hôm đó Lâm Thiên Dược mới nói cảm ơn với cô.

Kỷ Đào đóng cửa rồi đi phơi dược liệu ở trong sân. Mấy năm nay hầu hết dược liệu mà Kỷ Đào sử dụng đều do chính cô tự lên núi hái và bào chế, chỉ có một ít là phải đến Dược Đường mua.

Sau khi lật được hai lần một nửa dược liệu ở trong sân, Kỷ Đào đứng thẳng dậy, cảm thấy thắt lưng đau nhức, cô chậm rãi xoay người thì đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài dường như có âm thanh kỳ quái.

Cô bước nhanh ra cửa và xem xét thì liền thấy có hai người đang đánh nhau trong sân nhà có hàng rào ở đối diện.

Điền thị đứng dưới mái hiên, hình như bà ấy đang khóc và còn cực kỳ lo lắng mà gọi tên Lâm Thiên Dược.