Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thôn Hoa Khó Gả

Chương 21: Trở Về

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dương Đại Viễn đi vào, làm như không nhìn thấy Kỷ Đào mà trong mắt chỉ có Phùng Uyển Phù. Hắn ta tiến lên vài bước, dường như có chút kích động nên lập tức đưa tay ra và nắm chặt lấy tay của Phùng Uyển Phù.

Mí mắt của Kỷ Đào giật giật.

Phùng Uyển Phù muốn rút tay ra nhưng lại bị Dương Đại Viễn cầm chặt hơn.

“Phù nhi, nàng có sao không?”

Vẻ mặt chăm chú nhìn vết thương khiến cho người ta thấy mà giật mình ở trên mặt của Phùng Uyển Phù, hắn ta càng thêm tức giận.

Phùng Uyển Phù không rút tay ra được thì có chút lo lắng. Nàng ta nhìn Kỷ Đào đang cúi đầu thu dọn hộp thuốc ở bên cạnh rồi vội vàng nói to: “Đại Viễn ca, vừa rồi Đào nhi muội muội đã đưa cho ta cao dược do tổ tiên truyền lại, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu cho nên huynh đừng lo lắng……”

Dường như lúc này mới để ý tới có người đang ở đây, Dương Đại Viễn buông tay nàng ta ra và nhìn về phía Kỷ Đào: “Kỷ cô nương, tiền thuốc thì…”

“Phùng cô nương đã trả rồi.” Kỷ Đào vừa nói vừa đeo hộp thuốc lên, cô lạnh nhạt nói: “Ta muốn đi nhìn xem Dương đại tẩu thế nào, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây.”

Kỷ Đào bước ra khỏi nhà của Dương Đại Thành và quay trở lại căn nhà náo nhiệt ở đối diện của Dương Đại Lương. Còn chưa đến gần thì cô đã nghe thấy tiếng khóc to và rõ của trẻ con.

Nhìn thấy Kỷ Đào, Dương Đại Lương ôm đứa bé đến với vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: “Kỷ cô nương, xin hãy giúp ta xem một chút.”

Kỷ Đào cẩn thận kiểm tra thì thấy rằng mặc dù đứa bé hơi gầy nhưng lại rất khỏe mạnh.

Bầu không khí ở bên cạnh có chút kỳ quái, nhưng Kỷ Đào cũng không thèm để ý. Cô gói kỹ đứa bé rồi trả lại cho Dương Đại Lương và cười nói: “Đứa trẻ rất khỏe mạnh, chúc mừng ngươi.”



Dương Đại Lương lập tức vui mừng hớn hở nhưng lại nghe thấy Dương Đại Thành ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Nếu không cho ta một lời giải thích về chuyện ngày hôm nay thì ta sẽ không để yên đâu.”

“Hôm nay là ngày vui nên bớt tính toán một chút đi .” Đột nhiên có vài người tiến lên khuyên nhủ.

“Quên đi cái gì, khuôn mặt của Phù nhi bị người khác vô cớ cào thành như vậy. Nếu như bị hủy hoại … Dù sao thì bà ta cũng phải đến xin lỗi Phù nhi.”

“Xin lỗi gi cơ, ta vẫn còn chưa tính sổ với nàng ta đâu…”

Kỷ Đào thu dọn hộp thuốc rồi, cô đeo lên người rồi bước ra cửa, bỏ lại căn phòng ồn ào ở phía sau.

Sau khi ra khỏi Dương gia, Kỷ Đào đi trên con đường đất ở trong thôn và cảm thấy hơi xúc động. Cô đã đến đây mười mấy năm rồi.

Vừa bước tới cửa Kỷ gia, cô liền nhìn thấy một người mặc áo quần áo màu xanh đậm từ rất xa đang đi tới. Người đó có thân hình thon dài mảnh khảnh, động tác nho nhã bình thản, mặc dù quần áo đã cũ nhưng vẫn thể hiện ra được sự tao nhã trí tuệ của một người đọc sách và hoàn toàn không hợp với con người ở thôn Đào Nguyên này.

Cô hơi nheo mắt lại và nhận ra người đang đi đến là Lâm Thiên Dược. Từ khi Lâm Thiên Dược đi học, Kỷ Đào chưa từng gặp lại hắn. Mỗi lần gặp mặt, cô đều thấy hắn thay đổi nhiều hơn so với trước. Dáng người càng ngày càng cao và đặc biệt là đôi mắt của hắn. Nó dần dần từ trong suốt trở nên sâu thẳm, giống như một hồ nước lạnh, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

“Lâm đại ca đã trở về rồi sao?” Kỷ Đào chỉ sững sờ một chút, khi Lâm Thiên Dược đi đến gần hơn, cô tự nhiên hào phóng chào hỏi.

Lâm Thiên Dược dừng lại, ánh mắt dịu dàng, không phải vẻ lạnh lùng thường ngày, hắn ta cười nói: “Đào nhi muội muội cũng vừa về sao?”

Kỷ Đào mỉm cười gật đầu: “Vừa rồi đại tẩu của Dương gia sinh con cho nên ta cần phải đi đến nhìn xem thế nào. Cuối cùng mẫu tử đều bình an.”

“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Thiên Dược thuận miệng nói, ánh mắt nhìn vào hộp thuốc mà Kỷ Đào đang đeo trên người: “Bây giờ Đào nhi muội muội đã là một đại phu nổi tiếng rồi.”

“Lâm đại ca đừng trêu chọc ta.” Kỷ Đào vừa nói vừa đẩy cửa ra rồi quay đầu lại nói: “Đã lâu rồi Lâm đại ca không trở về, ngươi về trước gặp đại thẩm đi.”



Nhưng Lâm Thiên Dược lại đột nhiên thi lễ với Kỷ Đào: “Cảm ơn Đào nhi muội muội đã chăm sóc nương của ta ở những ngày tháng trước đây.”

Động tác của hắn tự nhiên, lộ ra vẻ phong lưu của người đọc sách. Kỷ Đào sững sờ một chút rồi thản nhiên nói: “Hàng xóm láng giềng vốn dĩ phải làm như vậy mà, Lâm đại ca khách khí rồi.”

Nói xong, cô đóng cửa lại, để mặc Lâm Thiên Dược ở bên ngoài.

Khi Kỷ Đào bước vào sân, cô liền nhìn thấy Liễu thị từ trong phòng đi ra, cô vội vàng nói: “Nương, người đừng giúp con dọn dẹp, con sẽ tự làm.”

“Đã trở về rồi sao? Sự việc thế nào?” Liễu thị giống như không nghe thấy Kỷ Đào nói mà chỉ hỏi.

“Mẫu tử đều bình an.” Kỷ Đào cười nói.

“Tốt rồi.” Liễu thị đi theo cô vào phòng, nhìn thấy Kỷ Đào đặt hộp thuốc xuống, làn da trắng nõn mịn màng, ánh mắt dịu dàng, lông mày hơi hướng lên trên, có chút anh khí, mặc dù mặc quần áo bình thường nhưng không thể che giấu được dáng người xinh đẹp, bà ấy lập tức cực kỳ vui mừng.

“Đào nhi của ta đã lớn rồi.” Liễu thị thở dài.

Kỷ Đào mỉm cười, đi tới bên cạnh bàn rót một chén trà, cười nói: “Không phải lớn lên là chuyện rất bình thường sao ạ? Nếu không lớn lên thì sợ rằng người sẽ phải lo lắng đấy.”

Liễu thị lại thở dài, nhìn Kỷ Đào đã cao hơn mình nửa cái đầu thì không nhịn được mà nói: “Đào nhi, con đã mười bốn tuổi rồi, sang năm mới sẽ là mười lăm. Hôm nay ta trở về thôn Hạ Ngư và cữu mẫu của con… “

“Nương, hôm nay con gặp được một chuyện.” Kỷ Đào mỉm cười cắt ngang lời của bà ấy.

“Chuyện gì vậy?” Quả nhiên Liễu thị tò mò hỏi và quên mất mình vừa muốn nói cái gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »