Chương 2

Vài ngày sau, Trương Tự Mình lại tăng ca. Lần này anh gọi điện báo trước cho lái xe taxi.

“Tôi hiện đang ở đường XX, tầm mười phút nữa sẽ đến chỗ anh.”

Giọng nam truyền lại từ điện thoại nghe vẫn có chút ồm ồm… Tạm thời coi là hào phóng đi, vẫn nhiệt tình như trước. Sự nhiệt tình của đối phương làm lòng Trương Tự Minh ấm lên.

Về đến nhà rồi, trả tiền, thối tiền lại, nhận hóa đơn taxi. Trương Tự Minh xuống xe không quên quay đầu lại, “Cảm ơn anh.”

“Không có gì, đi thong thả nhé.”

Vẫn là nụ cười đầy râu đó.

Thời gian đầu, Trương Tự Minh vẫn cứ đợi, đợi một ngày nào đó lúc anh đánh điện gọi xe Quý Cường, Quý Cường sẽ từ chối anh, sẽ nói ‘Tôi hiện tại không đến được, anh gọi xe khác đi’. Nhưng dự đoán này không có thành sự thật. Mỗi lần, dù là lúc nào, dù thời tiết thế nào, lời đáp của Quý Cường khi nhận được điện thoại với Trương Tự Minh luôn là anh đang ở đâu, tầm nào có thể đến tầng dưới công ty Trương Tự Minh.

Một thời gian sau, ấn tượng của Trương Tư Minh đối với Quý Cường thay đổi.

Không cần để ý kỹ cũng có thể đưa ra kết luận, Quý Cường là một người đàn ông nát bét cộng thêm lộn xộn. Có điều, không thể không thừa nhận, đây là một người nhiệt tình sốt sắng. Đêm khuya, một mình đứng ở tầng dưới tòa nhà công ty, mỗi khi nhìn thấy ánh đèn của taxi từ xa xa ngày một gần lại, trong lòng Trương Tự Minh sẽ có một cảm giác khác thường.

Phải, đây là một loại quan hệ làm thuê ngắn hạn, một bên trả tiền, một bên cung cấp dịch vụ. Thế nhưng, dưới biểu hiện của việc làm thuê, sự ỷ lại của một bên cùng sự nỗ lực của bên còn lại cũng không thể bác bỏ.

Trương Tự Minh cùng Quý Cường, có thể nói là người xa lạ, đôi bên hiện tại không biết gì về đối phương, nhưng lại trong một tình huống tương đối cố định mà thường xuyên gặp mặt. Cho dù không thể nói là thân thiết, sự tín nhiệm với đối phương cũng đang không ngừng tích lũy. Rõ ràng không biết bối cảnh của đối phương, nhưng lại đã cởi bỏ sự cảnh giác. Ngoài miệng không nói, trong lòng đã bắt đầu đặt đối phương vào phạm trù ‘bạn bè bình thường’.

Sau khi công tác thẩm tra nội bộ của công ty kết thúc, tần suất tăng ca của Trương Tự Minh liền giảm mạnh. Anh không muốn làm lỡ công việc đêm của Quý Cường, chủ động gọi điện thông báo cho đối phương biết chuyện này.

“Khoảng thời gian vừa rồi đã làm phiền anh rồi.” Trương Tự Minh qua điện thoại nói lời cảm ơn.

“Haiz, anh cũng quá khách khí rồi.”

Từ giọng nói Quý Cường, Trương Tự Minh cảm thấy y hình như không quá để ý đến chuyện này. Quả nhiên, đây vẫn là việc làm nhỏ. Nghĩ đến sau nàng có thể lại phải một lúc nào đó đứng bên đường trong đêm tối khổ sở chờ đợi, Trương Tự Minh có chút đau đầu, anh thử thăm dò nói: “Sau này tôi có thể lại tăng ca, song không thường như bây giờ, tôi có thể…”

Không đợi Trương Tự Minh nói xong, Quý Cường liền cắt lời anh: “Anh cứ gọi cho tôi là được rồi.”

Giọng nam thô kệch vẫn như trước tràn đầy nhiệt tình, làm Trương Tự Minh thấy ân tâm.

“Cảm ơn Quý tài xế.”

Hôm đó, Trương Tự Minh lại tăng ca.

Ngồi lên xe của Quý Cường, Trương Tự Minh bảo y: “Làm phiền anh đưa tôi đến đường XX trước.”

Quý Cường híp mắt nhìn đồng hồ trên xe, “Muộn thế này anh còn không về nhà?”

Lúc trước Trương Tự Mình đều ngay lập tức về nhà.

“Đói…”

Lúc bảy giờ Trương Tự Minh chỉ ăn đơn giản một chút, sau đó lại tiếp tục đâm đầu vào công việc, hiện tại đã hơn mười một giờ rồi, thức ăn trong bụng đã sớm tiêu hóa hết.

Lái xe đến một chợ đêm ở phụ cận, trả phí xe xong, Trương Tự Minh thấy Quý Cường cũng xuống xe, không khỏi nghi hoặc mà nhìn y.

Quý Cường giải thích: “Tôi cũng đói.”

“Vậy cùng nhau ăn đi.”

Cùng ngồi lên chiếc ghế dài của tiệm ăn đêm, hai người đàn ông tự chọn đồ cho mình. Trương Tự Minh muốn một bát cháo cá, còn có một ***g bánh bao, Quý Cường thì kêu một đĩa cơm rang.

“Lái xe ca đêm mấy người, đến mấy giờ thì giao ca?” Trương Tự Minh hỏi.

“Bảy giờ.”

Thảo nào y hiện tại muốn ăn gì đó, còn phải chịu đừng cả đêm nữa. Trương Tự Minh đưa ***g bành bao cho Quý Cường, “Tôi ăn không hết, anh ăn thêm hai cái đi.”

Lúc làm vậy, Trương Tự Minh có chút lo lắng đối phương sẽ cự tuyệt, không ngờ Quý Cường tự nhiên gắp một chiếc bánh báo trực tiếp căn một miếng, “Ưm, mùi vị không tồi.”

“Nơi này khá gần nhà tôi, tôi thường đến ăn.”

Nhìn Quý Cường ăn hết sạch sành sanh, Trương Tự Minh kêu người phục vụ của cửa hàng lại rót cho Quý Cường một chén trà. Quý Cường chỉ uống nửa chén, Trương Tự Minh hỏi y: “Sao không uống thêm chút nữa?”

“Không dám uống nhiều trà a, lái xe không tiện.”

Trương Tự Minh vừa nghe trong lòng liền xót xa, lái xe taxi cũng rất cực khổ a.

“Trên xe tôi có nước.” Chú ý tới nét mặt của Trương Tự Minh, Quý Cường cười nói.

Nhớ đến chiếc bình nhựa đã mòn cũng thứ nước màu sắc mơ hồ đen tối, khóe miệng Trương Tự Minh liền co giật.

Ăn xong đồ ăn khuya, Quý Cường cướp lấy hóa đơn, Trương Tự Minh mấy lần ngăn y đều không được. Lúc cảm ơn đối phương Trương Tự Minh không khỏi nghĩ thầm: Người đàn ông này cũng quá nhiệt tình rồi.

Trong lòng Quý Cường hoàn toàn không để ý bữa ăn này là do ai trả. Trong mắt Quý Cường, công việc là công việc, bạn bè là bạn bè. Lúc hai người cùng ngồi xuống băng ghế trong tiệm ăn đêm, y đã coi Trương Tự Minh là bạn bè rồi. Sau đó Quý Cường lại đưa Trương Tự Minh đến cửa khu nhà, quãng đường ngắn này y không có bật đồng hồ tính tiền.

“Cảm ơn anh.” Lúc Trương Tự Minh xuống xe xoay người lại nói. Lúc này đây, xưng hô của anh với Quý Cường từ ‘Quý tài xế’ đổi thành ‘anh’.

Quý Cường nhếch miệng cười, từ dưới hàng râu mép lộ ra hàm răng trắng thẳng hàng, “Đi thong thả.”

Ngay lúc Trương Tự Minh quay đi, radio trong xe Quý Cường lại thông báo thời tiết ngày mai.

“Thời tiết ngày mai, trong xanh.”

Lúc đi vào nhà, Trương Tự Minh dừng bước xoay người lại, trong tầm mắt, ánh đèn đuôi đỏ của xe taxi vẫn còn thấy rõ. Nhìn bóng xe biến mất trong màn đềm, Trương Tự Minh ngẩng đầu nhìn trời, thì thào nói một mình, “Mai lại là một ngày trong xanh.”