Chương 5: Tâm trạng

Chủ Nhật rảnh rỗi, Cố Niệm thoải mái nằm trên giường ở nhà, cố ý hẹn Thôi An chơi game, lại phát hiện chuyện xấu hổ.

Nick name của hắn là "Hướng Dương Hoa cút ra chương mới đi".

Biên tập Manh Nhị Thỏ Tử ơi, là tôi trách oan ấy rồi (#^.^#)

Cô thật tổn thương, cô rất muốn hỏi một câu, “Cậu có thể đừng đuổi gϊếŧ tôi nữa được không?” Nhưng cô không dám, chỉ có thể yên lặng rep một câu: "Thì ra là cậu."

Thôi An là người quan tâm người khác, lúc nào cũng trả lời ngay: "Ừ"

Cố Niệm nhìn chữ "Ừ", đột nhiên không biết nói gì.

Càng làm cô không có lời nào để nói là kỹ thuật chơi game của Thôi An.

Hắn là một người có chỉ số thông minh cực cao hoàn mỹ ưu tú, khụ khụ mà chơi game thì... Lúc ấy bọn họ hai đối bốn, khi bốn người kia cắn cô không bỏ, Cố Niệm bị bắt áp dụng chiến thuật đánh lén. Cô mới vừa trốn vào bụi cỏ thì phía sau Thôi đã đi theo sát, cô chỉ huy nói: "Cậu đánh lén cho họ một quả bom đi", câu còn chưa dứt, sau đó người sau lưng cô liền trúng đạn rồi, lần này khiến những người kia lại đánh bọn họ luôn, trò chơi game over một cách hoành tráng.

Lúc ấy đối phương đắc ý vô cùng, “Hướng Dương Hoa, ông đây rốt cuộc cũng thắng cô rồi!!!”

Cố Niệm cười lạnh một tiếng, mở trang thiết bị cấp 5 trào phúng, “Đồ hèn. Trận cuối mày sẽ là người chết đầu tiên đó, Thôi An, chúng ta nhìn chằm chằm hắn!”

Cô tin Thôi An thông minh nhất định sẽ phát hiện bí quyết game này.

Mà bên kia lại vang lên tiếng trầm thấp, “Được.”

Trong bốn người bên địch có một cô gái la lên, “Hướng Dương Hoa cút ra chương mới tiếng hay quá như nam thần vậy đó a a a a.”

Cố Niệm cười, cô biết sự quyến rũ của Thôi An mà, huống chi cô gái kia vẫn là người mê giọng, trận cuối có hy vọng!

Kết quả đánh mấy trận, Cố Niệm thực tuyệt vọng, mặc dù được bên địch nhường một chút nhưng bởi vì kỹ thuật chơi game "thần thánh" của Thôi An nên kết quả trò chơi không khác mấy.

Cô nhìn đồng hồ trước mặt, 11: 30 phút.

Chưa bao giờ cô chờ mong đến giữa trưa đến thế, Cố Niệm gấp không chờ nổi nói với Thôi An: "Bây giờ tôi off đi ăn cơm đây."

Thật ra cô muốn nói chuyện với "Thời Dương Dương"… Đã qua một buổi sáng rồi.

Hắn nói: "Cậu ghét tôi sao?"

Nụ cười Cố Niệm cứng lại.

Cô tức khắc tưởng tượng Thôi An ngồi sô pha cầm điện thoại mặt vô cảm, nhưng đôi mắt đen sâu lại toát ra một chút cô đơn…

Hắn từ nhỏ đã bị lớp học thêm vây quanh nên phỏng chừng rất ít chơi game.

Cô hơi hối hận, hắn đối xử tốt với cô thế mà...

Hướng Dương Hoa: "Đương nhiên không phải rồi".

An: "Đừng khách sáo, tôi đúng thật là chơi game rất tệ."

Cố Niệm lòng nóng như lửa đốt, vừa định nhắn tin an ủi thì bên kia đã gọi điện thoại tới.

“Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu.” Hắn nói.

“???” Cố Niệm chưa phản ứng kịp, “Hả?”

Hắn dường như đang cười, “Chuộc tội, nên mời cậu ăn cơm.”

*

Ở tiệm đồ nướng dưới lầu.

Bên cửa sổ, một nam một nữ ngồi đối diện, người đàn ông đẹp trai nhìn chăm chú cô gái mặc đồ ngủ đối diện đang chọn món, ánh mắt ôn nhu cưng chiều, chọc các nữ sinh bên cạnh mê mệt vô cùng.

Nhưng trên thực tế nữ chính đang chịu áp lực như núi, cô vừa thấy tin nhắn thì đang mặc đồ ngủ dép lê lập tức chạy như bay xuống lầu, Thôi An cũng không để ý cô lôi thôi. Sau đó hắn còn nhân nhượng cô để hai người ăn ở đây, chứ hắn không thích mấy món không sạch sẽ này.

Mà tự dưng bị hắn nhìn làm da gà cả người cô dựng thẳng lên, như có quỷ đang nhìn chằm chằm mình vậy.

Thôi An hình như phát hiện cô mất tự nhiên, nên dời mắt nói, “Về sau đừng ăn bên ngoài, không tốt đâu.”

Cố Niệm nhẹ nhàng thở ra, nhưng rồi lại chần chừ vì đồ ăn, “Nhưng…” Thật sự ăn rất ngon.

“Có một số người bán dùng tay khi làm đồ ăn, với còn dùng đồ ăn bẩn nữa.” Thôi An nói.

“Thật à?”

Hắn nhìn chằm chằm hai má phúng phíng, ánh mắt tối nghĩa, “Tôi làm việc ở nước ngoài chính là làm như vậy.”

“???”

Cô đột nhiên nhớ tới sau khi gia đình sa sút thì Thôi An đi nước ngoài, còn nợ ngập đầu, cho nên hắn ở đất khách quê người tha hương làm việc chắc rất vất vả.

Người trẻ không có bối cảnh, ở trong xã hội luôn gian nan.

Cô hơi xúc động, “Vừa tới thành phố này tôi cũng không một xu dính túi, không có công việc, cũng chưa từng có ý định muốn làm tác giả.”

“Sao nữa?” Giọng hắn khàn khàn.

“Bởi vì tính tôi hay xấu hổ nên khi giáo viên cấp ba đề nghị tôi viết truyện thì tôi cũng không dám,” cô cười khổ nói, “Sau đó do cuộc sống quá khó khăn nên, tôi phải làm… Nếu giáo viên đó còn sống chắc sẽ rất vui.”

Hắn gục đầu xuống, “Xin lỗi, làm cậu nhớ đến chuyện không vui…”

Cố Niệm vội vàng an ủi nói, “Không có không có, tôi vui lắm, Thôi An quan tâm tôi, tôi rất cảm ơn, cũng rất cảm kích cậu có thể làm bạn với tôi, tôi thật ra vốn dĩ rất cô đơn.”

Bữa cơm này thật thoải mái, bọn họ vừa uống rượu vừa kể chuyện từ game, truyện đến cuộc sống, chỉ khi bạn bè tâm sự với nhau mới chân chính trở thành bạn tri kỉ.

Khi Thôi An rời đi, Cố Niệm đã uống hơi say, cô còn rất áy náy chính mình thấy sắc quên bạn, vì muốn nói chuyện với crush mà off bỏ hắn đi, cô nắm chặt tay hắn chân thành tha thiết tạm biệt, “Hy vọng chúng ta có thể mãi ở bên nhau, làm bạn tốt nhất.”

Thôi An cúi đầu nhìn cô, “Hy vọng chúng ta có thể mãi ở bên nhau.”

Nếu lúc này Cố Niệm còn tỉnh táo, cô có thể ngẩng đầu nhìn thấy tình yêu si mê điên cuồng làm người khác sợ hãi trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông.