Chương 4: Người bạn tốt nhất

Cậu không hề để ý bạn ngây người, ngược lại mỉm cười nói, “Tôi là Thời Thần Dương, xem như là đồng nghiệp của cậu, tôi cũng viết văn, bút danh là Thời Dương Dương. Cậu có theo dõi truyện tôi, có một lần tôi còn trả lời bình luận hối chương của cậu nữa, nhớ không?”

Cô gái đối diện trừng lớn mắt nhìn cậu, “Nhớ, truyện cậu rất hay.”

Thời Dương Dương viết truyện không tồi, cốt truyện chặt chẽ, hành văn xuất sắc, có rất nhiều sách được chuyển thể thành phim, trong giới này là người rất nổi.

Cuối cùng, cô có chút xấu hổ, cô lại đỏ mặt bổ sung, “Nhưng ra chương hơi chậm.”

Thời Thần Dương bị chọc cười, tiếp theo cậu hỏi, “Cậu đi đến công ty A bàn về vụ bản quyền sao? Tôi cũng vậy.”

Cố Niệm gật đầu, cô ngây thơ mờ mịt nói, “Tôi không hiểu lắm…”

“Tôi có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm của tôi.”

“Cảm ơn cậu.” Cố Niệm hít sâu một hơi, hỏi, “Vậy, cách liên lạc…”

Cô lần đầu tiên muốn xin wechat con trai nên cả người không thoải mái, may mà Thời Thần Dương chỉ là ngây người một chút, sau đó ôn hòa quét điện thoại cô, rồi lên xe buýt rời đi.

Cô ngây ngốc nhìn chăm chú vào chiếc xe biến mất ở góc đường, sau đó cúi đầu xem nick "Thời Dương Dương" mới thêm, nở nụ cười ngọt ngào.

Giờ là 8:40, Cố Niệm dù đang trong trạng thái ngọt ngào cũng sốt ruột, nếu đến trễ thì người khác sẽ mất thiện cảm với mình thì sao đây?Khi cô chuẩn bị kêu xe thì trông như trùng hợp lúc này có một chiếc siêu xe đen chậm rãi chạy lại, cửa sổ hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông dần dần rõ ràng, hắn mặc đồ vest giá cả xa xỉ, là Thôi An.

Trải qua một đêm, Cố Niệm đã suy nghĩ tương đối rõ ràng. Cô thấy chuyện crush cũ về nước theo dõi truyện cô viết không có gì ghê gớm, thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, chỉ cần chính mình tâm trí kiên định làm chuyện của mình là được, vì thế cô lễ phép chào hắn.

“Trừng hợp ghê.” Cô nói.

Thôi An lãnh đạm liếc cô một cái, điều này tự dưng làm cô cảm thấy an tâm cùng đương nhiên.

“Cậu đi đâu? Để tôi đưa cậu đi.” Thôi An nói.

Cố Niệm hơi cảm động, cô thấy tuy rằng Thôi An nhìn lạnh băng quái gở, nhưng người này rất tốt bụng, thấy có người gặp khó khăn thì đều sẽ chủ động giúp đỡ.

Cô cười thân thiện nói, “Không cần đâu, công ty A rất xa.”

“Tiện đường thôi.” Thôi An nhíu mày, hắn trông như vì chuyện gì đó nên không vui.

Lại tìm cớ nữa thì có vẻ không biết điều, Cố Niệm nghe lời lên xe ngồi ở ghế phụ, vừa rồi cô muốn ngồi ghế sau thì bị Thôi An ngăn lại, bởi vì ghế sau toàn là hoa với đồ linh tinh, hình như có vài bông hoa Hướng Dương đã nở một chút.

Thôi An rất ít nói, một đường này hai người chưa nói gì. Đến nơi, Cố Niệm nói cảm ơn, “Cảm ơn Thôi tiên sinh, cậu rất ấm áp, không lạnh lùng chút nào.”

“Chúng ta là bạn, gọi tôi là Thôi An đi.” Hắn vẫn lạnh nhạt như thường.

“Ừ, Thôi An. Gặp lại sau nha.”

Nói xong, Cố Niệm mới phát hiện gương mặt lạnh lùng trước mặt buông lỏng chút, đôi mắt đen phảng phất lóe sáng, như trẻ con nhận được quà, điều này làm cô buồn cười, thấy Thôi An là người mặt lạnh tâm nóng rất đáng yêu.

Sau khi tạm biệt, cô xoay người chuẩn bị đi vào tòa nhà, phía sau lại truyền đến tiếng khóa xe, Thôi An bước chân dài đuổi kịp cô.

Cố Niệm quay đầu nhìn hắn: “?”

“Tôi làm việc ở đây.” Hắn nói.

Cố Niệm có chút xấu hổ, nhìn cuộc sống của kẻ có tiền, mà cô chỉ là một tác giả nhỏ quả thực không thể tưởng tượng được.

Bọn họ sóng vai đi vào tòa nhà, người bên trong muôn hình muôn vẻ đi qua, có mấy nhân viên thậm chí còn trợn to mắt vẻ mặt kinh ngạc, trộm đánh giá bọn họ, Cố Niệm bị nhìn đến mức có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ thân phận tác giả Hướng Dương Hoa của cô bị lộ rồi?

Cả người cô không thoải mái, mà ngược lại là Thôi An vẻ mặt bình tĩnh không có phản ứng gì, như đã quen rồi.

Đến khi bàn về vấn đề bản quyền, cô mới khϊếp sợ phát hiện nguyên nhân.

Thôi An là CEO công ty này.

Đúng vậy, ông chủ trẻ công ty lớn có vài tỷ trong tay đang bàn chuyện bản quyền với tác giả nhỏ này.

Cô không phải là nữ chính trong truyện Mary Sue máu chó đó chứ?

Cô hiện tại ngồi trong văn phòng ở tầng cao nhất, uống cà phê thư ký đưa, tâm trạng cô phức tạp, rất muốn quỳ xuống đất xin lỗi người bạn cũ này: Kè hèn có mắt nhưng không thấy Thái Sơn, xin ngài tha lỗi!!!

Nhưng hiển nhiên, Thôi An đang bận làm việc không rảnh phản ứng cô.

Mà nữ thư ký xinh đẹp đáng yêu bên cạnh hắn lại do dự đi tới, khụy gối bên cạnh cô, mắt đầy sao: “Ngài thật là tác giả Hướng Dương Hoa sao?”

Năng lực viết văn của cô ảnh hưởng lớn vậy à?!

Cố Niệm thẹn thùng gật đầu, cũng chưa kịp thẹn thùng, nữ thư ký kia liền kích động, “Hôm nay ngài ra chương chưa ? Hung thủ là ai thế? Nữ nha sĩ có thể bất tử sống lại không? Tôi rất thích cổ, không muốn cổ chết (^o^)/~”

“…” Tâm trạng phức tạp.

Thôi An vì tránh né đào hoa nên đã dùng bất cứ thủ đoạn nào, thông minh cực kỳ.

Ký xong hợp đồng, cô nhanh chóng rời đi, nữ thư ký thoạt nhìn đáng yêu nhưng quả thực như sói, cô sợ bị túm chặt sau đó bị hối chương.

Nhưng khi rời đi, cô luôn có cảm giác quỷ dị bị nhìn chăm chú, lúc ngẩng đầu ngước nhìn toà nhà thì hoàn toàn không thấy ai.

Cô lắc đầu vứt suy nghĩ đáng sợ đó đi, ai sẽ rảnh rỗi nhìn trộm mình chứ?

Ngồi trên xe buýt, cô nhắn tin cho "Thời Dương Dương", cũng gửi nội dung hợp đồng muốn cậu nhìn xem, nhưng cô cũng không lo lắng, nàng tin tưởng nhân phẩm của Thôi An, cô chỉ muốn nói chuyện với Thời Thần Dương thôi, cho dù là chuyện râu ria cũng được, cô muốn nói chuyện phiếm, làm quen và tìm hiểu cậu.

Có lẽ là thời tiết quá nóng đã làm tim cô đập nhanh, bởi vậy cô đeo tai nghe nghe bản tình ca ngọt ngào.

Thời Thần Dương nhanh chóng gửi tin nhắn sang: "Bản hợp đồng này không hợp lý"

Cậu trả lời ngoài dự đoán.

Cố Niệm nhíu mày, có chút giật mình. Thôi An tài sản vài tỷ gài cô sao?

Hướng Dương Hoa: "Sao thế???"

Thời Dương Dương: "Căn cứ vào giá thị trường thì cậu được hơn mười mấy vạn, cậu gài người ta hả ha ha ha ha ha ha"

Hướng Dương Hoa: "Tôi không biết, cậu đừng nói bừa, tôi không có đâu"

Cố Niệm buông điện thoại, trầm tư nửa ngày mới mở khung chat với "An", không biết vì sao Thôi An bận rộn như vậy lại chưa từng offline.

Hướng Dương Hoa: Thôi An, bạn tôi mới giúp nhìn tôi xem hợp đồng. Hình như hơn mười mấy vạn…

Gần như ngay lập tức, đối phương rõ ràng bận rộn như vậy, lại thoải mái đáp: "Cậu viết rất khá."

Nhìn tin nhắn bốn chữ kia, cô áp lực thở dài.

Viết tốt cũng phải có quy tắc chứ…

Cô vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.

Lúc này Thời Dương Dương như đoán được tâm tư cô, cậu nhắn: "Đừng lo lắng, đại khái là đối phương thích truyện cậu nên cố ý làm thế. Sau này cậu dịu dàng với người ta là được rồi (#^.^#)】

Nhìn tin nhắn Thời Dương Dương gửi, cô nhẹ nhàng thở ra.

Cũng được, cô nghĩ.

Về sau cô sẽ xem Thôi An như người bạn tốt nhất, chơi game dẫn hắn đi ra ngoài chơi có chương mới thì báo hắn, để đền ơn vậy.