Chương 3: Nhất kiến chung tình

Cố Niệm đột nhiên tỉnh lại, cô cảm giác ướŧ áŧ lạnh lẽo kỳ lạ, như là lưỡi rắn liếʍ mặt cô vậy. Cô liền tỉnh rượu hơn phân nửa, nghĩ mà sợ không thôi, nhưng tiếng thở dốc nhẹ nhàng bên cạnh bị tiếng gió thổi tan hết, cô nhìn ra chỗ cửa xe được mở ra thì thấy người đàn ông dáng người cao lớn cầm dù đen đứng trong cơn mưa to tầm tã.

Hắn trông như mới phát hiện cô tỉnh lại, thái độ hiền hoà nói, “Tới rồi.”

Ban đêm rét lạnh, mưa bên ngoài càng lúc càng lớm, Cố Niệm đón mưa gió, mặt đầy chật vật, dưới ánh đèn mờ, cô thấy được chỗ dưới lầu của mình.

Cô muốn đi xuống. Nhưng bên tai cô lại quanh quẩn tiếng tí tách của hạt mưa rơi xuống đất, cô chỉ có thể cứng người siết chặt túi xách.

Thôi An lẳng lặng ở ngoài xe nhìn xuống cô, bỗng nhiên, hắn hỏi, “Cậu là tác giả Hướng Dương Hoa sao?”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nói không ra lời nói dối.

Đứng ở trong cơn mưa to, hắn nghịch sáng, biểu cảm ẩn trong bóng đêm.

“Hoa Hướng Dương, rất vui khi gặp cậu.”

Hắn nói, “Tôi rất thích… truyện của cậu.”

Những chữ đó lăn lội trong miệng hắn rất nhanh nghe không ra manh mối.

Trận mưa này vẫn không ngừng, giống như là đang giằng co với họ vậy, Cố Niệm cảm thấy số phận thật đáng buồn.

Vài phút sau, đi qua hàng hiên tối, cửa được mở ra, cô buông đồ bật đèn bật TV, tắm rửa xong, cô mệt mỏi nằm trên sô pha.

Cạnh cửa còn dựng chiếc dù đen ướt nhẹp, giọt mưa như trân châu trong suốt từ cán dù chảy xuống, vẽ sàn cẩm thạnh trắng tinh thành mấy đóa hoa hình bọt nước.

Cô chậm rãi nhắm mắt, nhớ lại chuyện hoang đường mới xảy ra.

Qua nhiều năm, crush cũ công thành danh toại về nước nói thích truyện cô, còn muốn thêm wechat và làm bạn của cô, nếu được, còn hy vọng cô đừng để ý chuyện nhỏ không tốt đêm nay và có thể đúng giờ ra chương mới…

Haiz, cô lại lần nữa nghi ngờ tai mình rồi, nhưng chuyện Thôi An thúc giục cô không sai.

Ngay lúc đó Cố Niệm thần kinh thô chưa phản ứng kịp, hiện tại nhớ tới mặt đã nóng lên…

Đây quả thực chính là lần bị hối ra chương làm Cố Niệm xấu hổ nhất, không gì sánh nổi.

Cô làm mình bình tĩnh lại một lát rồi bắt đầu xem điện thoại.

Cô liếc thấy nick "An" mới thêm, avatar là hình mặt trời vô cùng đơn giản, cô còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, biên tập đã gửi tin nhắn tới.

Manh Nhị Thỏ Tử: "Gặp bạn bè xong, cô có ra chương mới không?"

Cô nghĩ nghĩ, gõ chữ: "Có"

Manh Nhị Thỏ Tử: "Hả???"

Manh Nhị Thỏ Tử: "Thiệt hả?! Hướng Dương Hoa cô bị kí©h thí©ɧ à? Trong nhóm bạn có người đua đòi khi dễ cô sao???"

Hướng Dương Hoa: "Không có, nhưng tôi bị crush cũ hối chương."

Manh Nhị Thỏ Tử: "..."

Hướng Dương Hoa: "?"

Manh Nhị Thỏ Tử: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cô quả thật là bà nội tôi luôn đó".

“…” Cố Niệm mặt trướng đến đỏ bừng, không phải xấu hổ, mà bị chọc tức.

Hướng Dương Hoa: "Cô đi đi, để tôi ra chương mới, ngày mai tôi còn phải dậy sớm đến công ty A nói chuyện bản quyền."

Manh Nhị Thỏ Tử: "Bye bye (nghẹn cười)".

*

Dậy sớm như là sự tra tấn, cô không dậy nổi huhu.

Nhưng cuộc sống quá khó khăn, kiếm tiền không như ý, Cố Niệm vẫn bò đến bàn trang điểm bắt đầu make up, mà make up như trát tường vậy. Cô không thích mấy bước make up rườm rà, may mà cô lớn lên không xấu quá.

Cho đến khi tròng lên bộ đầm lụa lam đến mắt cá chân, tùy tiện trát cột tóc nửa đầu, cô trước gương thỏa mãn chuyển động hai vòng, sau khi kết thúc cô cầm túi xách đi chờ xe buýt.

8 giờ rưỡi, gặp mặt 9 giờ, đi xe mất hai mươi phút, mà xe giờ vẫn chưa tới.

Bởi vì thói quen từ nhỏ đã được mẹ nghiêm khắc dạy dỗ nên Cố Niệm đứng dưới cái nóng, lưng thẳng tắp, không chút cẩu thả.

Cô rất hối hận mình không mang ô che nắng, cái trán ứa ra mồ hôi mỏng.

Vì dời đi lực chú ý, cô bắt đầu mở điện thoại viết truyện…

“Hắn khϊếp sợ trừng lớn mắt, ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện khóc như mưa, rồi lại cúi đầu nhìn tảng hoa máu như mạn đà la trước ngực…

Thì ra hung thủ là —"

“Thì ra hung thủ là nữ.” Giọng nói dịu dàng vang lên.

Cố Niệm đang tập trung bị giọng nói này doa sợ tới mức suýt làm rớt điện thoại, cô quay đầu hơi bất mãn nhìn về phía chàng trai đang nhìn lén mình. Chàng trai trẻ tuổi đội nón lưỡi trai cười dịu dàng, mặt mày sạch sẽ, “Thực xin lỗi, cậu viết chuyện hay quá nên tôi,…”

Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mặt cậu, miệng như cứng lại, cậu nói cái gì cũng chưa phản ứng.

Tim cô đập mạnh.

Lần này là nhất kiến chung tình.