Chương 1.2: Gặp mặt bạn học cũ

Đó là khách sạn 5 sao, trang trí rất hoa lệ, cô tìm được các bạn học cũ, bọn họ đều nhìn cô, biểu cảm cũng khác nhau.

Một cô gái tóc quăn mặc váy đỏ dày lộ vai quen với cô ôm cô qua chỗ ngồi, “Muộn thế? Mọi người đều chờ cậu đó.”

Cô tự nhiên trả lời, “Kẹt xe.”

“Rất bận sao, công việc nhất định vất vả lắm.” Có người nói.

Cố Niệm thẹn thùng cười, “Cũng tạm.”

Đâu chỉ cũng tạm, mỗi ngày cô còn được ở nhà ngủ nướng.

Mặt cô hơi hồng, tựa như xấu hổ, không thích ứng được với ánh mắt mọi người nhìncô. Tuy rằng cô ở internet buông thả chơi game mắng chửi người, nhưng trong thực tế, cô chính là một cô gái bình thường hướng nội.

May mắn, rất nhanh mọi người nói cho có rồi lại xem nhẹ cô.

Xung quanh ồn ào, họ đều chơi rất vui.

Cô ngồi ở góc uống rượu, đôi khi có bạn nữ tóc quăn hồi nãy đυ.ng nhẹ vai hỏi hai câu. Khoảnh khắc uống hơi say, đột nhiên cô nghe thấy cô gái trẻ trang điểm đậm nói: “Thôi An hiện tại thế nào?”

Cô rũ mắt, rót thêm rượu, không muốn nghe, nhưng người nọ lại cười hào sảng, “Rấttốt đó, tuy rằng gia đình sa sút, nhưng bằng cấp cao còn được du học, với đẹp trai nữa, sao tệ được chứ?”

Cô gái đó cười cười, “Mình biết rồi, mà sao giờ cậu ấy chưa tới nữa?”

“Còn không phải…”

Cố Niệm đã đứng dậy rời đi toilet, cô đi thất tha thất thểu, thiếu chút nữa té ngã thì được người phía sau đỡ lấy.

Cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp kiều diễm tóc quăn.

Nàng nghịch ngợm nháy mắt với Cố Niệm, “Cậu viết truyện à?”

Cố Niệm mơ mơ màng màng, “Không có.”

Thường Dĩnh đỡ cô tới toilet, rồi ở bên ngoài chờ, trong miệng còn nhắc mãi, “Chưa viết truyện xong mà còn rảnh tới đây.”

Sau đó hai người kéo tay trở về, ngồi tại chỗ, cô đột nhiên phát hiện có thêm một người nữa.

Thanh niên mặc sơ mi trắng quần đen, sạch sẽ ngăn nắp, diện mạo tinh xảo đẹp trai, khí chất nổi bật, không khác gì hồi đó, ngoại trừ sự thờ ơ ở đáy mắt hoàn toàn bị mài giũa thành lạnh băng. Khi hắn thấy cô say khướt được người khác đỡ vào, thì nhìn cômột cái, bình đạm lạnh nhạt.

Ôi tình yêu đầu thời niên thiếu…

Cô cho rằng mình sẽ khóc, nhưng lại không có.

Trái tim cô không loạn nhịp, cơ thể không cứng đờ.

Cô chỉ nhìn sơ, sau đó cọ cọ đầu, nhắm hai mắt một lần nữa dựa sát vào cô gái bên cạnh.

Thời gian quả thực có thể rửa sạch hết thảy.

Buổi tụ tập kế tiếp đã trở nên mơ hồ, Thường Dĩnh cùng cô ngồi ở góc, câu được câu không đậu trong lòng ngực nàng, “Nhiều năm như vậy rồi mà cậu còn nhớ mình sao? Niệm Niệm.”

Nàng híp lại mắt, nhỏ giọng nói, “Nhớ rõ.”

Thường Dĩnh là người bạn thân duy nhất của cô thời niên thiếu.

“Vì sao chưa thêm chương nữa?”

Cô ngẩng mặt, rầm rì nói, “Muốn ngủ, không muốn viết.”

Thường Dĩnh nhìn đôi mắt hạnh đầy sương mù của cô thì thấp giọng cười, nhịn không được nhéo khuôn mặt đáng yêu ấy, “Như con nít vậy.”

Lúc này vẫn là cô gái khi nãy hỏi, “Cậu ấy viết truyện hả?”

Thường Dĩnh không muốn đáp lời, chỉ tùy tiện ừ một tiếng.

Cô gái kia giả tạo nói thêm, “Hiện tại trên mạng ai cũng có thể viết, nhưng lại không nổi.”

Làm như nghĩ tới cái gì, ả kích động nói, “Đúng rồi! Năm nay không phải có tác giả trên mạng nổi lắm sao? Hướng Dương Hoa, sách mới của cô ấy cực kỳ đẹp! Chỉ là chưa bao giờ biết người kia là ai, hơn nữa hình như còn muốn bán bản quyền để quay phim truyền hình, không biết có thể kiếm bao nhiêu tiền… Mà cô ấy chưa ra chương mới vài ngày rồi, cũng không biết hôm nay có ra không…”

Thường Dĩnh đen mặt ngắt lời, “Cậu có ý gì?”

“A?”

“Ý cậu là Cố Niệm nhà mình không nổi sao? Cậu có biết cô ấy là…”

Khi sắp buột miệng thốt ra thì miệng nàng bị người trong lòng duỗi tay bịt kín, cô gái đeomắt kính vàng đang say khướt cau mày, “Đừng cãi nhau, đau đầu.”

Nhưng cô gái đối diện vẫn lải nhải, “Bút danh của cậu là gì vậy?”

“Bí mật đó chị gái,” say thành như vậy, mà cô cũng nói chuyện rõ ràng được, cô cười dịu dàng nói, “Hơn nữa, nói cho cậu biết, Hướng Dương Hoa hôm nay sẽ không rachương đâu.”

Ả nghe được lời này mà ngây ngốc.

Thường Dĩnh buồn cười, “Cậu say thật rồi.”

*

“Để mình đưa cậu đi, cậu uống say.”

Ban đêm thổi gió lạnh, đứng ở ngoài khách sạn, Thường Dĩnh có chút lo lắng, “Cậu một người đi đêm không an toàn.”

“Mình không sao đâu,” Cố Niệm xua xua tay, cô cởϊ áσ khoác, khoác lên người cô gái mặc váy đỏ đơn bạc trước mặt, sau đó nghiêng ngả lảo đảo xoay người, “Đi đây.”

Đi thật lâu, gió rất lớn, thổi bay váy cô, cô dùng sức đè xuống như đang áp chế con bướm sắp bay.

Hậu quả của anh hùng rơm chính là cô thật sự sẽ chết vì lạnh.

Cô mơ mơ màng màng nghĩ.

Phía sau truyền đến tiếng kèn ô tô, có xe ngừng lại.

Cô cúi đầu đi tiếp, cho đến khi bị một giọng nói trầm thấp ngăn cản.

“Là cậu à?”

Giọng nói quen thuộc lại xa lạ.

Cô đi xem, quả nhiên thấy được hắn trên ghế lái, chàng trai ưu tú đã từng làm cô rung động.

Nhưng hắn không nhớ cô, ngây cả tên còn không biết, gặp được cô cũng chỉ biết nói: Là cậu à?

Nhưng cô không buồn, đáy lòng bình tĩnh đến đáng sợ nhìn chằm chằm mặt hắn, đó là khuôn mặt lạnh lùng thành thục, rất đẹp rất có mị lực, nhưng không có sự ôn hòa thờ ơ.

Hắn vẫy tay, “Lại đây, tôi đưa cậu về.”

Đây là một cảnh trong mơ, hắn sẽ vẫy tay với cô, nói chuyện với cô, kêu cô lại.

Chính là trong lòng trống rỗng.

Cô rũ mắt, sương mù mênh mông.

Hiểu được một sự thật đáng sợ.

Tình yêu cô dành cho hắn thì ra sớm đã bị thời gian hao mòn không còn một mảnh.

Ngay cả sự điên cuồng vì cầu mà không được của cô cũng có vẻ hoang đường một cách buồn cười.