Chương 8: Nhìn trộm

Biểu cảm của Thời Thần Dương rất nghiêm túc. Cố Niệm cũng không biết suy nghĩ cái gì, cô miễn cưỡng cười, sau đó hòa hoãn không khí nói, “Bí mật vốn được gọi là bí mật, là do…”

“Làm ơn đi, Cố Niệm. Đừng con mẹ nó nói giỡn nữa!” Cậu thấp giọng mắng nói.

Cố Niệm hoàn toàn ngây ngẩn, Thời Thần Dương hình tượng ôn hòa tốt bụng, sao lại có thể nói…

Thời Thần Dương đối với ánh mặt kinh ngạc của cô, áy náy cúi đầu, “Thực xin lỗi, Cố Niệm, là tôi lừa cậu. Chuyện này tôi đã suy nghĩ thật lâu, làm cuộc sống hàng ngày của tôi không ổn chút nào… Hiện tại liên lụy đến mạng người, nên tôi phải đứng ra nói cho cậu biết chân tướng.”

“Người nói chuyện phiếm với cậu không phải là tôi.”

Cố Niệm thấy vớ vẩn cực kỳ, “Vậy còn có thể là ai?”

“Khi gặp nhau đầu tiên ở trạm xe buýt, tôi đã cho cậu wechat của Thôi An, anh ấy là anh cùng cha khác mẹ của tôi…”

“Thôi An?” Cố Niệm ngắt lời cậu, “Cậu ấy đâu có lý do để gạt tôi, cậu ấy có wechat của tôi rồi mà.”

Cô rất tin Thôi An, hoặc là từ đáy lòng căn bản không muốn hoài nghi, cô đang trốn tránh sự thật.

“Tôi không biết… Tôi chỉ biết, anh ấy rất nguy hiểm. Mẹ cậu đã…” Thời Thần Dương thoạt nhìn gấp sắp điên rồi.

“Cậu muốn nói Thôi An tới quê tôi chỉ vì đẩy mẹ tôi xuống sông rồi lại cứu bà ấy lên, đến bệnh viện lại đóng tiền thuốc men chỉ vì để tôi cảm động rơi nước mắt?” Cố Niệm như là con nhím bị đâm khắp người, cô nhảy dựng lên như để thuyết phục chính mình, cô cười trào phúng, “Cậu thật sự là tác giả chuyên nghiệp đó.”

“Cố Niệm, cậu đừng lừa mình dối người nữa!” Thời Thần Dương không có kiên nhẫn quát, “Cậu vốn dĩ chính là tác giả trinh thám. Có thể cậu sớm đã phát hiện rồi, nhưng sao cậu không thể tỉnh táo một chút chấp nhận sự thật?”

“Tôi…” Ánh mắt cô tránh né, còn muốn nói gì đó.

“Thôi, việc đã đến nước này. Tôi rất xin lỗi.” Thời Thần Dương từ trong túi lặng lẽ lấy ra một món đồ, cậu nhỏ giọng nói, “Cho cậu vé máy bay, ba ngày sau 8: 00. Cậu đi nhanh đi, mẹ cậu tôi sẽ nghĩ cách dàn xếp. Thôi An tâm tư kín đáo không từ thủ đoạn. Bây giờ cậu vẫn còn thời gian.”

“Tôi thậm chí cũng không biết cái nào là thật cái nào là giả…”

Cố Niệm chưa kịp nói xong, trong tay đã bị nhét vé máy bay, Thời Thần Dương thái độ cứng rắn, ánh mắt phức tạp, “Cậu sẽ hối hận.”

Chàng trai cao lớn khó chịu phất tay áo rời đi, Cố Niệm suy yếu đứng tại chỗ, không có sức, cô mơ màng cảm thấy thế giới này đang xoay tròn, không có gì là thật.

Cô đứng tại chỗ thật lâu mới gọi điện thoại, giọng nói run rẩy, “Thôi An, tôi đói bụng. Cậu đang ở nhà hả?”

Thôi An hình như rất lo lắng, “Cậu bệnh à? Tôi đang ở nhà nấu cơm, để tôi đón cậu lại đây.”

Cố Niệm miễn cưỡng cười nói, “Không cần, tôi về nhà trước một chuyến lấy chút đồ rồi mới qua.”

Chung cư ở gần đây, cô gần như chạy như điên lên lầu, cả người run rẩy tìm kiếm, lúc trước theo lời gợi ý của Thôi An, cô đã mua nhà gần biệt thự hắn, Thôi An cũng giúp cô chuyển nhà dọn đồ, cho nên đồ đạc rất hỗn loạn nhưng chưa thấy gì.

Cô cuối cùng cũng tìm thấy cây dù đen ở trong phòng ngủ

Trên thân cây dù đó mơ hồ có hoa văn, cô sờ kỹ, là hoa văn hoa hướng dương...

Dưới ánh mặt trời ấm áp, trong cán dù có cái gì đó lóe sáng. Cô run rẩy moi ra một cục đen dài như móng tay, vừa chói mắt vừa quen thuộc, là thứ thời niên thiếu cô đã dùng.

Thoáng chốc rất nhiều hình ảnh đáng sợ xuất hiện trong đầu cô, là sau khi mẹ thình lình bị tai nạn, bà đã sợ hãi thế nào; là khi Thời Thần Dương đáp lời cô, cậu đã mất tự nhiên và áy náy; là trong đêm khuya tĩnh lặng gần đây cô như bị quỷ đói âm trầm theo dõi; và rất nhiều lúc khi Thôi An nhìn cô, ánh mắt có du͙© vọиɠ chiếm hữu và tình yêu như thủy triều lấp kín không kẽ hở…

Trong ký ức có rất nhiều chi tiết, cô mất đi sức lực, chân cô mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển lại nghĩ mà sợ run lên.

Cô nắm chặt vé máy bay muốn chạy trốn, nhưng cô nhớ tới cái gì đó lại giơ lên camera mini trong tay, cô sợ hãi nhìn chằm chằm nó.“Chờ tôi tới tìm cậu.” Cô nuốt nước miếng nói.

Sau đó cô sợ hãi nắm chặt nó vào lòng bàn tay, cô biết bên kia có người đang nhìn trộm mình một cách bệnh hoạn.