Chương 21

sau khi về nhà, nó trở lại với công việc của mình. một buổi chiều ngày nọ, khi gần kết thúc công việc owrbeenhj viện tiểu hồng chạy vào phòng bệnh của nó với vận tốc kinh hoàng:

"tiểu tình, có tin khẩn cấp"

đang khám cho bệnh nhân, khiến bệnh nhân trong phòng và nó giật mình, trợn mắt nhìn tiểu hồng. cuối cùng, tiểu hồng cũng thấy cô đang bận, liền đợi cô khám xong cho bệnh nhân cô rồi mới nói:

"cậu biết không, cái anh quân nhân đẹp trai hôm trước, đang ở dưới sảnh chờ cậu đó"

quân nhân đẹp trai, là anh sao?cô định chạy xuống, nhưng ngẫm lại liền nói:

"cậu chuyển lời với anh ấy, bổn tiểu thư đang bận, nếu muốn gặp, nhất định phải đăng kí khám bệnh"

tiểu hồng đờ mặt ra, "hả" 1 tiếng, nhưng cuối cùng, cũng chuyển lời giúp cô, nghe xong lời này, anh liền phì cười, bước đến quầy tiếp tân, nói:

"tôi muốn đăng kí khám bệnh"

sau đó, còn dặn dò thêm một câu:

" nhất định phải để bác sĩ tường-thương-tình khám cho tôi!"

mọi người ngạc nhiên nhìn, oa, anh đẹp trai này là bạn trai của tiểu tình à?

một lát sau, anh mở cửa phòng bệnh cô bước vào rồi khép cửa lại:

"chào bác sĩ!"-giọng anh hớn hở.

cô cũng giả vờ diễn theo:

"ừm, anh tới đây khám gì? sao lại không có hồ sơ chẩn đoán bệnh vậy?"

anh mỉm cười trả lời:

"bởi vì bọn họ không biết tôi bị bệnh gì, cũng không biết cách chữa, căn bệnh này, chỉ có duy nhất bác sĩ tình cứu được tôi thôi"

cô thầm nghĩ:

"đây có thật là quân nhân được huấn luyện từ mỹ, trải qua bao nhiêu khó khăn không hả trời?"

cô không nói gì, lườm anh thể hiện ý tứ trong ánh mắt. anh mỉm cười, véo nhẹ má cô, nói:

"đi, anh đưa em đi đến nơi này"

"nơi nào, sao có thể bí mật thế?"

anh mỉm cười, cuối cùng vẫn lái chiếc lamborghini đưa cô đến, nơi mà anh chuẩn bị từ trước. nhưng trước khi tới đó, anh lại đưa cô đến một tiệm quần áo, anh nói:

"việc này rất quan trọng, không thể để em mặc bộ đồ như vậy mà đến đó được, sau khi thử đi thử lại nhiều bộ, được nhân viên trang điểm làm tóc, chuyển qua, chuyển lại. cuối cùng, cô cũng xong xuôi mọi việc thì trời đã tối.

cô mặc chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, tinh khiết, dễ chịu, mái tóc xoăn dài, uốn sóng nước, nhuộm màu hạt dẻ, nhìn cô như một thiên thần, được anh bịt mắt, nắm tay dẫn đi, trong đầu cô, đã tưởng tượng vô số cảnh đẹp, nhưng khi mở mắt ra một thứ ánh sáng màu xanh lờ mờ hiện ra, cô khẽ dụi mắt, bỗng nhận ra hàng ngàn con đom đóm, phát sáng giữa cánh đồng hoa bỉ ngạn đỏ đẹp rực rỡ. cô ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên, hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc, ngọt ngào, rất ngọt ngào. rối bời, vô cùng rối bời. anh mỉm cười nhìn vào đôi mắt cô, nói:

"tiểu tình, em biết không, 10 năm trước, anh vốn đã muốn cho em xem cảnh này, nhưng lại không có cơ hội"

anh mỉm cười, nhẹ vuốt mái tóc cô sang một bên, nói một câu, mà người con gái nào cũng muốn nghe:

"tình, anh yêu em. lấy anh được không?"

anh nhẹ nhàng, quỳ xuống nền cỏ, mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn được khắc chạm tih tế hình hoa bỉ ngạn đỏ. cô cảm động, tới mức phát khóc, không có gì là lạ cả, người con gái nào, ở trong tình cảm của cô, đều sẽ là như vậy, ah vẫn ở đó, chờ câu trả lời của cô. cô mỉm cười thật tươi:

"em đồng ý"

anh đứng dậy, mỉm cười, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô. nâng cằm cô lên, đặt môi mình lên môi cô, bá chiếm trọn vẹn.