Chương 9: Tất cả tùy cô

Rõ ràng trong giọng nói đó là sự ôn nhu cùng sự ngọt ngào, không biết vì sao, Nhan Điệp Y cảm thấy tim mình như bị đâm một nhát thật đau.

Trong khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy bọn họ thật sự là cùng một kiểu người, nhưng trên thực tế, hắn là Mộc thiếu cao cao tại thượng, còn cô là người ở đáy trần ai, điểm chung duy nhất giữa bọn họ, chỉ là việc đi tìm chân tướng mà thôi.

Mộc Thần Thu vẫn nắm lấy tay cô, có thể cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay hắn, còn có chút ẩm ướt của mồ hôi, chắc chắn là người rất đáng để dựa vào.

Không nhịn được mà cúi người xuống, ngón tay đi qua gương mặt và mũi của Mộc Thần Thu, những thứ đẹp đẽ hỏi có ai mà không muốn, thế nên cô cũng không phải là ngoại lệ.

Chưa kịp rút tay lại, Mộc Thần Thu bỗng mở mắt ra. Nhan Điệp Y giật mình, ngại ngùng rút tay mình khỏi tay Mộc Thần Thu, ngồi thẳng dậy.

Lúc Mộc Thần Thu tỉnh dậy, trong ánh mắt vẫn còn sự mơ màng, hắn không nhớ động tác rút tay của Nhan Điệp Y, mà chỉ nhẹ nhàng quay đầu về hướng của cô, trầm mặc nhìn cô, lúc này mới hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

“Trời cũng tối hẳn rồi, anh xem, yến tiệc có khi cũng sắp kết thúc rồi.”.

||||| Truyện đề cử: Cách Cưng Chiều Bạn Gái Của Nhị Gia |||||

Nhan Điệp Y nhìn ra ngoài cửa sổ, trong gió có tiếng nhạc vui truyền đến, hẳn là khách vẫn đang uống rượu hưởng lạc.

“Tôi nên đi rồi.”

“Có thể nói chuyện với anh một lát không?”

Cả hai người gần như cùng lúc lên tiếng, giọng nói của Nhan Điệp Y rõ ràng là át cả tiếng Mộc Thần Thu, anh giật mình một lát, bèn hỏi: “Cô muốn biết gì?”

Biết rằng Nhan Điệp Y định nói gì với mình, chỉ là hắn đã quen với việc tự thân một mình, căn bản không có ý định tìm một người hợp tác cùng.

“Chú Quế ở Duyệt Trân Hiên bị người ta gϊếŧ rồi, anh đã biết chưa?”

Nhan Điệp Y hỏi, nhưng lại thấy dáng vẻ không mấy kinh nhạc của Mộc Thần Thu.

“ Đã biết. Còn có người nói thấy một người phụ nữ lạ mặt ở Duyệt Trân Hiên, tôi liền đoán là cô.”

Mộc Thần Thu đứng dậy khỏi chiếc ghế dài mềm mại, hắn vừa ngủ một giấc dậy, lại đổ mồ hôi khắp người, nhiệt độ cơ thể cũng giảm đi không ít.

“Rõ ràng có người muốn ngăn cản chú Quế nói ra chân tướng, ông ta nói với tôi bảo vật của Cửu Lôi là do một gia đình ở Thương Châu cướp được, sau đó liền bị thương nhân nước ngoài Đức Nguyên mua lại. Đáng tiếc là, khi chú Quế vừa định nói tên của gia đình ở Thương Châu kia, thì liền bị gϊếŧ rồi!”

Nhan Điệp Y thở dài một hơi, vô cùng tiếc nuối, nhưng có vẻ Mộc Thần Thu đối với việc này lại chẳng lấy làm lạ, hắn ta chỉ cau mày lại: “Nếu cô thực sự muốn truy xét đến cùng, sợ rằng rất nhanh cô cũng có kết cục như chú Quế kia!”

“Tôi không sợ!”



Sự bướng bỉnh của Nhan Điệp Y trong chốc lát liền hiện rõ lên, rõ là Mộc Thần Thu dọa cô, ép cô phải thu tay lại, thế mà cô cũng không sợ gì!

Mộc Thần Thu nhìn gương mặt kiên định của cô, trong lòng biết rõ ràng không thể ngăn cản cô.

“Vậy thì tùy cô!”

Hắn vứt một lời nói lạnh lùng ở đó rồi đứng thẳng dậy, đưa tay phủi quần áo ròi đóng hai chiếc cúc áo trên cùng lại. Động tác của hắn liên tục, mang theo khí chất trời sinh của những người quý tộc.

Nhan Điệp Y ở phía sau tức giận đến đạp chân, cố gắng chống lại sự thôi thúc muốn hét vào mặt hắn.

“Mộc Thần Thu!”

Thấy bước chân của Mộc Thần Thu vẫn hướng ra bên ngoài mà không có ý định dừng lại, Nhan Điệp Y thở hắt ra một hơi, ép giọng nói xuống thấp: “Nếu như anh rời đi như thế, tôi đảm bảo rằng anh sẽ hối hận, anh có tin không?”

Cô kiên quyết nói, trông không giống là đang lừa người.

Nhưng bước chân của Mộc Thần Thu dường như không có ý định dừng lại, hắn bước thật nhanh ra ngoài.

Nhan Điệp Y cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, giơ tay kéo đứt sợi dây màu đỏ đeo trên cổ, nắm chặt trong lòng bàn tay. Vốn dĩ là không muốn lấy món đồ này ra, nhưng trong khắc này mà nói, cũng chỉ có cái này mới khiến Mộc Thần Thu thay đổi chủ ý.

Nhan Điệp Y đuổi theo Mộc Thần Thu, thở hổn hển mà xông ra trước mặt hắn, mở lòng bàn tay ra, nói to: “Anh xem, đây là cái gì?”

Mộc Thần Thu quay lại, nhìn món đồ trong tay cô, trong chốc lát, sắc mặt liền thay đổi: “Sao cô lại có thứ này?”

Mộc Thần Thu nhận ra món đồ trong tay Nhan Điệp Y, không do dự mà đưa tay ra giành lấy, Nhan Điệp Y như đã có chuẩn bị trước, trong khoảnh khắc ngón tay hắn sắp đυ.ng vào sợi dây kia, liền nắm chặt tay lại, giấu tay ra phía sau.

“Không phải Mộc thiếu nói tất cả tùy tôi sao?”

Đối diện với ánh mắt u ám của Mộc Thần Thu, Nhan Điệp Y chỉ có thể coi như không nhìn thấy, chầm chậm ngẩng đầu lên, cười nói.

“Nếu như anh không nói, thế đừng trách tôi không khách khí!”

Mộc Thần Thu tiến lên trước một bước, trong ánh mắt xuất hiện một tia hung ác như mãnh thú.

Nhan Điệp Y khẽ ho một tiếng, lùi về phía sau, đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Khóa Bát Bảo Cát Tường mà anh lấy, thực ra bị khuyết mất một góc, đúng chứ?”

Đây là thứ mà cha cô phát hiện được trong bụi cỏ phía sau nhà khi đến Giang gia điều tra, ắt hẳn là trong lúc có người trộm khóa Bát Bảo Cát Tường vô ý làm rơi một mảnh.

“Tôi hiểu rồi, là cha cô….”



Mộc Thần Thu dần bình tĩnh lại, cẩn thận nghĩ, liền nghĩ ra các kiểu nguyên do.

“Không sai.”

Nhan Điệp Y cười, ngữ điệu ung dung, khóa Bát Bảo Cát Tường là manh mối quan trọng trong vụ án này, vì thế, nó cũng trở thành chìa khóa tốt nhất của cô.

“Cô muốn như thế nào?”

Mộc Thần Thu cũng ý thức được điều này, hắn đại khái cũng đoán được cô định đưa ra yêu cầu gì.

“Anh biết tôi muốn gì mà.”

Nhan Điệp Y bước lên trước, ngẩng đầu, trầm mặc nhìn ánh mắt phát ra sự nguy hiểm của Mộc Thần Thu. Vị Mộc thiếu trước mặt đây hiện đang cho người khác cảm giác không lạnh mà vẫn phải rùng mình, cô liên tục nói với bản thân trong lòng, không cần phải sợ, không cần phải sợ.

“Cô muốn như thế nào cũng không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn thứ trong tay cô.”

Mộc Thần Thu cau mày lại, ánh mắt cứ nhìn thẳng vào Nhan Điệp Y. Trong lòng Nhan Điệp Y cũng căng thẳng, rõ ràng bây giờ cô đang có ưu thế đưa ra điều kiện với Mộc Thần Thu hơn, nhưng thái độ của đối phương như thế kia, bản thân cô bỗng dưng lại xuống thế.

“Nó vốn dĩ là của anh, tôi cầm nó cũng không có tác dụng gì. Tôi chỉ muốn cùng anh điều tra vụ án diệt môn năm xưa của Giang gia thôi, tôi đảm bảo sẽ không gây họa gì đâu, vả lại tôi cũng có thể giúp anh…”

Nếu như cứng không thành, vậy thì mình đành mềm thôi. Giọng điệu của Nhan Điệp Y cũng ôn hòa đôi chút, bên trong còn đem theo vài ý năn nỉ.

Mộc Thần Thu dường như đối với sự thay đổi thái độ của Nhan Điệp Y mà dị nghị, nhìn cô một cái, thấy ánh mắt cô vừa trong như nước, lại vừa thanh tao, trong lòng không khỏi run lên.

Sớm đã quen với việc một mình hành động, không nghĩ rằng lúc này lại gặp một nữ tử như thế.

Hắn ẩn mình điều tra bao nhiêu năm, khó lắm mới tìm được tung tích của khóa Bát Bảo Cát Tường, sự nguy hiểm bên trong đó, một lời cũng không thể nói hết được, thực ra là hắn sợ…sợ cô sẽ chết giống như Hinh Nhi.

Thế nhưng, với dáng vẻ của Nhan Điệp Y, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, Mộc Thần Thu vẫn là không nhẫn tâm, hắn nghĩ rằng mình đã đủ lạnh lùng đủ ác độc rồi, nhưng, có lẽ còn một số chuyện hắn không thể nào buông xuống được.

“Được.”

Mộc Thần Thu không hề biểu hiện ra điều gì quan trọng, chỉ lạnh lùng đồng ý một câu, Nhan Điệp Y kinh ngạc, sợi dây đỏ trong tay liền bị Mộc Thần Thu giật lấy.

“Trả cho tôi!””

Nhan Điệp Y bước tới giành lại, Mộc Thần Thu liền nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt tay cô trước mặt mình, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi đã đồng ý với cô rồi, còn muốn gì nữa?”