Chương 7: Vật còn người chẳng thấy

Vì buổi dạ tiệc tối, Nhan Điệp Y cố ý phân phó Thanh Nhi mua một bộ vũ y mới, trời còn chưa tối, cô đã chạy tới Dạ Lai Hương để chuẩn bị. Vũ y mới vẫn lấy màu đỏ làm chủ đạo, điểm duy nhất khác với trước đây là trong đỏ có vàng, có vẻ đặc biệt kiều diễm, quyến rũ.

“Cô nương dường như rất coi trọng buổi biểu diễn tối nay…”

Thanh Nhi một bên giúp Nhan Điệp Y chải đầu, một bên nhìn trong gương đồng phản chiếu ra khuôn mặt trang điểm tinh xảo của nữ nhi. Từ khi cô hầu hạ Nhan Điệp Y cô nương, chưa bao giờ thấy cô nương trang điểm trịnh trọng hoa mỹ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là ở khóe mắt dùng phấn vàng phấn bạc vẽ ra đường nét làm trang điểm, mà hôm nay, cô dựa theo độ cong khóe mắt, dán vào tóc mai mà vẽ thành một con bướm màu vàng, lóe lên cực kỳ hoa lệ.

Nhan Điệp Y biết trong lòng cô có nghi ngờ, liền thong dong cười nói, “Yến hội của Mộc gia, ta đương nhiên không thể làm mất thể diện của Dạ Lai Hương cùng Nhị thiếu. Huống chi, ta cũng thật sự đã lâu không nhảy điệu “Điệp Luyến Hoa” này, lâu ngày không tập, một khi quên rồi sẽ không tốt. ”

“Điệp Luyến Hoa” là điệu nhảy đầu tiên của cô sau khi đến “Dạ Lai Hương”. Ngày đó cô từ phía bắc Vô Tích đến Bắc Bình tìm người thân, lại không có kết quả gì, thấy lộ phí dùng sắp hết, vốn dĩ muốn tìm một công việc để trang trải qua ngày, kết quả không nghĩ tới nhất thời sơ suất, lại bị bọn buôn người lừa gạt.

Cũng may cô gặp được Khưu Bách Vũ, sau đó liền treo biển ở Dạ Lai Hương, không ngờ thế mà lại nổi tiếng.

Màn đêm dần dần buông xuống, khách mà Mộc gia mời cứ lần lượt đến.

Mộc gia chỉ mặc áo khoác dài màu xanh đen, áo khoác màu xám bên ngoài, cả người thoáng có chút mập mạp, nhưng vẫn uy nghiêm, đứng đắn, Khưu Bách Vũ đi bên cạnh hắn, một thân trường bào màu trắng có vẻ đặc biệt anh tuấn tú, hai người vừa nói vừa cười đi vào, cũng không nhìn thấy Mộc Thần Thu, trong lòng Nhan Điệp Y bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, nghe được Thanh Nhi đang gọi cô, liền quay đầu rời đi.

Nhưng Nhan Điệp Y vừa đi, một chiếc xe màu đen liền dừng ở cửa, người đàn ông từ trên xe bước xuống, mặc một thân áo Trung Sơn, giày cổ cao màu đen, khoác bên ngoài một chiếc áo màu đen, phong tư khí độ đều khiến người khác không thể sánh bằng.

“Mộc thiếu!”

Mấy người đứng ở cửa thấy hắn xuống xe, đồng loạt thẳng tắp sống lưng, chào hỏi hắn.

Mộc Thần Thu ở dưới ánh trăng ngẩng đầu lên, nhìn ba chữ “Dạ Lai Hương” treo trên cửa lớn, nét mặt tinh xảo rơi vào tầm mắt của mỗi người đứng ở đây, tất cả đều vì vẻ đẹp đó mà thán phục vạn phần.

Cô ấy có phải là cô nương ở đây không?

Không nhịn được mà lại nhớ đến Điệp Y cô nương đã cứu hắn kia, thiện lương lại quật cường, biết võ công, tựa như dù cho trời sụp đổ cũng thong dong bình tĩnh, cực kỳ giống với hình dáng trong trí nhớ của hắn.

Vốn dĩ là không muốn tới, vết thương đạn bắn kia tuy rằng đã âm thầm xử lý, nhưng bởi vì tiêm thuốc tê, đầu óc mơ mơ màng màng vẫn chưa tỉnh, hắn chỉ muốn nằm ở trên giường ngủ một giấc thật ngon, mà không phải chạy đến một nơi nào đó trong ngõ, cùng một đám người mình đầy rượu nói chuyện phiếm. Chỉ là cha nuôi bắt hắn phải đến Dạ Lai Hương mời khách, hắn không thể không đến.

Là muốn gặp lại cô một lần nữa sao? Bản thân làm sao có thể có ý nghĩ hoang đường như vậy?

Mộc Thần Thu cất bước vào cửa, một hương thơm xông thẳng vào mũi, là đàn hương thượng hạng, đèn cung lụa sáng đỏ lên, đem toàn bộ viện phảng phất như ban ngày.

“Mộc thiếu, bên này, mời!”

Có người vội vàng đi lên đón tiếp, biết người trước mặt chính là con nuôi của Mộc gia, không dám chậm trễ, vội vàng dẫn hắn đến vị trí, lại dâng lên một chén trà.

Mộc Thần Thu đầu tiên tiến đến vấn an Mộc Nghĩa Thiên, Khưu Bách Vũ ngồi một bên, nhìn thấy Mộc Thần Thu liền đứng dậy chào hỏi.

“Mộc thiếu, không nghĩ tới chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy.”

Khưu Bách Vũ phất vạt áo, hơi cúi người, sau đó chắp tay hành lễ với Mộc Thần Thu. Ánh mắt anh hơi cong, bên trong tràn đầy ánh sáng ấm áp.

“Nhị thiếu khách sáo rồi.”

Mộc Thần Thu khách sáo trả lễ. Mộc gia ở một bên xen vào nói: “Sao, hai người sớm đã quen biết rồi à! ”

“Mấy lần trước thương hội tổ chức tiệc rượu, kỳ thật đã từng gặp qua Mộc thiếu, chỉ là sợ Mộc thiếu chưa từng chú ý tới ta. Mãi đến sáng nay mới tính là quen biết nhỉ? ”

Khưu Bách Vũ thản nhiên nói, vừa ngước mắt lên nhìn Mộc Thần Thu. Mộc Thần Thu chỉ trầm mặt, đáp: “Chỉ là bèo nước gặp nhau, không tính là quen biết. ”

Giọng điệu của hắn tràn ngập địch ý, không biết vì sao, hắn không có chút thiện ý nào với Khưu Bách Vũ.



“Vậy hôm nay không coi là thực sự quen biết! Nhị thiếu mua bán trải rộng khắp Bình Tân, về sau còn phải chiếu cố nhiều hơn mới phải! ”

Mộc gia cười ha ha một tiếng, cảm xúc tiêu sái tràn ngập trong lời nói.

“Nào có chứ, phải là tôi cần sự chiếu cố của Mộc thiếu mới phải.”

Khưu Bách Vũ cười đáp, chẳng qua chỉ là khen ngợi lẫn nhau mà thôi, sợ là ngày sau không thể thiếu phiền toái!

Mộc gia nghe hắn nói xong liền cười ha ha, Mộc Thần Thu cũng cười theo.

Khách khứa đến đông đủ, tiệc rượu liền bắt đầu. Trong đại sảnh tắt đèn theo thông lệ, chỉ để lại đèn cung ấm kéo sợi đỏ, tản ra vầng sáng màu đỏ nhạt.

Bốn nữ tử váy vàng nối đuôi nhau đi ra, lần lượt cầm tỳ bà, cầm, tranh cùng sáo, ngồi xuống liền bắt đầu thổi tấu. Khúc nhạc cực kỳ vui vẻ, mọi người còn chưa kịp thấy rõ diện mạo của các nàng, chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ không biết từ nơi nào nhảy ra, ống tay áo màu đỏ thẫm vung ra, nhất thời tản ra hoa lệ đầy trời!

“Mộc gia, vị này chính là Điệp Y cô nương.”

Khưu Bách Vũ liếc nhìn Mộc Thần Thu một cái, thấy ánh mắt anh gắt gao dừng trên người Nhan Điệp Y, ánh mắt hơi trầm xuống, liền chuyển hướng Mộc gia chủ động giới thiệu.

“Ồ? Đây có phải là giai nhân ‘nhất vũ thiên kim’ kia sao? ”

Mộc gia hiển nhiên là nhìn thấy thì vô cùng vui mừng, hắn đối với “Dạ Lai Hương” cũng sớm nghe qua, càng nghe qua cái tên Nhan Điệp Y này, chỉ là trăm nghe không bằng một thấy. Nữ tử khuynh thành nhảy múa trên đài dùng vải mỏng che mặt, tuy rằng nhìn không rõ mặt nàng, nhưng chỉ dựa vào khí chất thanh nhã giơ tay nhấc chân, cũng có thể kết luận nàng cũng không phải là cô nương trong thanh lâu bình thường.

“Vốn dĩ Điệp Y cô nương chỉ mười lăm hàng tháng mới lên đài, nhưng lại nghe nói hôm nay Mộc gia mở tiệc đãi khách, liền đồng ý lên dài thêm một lần trong tháng này, điệu múa ngày hôm nay của cô ấy, chính là điệu múa mà Kỳ công tử đã tiêu ngàn lượng vàng mong cầu ngày hôm đó, tên là “Điệp Luyến Hoa”.

“Điệp Luyến Hoa? Nghe hay! Nó cũng đẹp! ”

Mộc gia rõ ràng là không hiểu những từ ngữ văn phong này, chỉ là nghe nói Nhan Điệp Y đặc biệt vì hắn phá lệ, lại thấy vũ đạo của nàng mỹ luân mỹ lệ, cực kỳ đẹp mắt, cho nên trong lòng liền duyệt, không nhịn được lớn tiếng tán thưởng.

“Đúng vậy, đúng vậy, thật là đẹp!”

“Đúng thế, Mộc gia quả là người am hiểu vũ đạo!”

Tiếng khen ngợi chung quanh liên tiếp vang lên, Mộc Thần Thu hừ nhẹ một tiếng, lúc này giai điệu chợt uyển chuyển nức nở, bỗng nhiên có một âm thanh nữ tử nhu mỹ trăm chuyển ngàn hồi hát lên:

“Hoạ các quy lai xuân hựu vãn,

Yến tử song phi,

Liễu nhuyễn đào hoa thiển.

Tế vũ mãn thiên phong mãn viện,

Sầu mi liễm tận vô nhân kiến.

Độc ỷ lan can tâm tự loạn,

Phương thảo thiên miên,

Thượng ức giang nam ngạn.

Phong nguyệt vô tình nhân ám hoán,



Cựu du như mộng không trường đoạn.. ”(1)

Bài này là “Điệp Luyến Hoa” của Âu Dương Tu, khúc nhạc là phổ mới, từ ngữ lại không thay đổi.

“Yến tử song phi, Liễu nhuyễn đào hoa thiển.…”

Mộc Thần Thu nhẹ nhàng nói theo khúc nhạc mà nữ tử kia hát, rõ ràng là khi hắn còn trẻ đã từng đọc qua một lần, bên cạnh hắn còn có thân ảnh nhẹ nhàng của nữ tử áo trắng kia, chỉ tiếc ca từ vẫn còn đó, nay lại cảnh còn người mất.

—————–

(1): Điệp Luyến Hoa- kỳ 5- Âu Dương Tu. Nguyên tác:

画阁归来春又晚,

燕子双飞,

柳软桃花浅。

细雨满天风满院,

愁眉敛尽无人见。

独倚阑干心绪乱,

芳草芊绵,

尚忆江南岸。

风月无情人暗换,

旧游如梦空肠断。

Dịch nghĩa:

Trên lầu son tới lui, xuân lại hết,

Đôi én cùng bay,

Liễu rũ, đào phai tàn.

Mưa nhỏ đầy trời gió đầy viện,

My sầu thu lại không ai thấy.

Một mình tựa lan can, lòng cứ náo loạn.

Cỏ thơm tốt tươi,

Vẫn còn nhớ bờ nam.

Trăng gió vô tình, người thay đổi,

Cuộc chơi xưa như mộng, chỉ còn lại ruột gan đứt lìa