Quyển 1 - Chương 9
[Tôi có thể đóng cuốn nhật kí lại
Nhưng không thể đóng cửa trái tim mình
Tôi có thể đóng cửa trái tim mình
Nhưng không thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Tôi có thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Nhưng lại không đóng được ánh mắt luôn dõi theo cậu.
Nhiều năm sau
Tôi có thể
Thanh thản như mây gió
Mỉm cười và bắt tay cậu nhẹ nhàng nói lời từ biệt
Nhưng từ còn chưa ra khỏi miệng
Cậu vĩnh viễn sẽ không biết
Nó bị khóa sâu dưới đáy của con sông thời gian.]
Còn chưa có tình yêu, đã thất tình
Được chủ quán thuê sách giới thiệu, tôi bắt đầu biết đến Quỳnh Dao, rúc mình vào thế giới tiểu thuyết tình cảm (nguyên văn: ngôn tình tiểu thuyết). Thời gian đó, trong tiểu thuyết tình cảm của Đài Loan, khi miêu tả nhân vật nữ chính, không lưu hành kể lể cô ấy xinh đẹp bao nhiêu, mà lại thích hình dung cô ấy có khí chất như thế nào, không giống người thường như thế nào. Tôi biết diện mạo của mình không xuất chúng, vì vậy mà tôi thường suy xét xem cái gì là khí chất, trong lòng cũng th khát vọng có được loại khí chất đó, có thể giống như nữ chính trong tiểu thuyết, tướng mạo bình thường, gia thế bình thường, nhưng lại dựa vào khí chất khó nói nên lời để có được sự chú ý của nam chính. Dù vậy, hai chữ “khí chất” này thật sự rất trừu tượng, quan sát tất cả những nữ sinh được nam sinh để ý xung quanh mình, tuy thấy được diện mạo của họ không giống nhau, nhưng đều có một điểm chung, đó chính là họ thật sự rất xinh đẹp. Không thấy nữ sinh nào có vẻ ngoài bình thường cả, đơn giản vì nụ cười tươi sáng như trong truyện tranh của những nữ sinh ấy đã khiến cho tất cả nam sinh đều yêu thích.
Đang lúc tôi nghĩ mãi không ra hai chữ “khí chất” đó, ông trời lại đem đáp án và sự đả kích đến trước mặt tôi.
Tôi nghĩ mình vẫn tự ti, nhưng, khi cô giáo Cao xuất hiện, làm cho thế giới của tôi đột nhiên được nhìn thấy ánh mặt trời, thân thiết hơn với Trương Tuấn, làm cho tôi không nhịn được khát vọng càng nhiều, thậm chí tình nguyện cứ ảo tưởng sự an bài của vận mệnh. Tại sao chỉ có cậu ấy và tôi được cô giáo Cao nhìn trúng? Tại sao chỉ có cậu ấy và tôi học lớp bồi dưỡng? Tại sao cậu ấy có thể tìm đá dưới sông cùng tôi? Tại sao hôm nay cậu ấy nói chuyện với tôi? Tại sao cậu ấy không mượn cục tẩy của bạn ngồi cùng bàn, mà lại tới hỏi mượn tôi? Tại sao hôm nay khi đi qua bàn tôi ngồi, cậu ấy lại quay đầu liếc tôi một cái? Tại sao. . . giữa vô số câu hỏi tại sao ấy, tất cả những việc nhỏ nhặt hàng ngày tôi đều phân tích trái phân tích phải một hồi, chuyện không có ý nghĩa cũng bị tôi phân tích ra thành có ý nghĩa, cuối cùng tôi cảm thấy đó đều là một loại dấu hiệu, đều ngầm có ý tương lai, tựa như vận mệnh đang nói cho tôi cái gì đó, đáy lòng tôi ẩn ẩn có khát vọng ảo tưởng biến thành sự thật. Tôi thích dùng bài bói tướng số, bói vận mệnh của tôi và Trương Tuấn không biết bao nhiêu lần, nếu là tốt, tôi cũng rất vui vẻ, nếu không tốt, tôi liền xếp bài vào bói lại một lần nữa, một lòng khẳng định rằng vừa rồi là do mình trộn bài chưa kĩ, coi như không tính.
Có lẽ đáp án của vô số câu hỏi tại sao ấy lại vô cùng đơn giản, cậu đi qua bàn tôi rồi quay đầu liếc tôi một cái, là vì trên mặt tôi bị dính mực, cậu hỏi mượn tẩy của tôi là vì bạn cùng bàn của cậu không có tẩy. . . Nhưng năm đó tôi lại không nghĩ như vậy, vì thế, tôi tình nguyện hãm mình vào giữa ảo tưởng, coi nó là dấu hiệu tốt, cho bản thân mình thêm chút kỳ vọng.
Trong khi tôi nuôi dưỡng một trái tim bất an không yên, dè dặt quan sát, dè dặt trông ngóng, dè dặt tiếp cận cậu ấy, thì một nữ sinh chuyển đến trường tôi đã làm thay đổi mọi thứ.
Bạn ấy đi theo giáo viên ngữ văn vào lớp đứng ở bục giảng rất tự nhiên, hào phóng nở nụ cười, khi ấy tôi rốt cuộc cũng hiểu được hai chữ “khí chất” trong tiểu thuyết tình cảm. Cô giáo nói bạn ấy tên là Quan Hà, thật sự là người cũng như tên, một đóa hoa sen. Sau này, tôi đã đi qua rất nhiều thành phố, đã được đến rất nhiều quốc gia, gặp qua rất nhiều mỹ nữ, nhưng mỗi lần hồi tưởng tới mỹ nữ, thì tiểu Quan Hà này luôn là người đầu tiên nhảy vào trong tâm trí tôi.
(Chữ Hà trong tên của Quan Hà có nghĩa là hoa sen.)
Bạn ấy mặc một chiếc áo khoác màu tím, trên đầu kẹp một chiếc kẹp tóc nhựa có con bướm màu tím, mái tóc đen thẳng xõa trên đầu vai. Ngũ quan của bạn ấy cũng không đẹp hơn nhiều lắm so với những nữ sinh xinh đẹp khác, nhưng trên người bạn ấy có một cảm giác mà tôi chưa từng biết đến, nó thu hút sự chú ý của tôi. Đối mặt với một lớp học xa lạ, bạn ấy không hề xấu hổ hay lẩn trốn, cũng không nóng lòng hòa nhập lấy lòng, chỉ duyên dáng yêu kiều giữa làn nước.
Những ngày sau đó, Quan Hà bày ra mị lực khó có thể nói nên lời, bạn ấy học tập nổi trội xuất sắc, lần kiểm tra đầu tiên đã đứng nhất lớp; bạn ấy đa tài đa nghệ, hôm lớp liên hoan năm mới đã kéo một khúc “Thảo nguyên chi dạ” bằng đàn nhị, làm cho cô giáo và các bạn trong lớp đều kinh ngạc, cũng không còn lo chúng tôi sẽ thua thảm các lớp khác trong kỳ thi văn nghệ như mọi năm nữa.
Thảo nguyên chi dạ: https://mp3.zing.vn/bai-hat/Thao-Nguyen-Chi-Da-Huang-Jiang-Qin/ZWZA6DAE.html
Nhưng bạn ấy không hề kiêu ngạo như những nữ sinh khác, mà luôn tươi cười thân thiện, giọng nói nhẹ nhàng, đối với giáo viên bạn ấy không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, đối với bạn học thì khiêm tốn có lễ, dù là nam sinh hay nữ sinh, học trò giỏi hay học trò hư, đều bị khuynh đảo vì phong thái của bạn ấy.
Người ta thường nói là nữ sinh rất khó hòa hợp, nữ sinh lớp tôi đã kiểm nghiệm câu nói này một lần nữa, lúc thì thân mật như hình với bóng, thế mà chỉ chốc lát sau đã nói xấu sau lưng đối phương, nhưng Quan Hà lại thành một ngoại lệ, chẳng những tất cả nam sinh trong lớp đều thích bạn ấy, mà ngay cả nữ sinh trong lớp cũng thích bạn ấy, thậm chí nếu có nữ sinh nào nói xấu Quan Hà, thì những nữ sinh còn lại sẽ cùng tuyệt giao với cô bạn ấy. Dần dần, cho dù là nữ sinh kiêu ngạo đến đâu, hay ghen tị đến đâu cũng bắt đầu lấy lòng Quan Hà, mà của Quan Hà đối với mọi người đều giống nhau, bạn ấy đối tốt với tất cả mọi người, chỉ cần mọi người cần giúp đỡ, bạn ấy nhất định sẽ giúp, nhưng Quan Hà lại không chơi thân với ai, không có một người “bạn tốt” chân chính nào. Dù vậy, thái độ không thân cận cũng chẳng xa cách ấy làm cho đám nữ sinh điên cuồng, tranh nhau đối tốt với Quan Hà, đều muốn mình trở thành bạn tốt của Quan Hà, thậm chí còn đi khoe khoang với người khác rằng mình là bạn rất thân với Quan Hà, tựa như được Quan Hà ưu ái chính là người tài trí hơn người.
Tôi trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng tượng nhìn Quan Hà dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chinh phục cả trai lẫn gái trong lớp. Bình tĩnh mà xem xét, tôi cũng thích bạn ấy, bởi vì tôi tin tưởng dựa vào sức lan tỏa của những tin đồn từ miệng nữ sinh lớp tôi, tất cả những gì họ gièm pha về tôi đều không thoát khỏi lỗ tai Quan Hà, nhưng thái độ của bạn ấy với tôi vẫn bình thường như những bạn học khác, vừa không thân cận, vừa không bài xích. Có một lần tôi đem cái áo bị dính mực tới, bạn ấy nhìn thấy, chủ động nói cho tôi biết chỉ cần nghiền hạt cơm lên vết mực rồi vò áo, như vậy sẽ rất dễ sạch.
Quan Hà đúng là một nữ sinh làm cho người ta vô cùng thoải mái, bạn ấy có ánh sáng rực rỡ, nhưng ánh sáng rực rỡ này cũng rất ôn hòa, sẽ không làm người khác bị thương như thần đồng, hơn nữa bạn ấy làm cho mọi người cảm thấy sự chân thành khoan dung, sẽ làm mọi người yêu quý mình lúc nào không hay, muốn tiếp cận bạn ấy. Khi vô cùng nhàm chán tôi còn nghĩ, nếu Trần Kính chưa nhảy lớp, không biết họ “Vua” đối “Vua” thì ai sẽ thắng, hay là giữa họ sẽ toát ra tia lửa?
Giữa cơn lốc của “phong trào yêu Hà” ấy, Trương Tuấn nào có thể may mắn thoát khỏi, tôi thường thấy cậu và vài anh em của mình đi tìm Quan Hà, thường thấy cậu chủ động giúp Quan Hà trực nhật, thường thấy cậu vừa nói vừa cười với Quan Hà. Sau khi cẩn thận đánh giá Quan Hà, tiếp tục tự nhìn bản thân, tôi lặng yên không một tiếng động lùi về cái vỏ của mình.
Có một lần, sau khi chúng tôi học xong giờ bồi dưỡng toán, cậu ấy hỏi tôi: “Nếu nam sinh muốn theo đuổi nữ sinh, nên tặng bạn ấy cái gì? Nữ sinh các cậu đều thích cái gì?”
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, trái tim trong ngực tôi, đau đến mức tựa như sắp chết đi, nhưng vẫn giãy giụa kêu, thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng. . . Thanh âm càng lúc càng lớn, ngực tôi dường như sắp nổ tung, nhưng cậu ấy lại không nghe được tiếng gì, vẫn buồn rầu xoa đầu, “Trong TV thì nữ sinh đều thích hoa, cậu thấy tặng hoa thì thế nà width=”48″ align=”justify”>Tôi cúi đầu, ôm sách vở, chạy nhanh ra khỏi phòng học, “Tớ không biết.”
Không lâu sau đó, tôi chợt nghe nói Trương Tuấn đã thổ lộ với Quan Hà, Quan Hà lịch sự từ chối cậu ấy. Nữ sinh trong lớp bàn tán cứ như lúc đó họ ở ngay trước mặt hai người ấy, thấy hết mọi chuyện. Quan Hà được miêu tả là phong thái nhẹ nhàng, cao quý như thiên nga, Trương Tuấn thì bị nói là không biết lượng sức, mặc dù không đến mức như con cóc, nhưng ở trong miệng những nữ sinh ấy, Trương Tuấn bị từ chối quả thực là chuyện đương nhiên.
Tôi không cao hứng chút nào, mà ngược lại, lòng tôi tràn đầy bi thương, đau buồn cho cậu ấy, cũng đau buồn cho bản thân mình. Khoảng thời gian đó, tôi thường rúc mình ở một góc trong quán game, ngẩn người, nghĩ đến sự tao nhã của Quan Hà, cái mũi lại thấy cay cay. Nếu bạn ấy là bông sen đẹp nhất giữa đầm sen kia, thì tôi chính là một cây cỏ nhỏ bé sinh trưởng trên đống bùn gần cái đầm ấy, dù có so sánh về điểm gì đi nữa, tôi đều không thể sánh được với bạn ấy.
Bọn Ô Tặc đều quen nhìn tôi cầm sách đọc, bây giờ tôi đột nhiên không đọc sách nữa, thậm chí Ô Tặc còn thấy không quen, anh ấy hỏi tôi ba bốn lần: “Gấu trúc bốn mắt ơi, em làm sao thế? Có phải em không có tiền không?
Có muốn anh trai trợ giúp em không?”
Tôi chẳng buồn để ý đến anh ấy, anh ấy vẫn lui tới nói đùa không hề cố kỵ như trước, nhưng lần này lại như con mèo mù vớ được chuột chết, chạm đúng chỗ đau của tôi, “Gấu trúc bốn mắt đang tương tư? Gấu trúc bốn mắt thất tình?”
Tôi cầm cặp sách lên, chạy khỏi quán game, cũng chỉ được nửa năm thôi, ánh mặt trời vẫn đang xán lạn, nhưng tôi nghĩ rằng kỳ nghỉ dài vui vẻ của tôi vừa mới bắt đầu mà đã chấm dứt rồi.