Quyển 1 - Chương 29
Tiểu Dương: có một chú ý thế này: mấy chương trước cũng nói đến cậu Hác Liêm, mình tra cả từ điển xem tên cậu ta có đúng là Hác Liêm không, thấy đúng là chữ Hác. Nhưng đến chương này tra từ tiếng Trung lại thấy là chữ Hách, Hách Liêm. Không biết tại sao lại vậy. Mình cứ để là Hác Liêm như mấy chương trước nhé, Hác và Hách đều là họ đấy.
~~~~~~~~~~
Edison từng nói “thành công là 1% tài năng và 99% mồ hôi”, nhưng tôi lại nghĩ rằng thành công là 10% tài năng cộng thêm 30% may mắn và 60% mồ hôi.
Câu nói của Edison: “Thiên tài là 1 phần trăm cảm hứng và 99 phần trăm mồ hôi”, nhưng ở đây tác giả để là thành công và tài năng, cũng gần mang nghĩa như vậy.
Trên những con đường chúng tôi đi qua, gặp không ít người vừa có tài năng, cũng sẵn sàng bỏ ra tài năng đó, nhưng vận mệnh không thành toàn cho họ, những người làm chúng ta kính trọng là những người không ngại khổ, cũng không oán hận vận mệnh, mà họ trầm mặc, cố gắng bước đi, bước tiếp con đường đờ
Nhỏ bé là duyên gặp gỡ, to lớn là sức khỏe, thậm chí còn cả mạng sống, vận mệnh cũng thường sẽ lấy đi mà không chút nể tình.
Chúng ta không có cách nào ngăn cản vận mệnh lấy đi những thứ trong tay chúng ta, tuy nhiên, chúng ta có thể lựa chọn những thứ chúng ta lấy được từ trong cuộc sống và trân trọng nó.
Bị bẻ gãy đôi cánh
Dưới cơn bão đàn áp mạnh mẽ của nhà nước, Tiểu Lục cũng thường làm ăn bừa bãi, đắc tội quá nhiều người, cũng không biết là thật, hay hắn trúng kế của người khác, dù sao, tin tức chính thức tôi nghe được là, vì hắn đánh ghen nên hủy dung của một người con trai, cách hắn hủy dung cũng khá đặc biệt, dùng lưỡi dao mỏng cắt da mặt của đối phương. Vốn là nợ cũ năm xưa, lại bị người ta tố giác, cục công an nhận xử án, lập án điều tra, lại phát hiện ra tội hắn sử dụng và buôn bán ma túy, tàng trữ súng, mấy tội cộng lại, bị xử tử hình, một viên đạn kết thúc mạng sống.
Sau đó, tôi mới hiểu, thật ra là ai tố giác cũng không quan trọng, cục công an đã sớm để ý đến tên Tiểu Lục này, trong thời gian quản chặt an ninh họ cũng có nhiệm vụ xử lý tên ấy, họ nhất định phải bắt Tiểu Lục, cái chuyện tố giác kia, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để điều tra sâu thêm thôi.
Vào lúc tin tức Tiểu Lục bị xử tử hình hiện lên trên màn hình TV, tôi cũng chưa biết đó là Tiểu Lục (tôi không biết tên thật của hắn, hắn lại cạo trọc đầu), về sau, khi nghe thấy đám anh em của anh Lí bàn tán với nhau, tôi mới biết hóa ra đó là Tiểu Lục
Nhóm người đồng phạm với Tiểu Lục đều bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng Trương Tuấn vẫn đi học bình thường, không bị vào ngục giam, cục công an cũng không tìm cậu nói chuyện lần nào nữa, chứng minh chuyện cậu đã bình an, dù vậy nét mặt Trương Tuấn vẫn không hề thoải mái. Khoảng thời gian ấy, sắc mặt cậu lúc nào cũng tái nhợt, mái tóc ngày nào cũng rối bời, dáng dấp cứ như vừa chui ra từ trong ổ chăn, quần áo nhăn nhúm bụi bẩn, đôi mắt cậu cũng lờ đờ không tập trung.
Từ trước đến giờ dù thất tình cậu ấy cũng không biểu hiện ra mặt, dù xảy ra chuyện gì thái độ cũng không thay đổi, lần đầu tiên thấy bộ dáng này của cậu, xem ra lần này cậu bị kí©h thí©ɧ rất lớn.
Có điều, trong đám bạn học không ai biết cậu có quan hệ với Tiểu Lục, lại còn đặt cho cậu mỹ danh là “tình thánh”, tất cả mọi người đều nghĩ cậu đang đau khổ vì thất tình.
Về tin tức của Tiểu Lục, trong trường học không có bất kỳ người nào chú ý, thế giới đó cách họ quá xa xôi. Những tên côn đồ trong trường thường thích bàn chuyện của Hác Liêm, vì cậu ta hút thuốc phiện, tham gia vào việc buôn bán ma túy, nên bị cải tạo lao động ba năm. May là cậu ta còn chưa đủ mười sáu tuổi, hơn nữa lúc điều tra thấy lượng thuốc cậu giữ cũng ít, nếu không sẽ bị xử khá nặng.
Đại đa số các bạn trong trường bấy giờ mới nghe nói đến ma túy, những lúc họ bàn luận xôn xao, cũng mang theo nét mặt kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi.
Ma túy! Xa xôi cỡ nào chứ, xa xôi như là nó chỉ xuất hiện trong những bộ phim xã hội đen và trong sách giáo khoa ấy, nhưng không ngờ có một ngày nó xuất hiện ngay cạnh chúng tôi, cách chúng tôi gần như vậy. Ở tuổi này đều là những thiếu niên ngây thơ, đối với chuyện như vậy vừa cảm thấy sợ hãi chán ghét, lại vẫn thấy tò mò, trong suy nghĩ của họ, người như Hác Liêm tựa như sống ở một thế giới khác, có nhiệt huyết cuồng vọng và phóng túng không giống họ.Hác Liêm như bị vây trong câu chuyện huyền thoại mờ ảo, mà Đồng Vân Châu là bạn gái của Hác Liêm, cũng trở thành nữ sinh huyền thoại nhất của trường.
Khi nghe được nam nữ xung quanh dùng giọng điệu phức tạp bàn chuyện của Hác Liêm, tôi cũng thường có cảm xúc rất phức tạp. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với Hác Liêm, tôi không thể nào biết, điều duy nhất có thể chắc chắn chính là, khi cậu ta chơi bời bên ngoài, gặp phải thuốc phiện, sau đó bắt đầu hút, dần dần trở thành một thiếu niên hư hỏng, mang tội. Trương Tuấn đi theo Tiểu Lục, khẳng định cũng từng chạm qua ma túy và súng, nhưng cậu vẫn có thể bình yên, ngay cả tôi cũng không nhịn được cảm thán về trí tuệ và sự may mắn của cậu, nhưng nếu cậu không sửa chữa, may mắn sẽ không thể đi theo mãi. Đến lúc đó, cũng không phải chỉ là hình phạt cải tạo ba năm đơn giản thế này.
Ô Tặc không được may mắn như Hác Liêm, mặc dù lượng thuốc rất ít, anh ấy cũng không buôn bán ma túy, không hút thuốc phiện hay bị bất kỳ tội danh nào trước đó, nhưng anh ấy đã trưởng thành, lại đang trong thời gian nghiêm trị, cho nên bị xử trọng hình, kết án mười năm tù.
Khi có kết quả tuyên án, chị Xinh Đẹp chạy đến đánh Tiểu Ba như người điên. Tiểu Ba chỉ đứng yên, để mặc chị ấy đánh, những người khác cũng không dám can ngăn. Tôi nhịn một lúc rồi cũng không nhịn nổi nữa, xông tới, đẩy chị sang một bên, đứng chắn trước mặt Tiểu Ba.
Xinh Đẹp còn muốn đánh, tôi chỉ thẳng vào mặt chị, lạnh lùng nói: “Chị đánh thử một cái nữa xem, cũng không phải chỉ là lỗi của mình Tiểu Ba, sao chị không đánh anh Lí đi?” Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Ba đã đẩy tôi sang một bên, làm tôi ngã xuống đất.
Anh ấy đi tới trước mặt Xinh Đẹp, dường như còn mong chị ấy đánh tiếp, nhưng Xinh Đẹp không đánh nữa, mềm yếu quỳ trên mặt đất, bắt đầu than vãn kêu khóc, tôi ngồi dưới đất cũng muốn khóc. Tiểu Ba đau khổ nhìn Xinh Đẹp một lúc lâu, rồi lê chân rời đi, tôi chỉ có thể nén nhịn ấm ức, nhảy dựng lên đuổi theo anh.
Anh Lí lại bắt đầu kinh doanh, tất cả tựa như đã trở vềTiểu Ba vốn ôn hòa lại hoàn toàn thay đổi.
Trước đây anh chỉ hút thuốc khi có chuyện làm ăn bàn bạc, nhưng bây giờ, anh hút thuốc ngày càng thường xuyên hơn, điếu thuốc chẳng mấy khi rời tay. Trước đây dù anh ít nói, nhưng vẫn được coi là người vui vẻ, còn bây giờ thì trầm mặc đến đáng sợ.
Anh Lí nói với tôi: “Tiểu Ba là người có tâm tư nhẵn nhụi nhất trong đám bọn anh, sống rất nặng về tình cảm, khi nó học lớp sáu, Ô Tặc đã dẫn nó đi chơi cùng, vì nó bị trêu trọc là không có bố mà đánh nhau. Lí trí của Tiểu Ba hiểu hơn bất cứ ai, Ô Tặc một mình chịu tội, là người mạnh mẽ nhất trong ba người bọn anh, nhưng về tình cảm nó lại không thể chấp nhận nổi, Ô Tặc cũng rất thản nhiên an ủi Tiểu Ba, đợi tiếng xấu dịu đi, Ô Tặc sẽ cố gắng biểu hiện tốt ở trong tù, bọn anh ở bên ngoài cố gắng tạo quan hệ, nhất định có thể giảm hình phạt, nhưng Tiểu Ba không thể tha thứ cho mình. Nó luôn cảm thấy nếu không phải lúc nào mình cũng lao đầu vào học tập, có thể trông coi một chút chuyện trong vũ trường, thì Ô Tặc cũng không bị kẻ khác tính kế.”
Tôi và anh Lí đều không thể làm gì, chỉ có thể chờ chính bản thân anh ấy vượt qua day dứt trong tim mình.
Chỉ cần tôi có thời gian, là sẽ quấn lấy anh ấy, muốn anh mời tôi đi ăn cái gì đó, muốn anh đi chơi cùng tôi. Yêu cầu của Tiểu Ba với tôi rất đơn giản, mặc tôi chơi bời, đùa nghịch thế nào, cũng nhất định phải thi đỗ vào trường trung học phổ thông trọng điểm.
Tôi chỉ có thể lên tinh thần để học tập, điên cuồng cày ngày cày đêm trong một khoảng thời gian, rồi bước vào trường thi.
Sau khi thi xong, trong lòng tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, nghĩ mình nhất định thi đỗ vào trường bình thường, còn về chuyện có thi đỗ trường trọng điểm hay không, cũng phải chờ vận may đã. Tôi làm toán, lý, hóa cũng không tệ lắm, nhưng còn môn tiếng Anh, khả năng đạt tiêu chuẩn có vẻ khá mơ hồ, tôi học tiếng Anh vô cùng kém, năm lớp 7 và lớp 8 vì tranh đấu và ghét thầy chậu châu báu, nên gần như không học môn ấy tí nào, lên lớp 9 lại nghĩ cái vò đã mẻ lại còn sứt, nên chẳng thể chăm chút đến nữa.
Anh Lí giúp tôi hỏi thăm kết quả, trước khi công bố kết quả, họ đã biết tôi trúng tuyển vào trung học phổ thông. Bố mẹ ở bên kia còn đang lo lắng chờ đợi kết quả thi của tôi, tôi ở bên này đã bắt đầu ăn mừng rồi.
Anh Lí tổ chức buổi tiệc mừng rất lớn cho tôi, thật ra ăn mừng cũng chủ yếu là muốn cho Tiểu Ba vui vẻ.
Những người đến đó, gần như tôi không quen biết, trong lòng tôi rất khó chịu, Ô Tặc và Xinh Đẹp nên đến thì không đến, những người không nên đến này sao lại đến nhiều như vậy, tiếng cười to cũng không thể che giấu nỗi bi thương trong lòng.
Tiểu Ba thấy ai mời rượu cũng uống, cao hứng cứ như anh đã thi đỗ đại học, đêm hôm đó rốt cuộc uống bao nhiêu rượu, tôi cũng không rõ, chỉ nhớ tất cả mọi người đều say, anh Lí vừa uống vừa khóc, nhìn về phía Tiểu Ba kêu la “Anh trai xin lỗi em”, Tiểu Ba không khóc, nhưng vẫn nôn, nôn xong rồi lại uống. Một giọt rượu tôi cũng không uống, nhưng lại rất giống người say, khóc lóc không ngừng, mà cũng không rõ mình khóc cái gì.
~~~~~~~~~~~~~
Ngày có kết quả thi, từ sáng sớm mẹ đã kéo tôi đi xem.
Đầu tiên chúng tôi nhìn vào bảng đỏ bên trái, xem tôi có trúng tuyển vào trường Nhất Trung không. Tôi và mẹ cùng tìm kiếm, nhưng mẹ đang tìm tên tôi, còn tôi lại đang tìm tên Trương Tuấn.
Thấy tên Quan Hà đầu tiên, cô ấy xếp thứ mười lăm, tôi líu lưỡi, thành tích của Quan Hà như vậy thì sau này có thể vào top 10 không nhỉ. Nhìn tiếp xuống dưới, không ngờ nhìn thấy tên Trương Tuấn ở hơn hai trăm cái tên khác, tôi giật mình nhìn chằm chằm một lúc lâu, xảy ra nhiều chuyện rắc rối như thế, tôi còn lo cậu ấy có thể thi đỗ trường trung học trọng điểm hay không, kết quả là người ta chẳng những đỗ được mà còn thi đỗ với kết quả tốt hơn
Mẹ rốt cuộc cũng nhìn thấy tên tôi, kích động chỉ vào đó, kêu to: “Kì Kì, con này! Con này! Ở đây!”
Mấy ông bố bà mẹ xung quanh cũng góp vui với mẹ tôi, “Chúc mừng chúc mừng!”
Tôi nhìn chằm chằm vào tên mình, không muốn lên tiếng, trong hơn ba trăm cái tên, tôi đứng thứ năm mươi từ dưới lên, vớt vát mới đỗ được vào Nhất Trung, có cái gì đáng vui mừng chứ?
Mẹ tôi cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, chỉ cần biết tôi đã thi đỗ, mẹ kích động lôi kéo tôi, “Đi, gọi điện thoại cho bố con, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Vì lớn lên bên cạnh bố dương, nên mẹ tôi từ nhỏ đã có cuộc sống gian khổ, hình thành tính tiết kiệm, gần như nhà tôi không ăn cơm ngoài bao giờ, về bản chất là keo kiệt, nhưng lời nói khỏi miệng lại là ăn uống bên ngoài không vệ sinh, hôm nay xem ra mẹ rất vui vẻ, hoàn toàn không ngần ngại bên ngoài “không vệ sinh”.
Đột nhiên tôi nhớ tới bọn Lí Sam, Tống Thần, kéo mẹ tới bên phải bảng danh sách, “Con muốn đi xem kết quả của bạn đã.”
Kể từ khi Tiểu Ba trở lại thành phố, tôi liền xa lánh Quan Hà và bọn Tống Thần, thậm chí ngay cả buổi liên hoan tốt nghiệp của lớp tôi cũng không tham gia.
Cẩn thận tìm kiếm tên của họ trên bảng danh sách, may mắn, tất cả đều thi đỗ trung học phổ thông.
Mẹ hỏi tôi: “Tìm thấy kết quả của bạn con không? Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, hai bạn đỗ trường trọng điểm, một bạn đỗ trường bình thường.”
Mẹ tôi cười nói: “Vậy thì tốt, đi, chúng ta đi gọi điện thoại cho bố con.”
“Con không muốn ra ngoài ăn cơm đâu, nếu bố mẹ thấy mừng thì làm một vài món ăn ngon là được rồi, con còn muốn đi tìm bạn.” Đang nói, tôi nhìn thấy Quan Hà và mẹ cô ấy chen lấn trong đám người, lập tức gọi to: “Quan Hà, Quan Hà.”
Quan Hà dắt mẹ cô ấy chen ra ngoài tới chỗ tôi, nhưng bây giờ quá đông người, tôi liền kéo mẹ đến chỗ đó, mẹ Quan Hà rất nhỏ bé, gầy yếu, có vẻ hơi già, nhưng ngũ quan vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ bà rất xinh đẹp, bà trách mắng Quan Hà, “Đã bảo con đến sớm một chút mà không nghe, xem đi, bây giờ chen lấn mãi cũng không nhích được một gót chân.”
Tôi cười nói: “Thành tích của Quan Hà mà cô còn lo lắng ạ? Cháu vừa nhìn rồi, bạn ấy đứng thứ mười lăm, trúng vào trường Nhất Trung.”
Mẹ tôi vừa nghe, ngưỡng mộ có phải thật hay không, rất nhiệt tình nói chuyện với mẹ Quan Hà, nhưng mẹ Quan Hà lại không hài lòng lắm, cảm thấy thành tích của Quan Hà vẫn chưa đủ tốt.
Mẹ tôi lập tức nói cho mẹ Quan Hà mấy tin tức vừa nghe được khi chen lấn, “Năm nay kết quả thi của trường trung học cơ sở Nhất Trung không tốt lắm, nghe nói xét về tổng thành tích của các trường trọng điểm thì trường Nhất Trung đứng cuối, những học sinh trúng tuyển ở top 10, không có một cái tên Nhất Trung nào. Vừa rồi các phụ huynh nói đây là lứa học sinh thi với thành tích kém nhất của trường Nhất Trung từ trước đến giờ, cũng không biết giáo viên của họ dạy bảo thế nào.”
Mẹ Quan Hà lập tức phụ họa, “Đúng vậy, học sinh ngoan cũng bị họ làm hư đi…”
Quan Hà le lưỡi nhìn tôi, cười hỏi: “Còn cậu?”
“Miễn cưỡng chen chân vào cửa trường Nhất Trung.”
Mẹ tôi và mẹ cô ấy vẫn đang nói chuyện rất hăng say, cứ như bạn bè lâu lắm không gặp.
Hai đứa chúng tôi ngại chen lấn chật chội nóng bức, nên bỏ lại hai bà mẹ ở đó, chạy đến chỗ xa xa râm mát để nói chuyện.
Quan Hà đột nhiên hỏi: “Trương Tuấn trúng tuyển ở thứ hạng bao nhiêu?”
Trong lòng tôi kinh ngạc một chút, nhưng trên mặt vẫn bình thản nói: “Tớ không chú ý lắm, hình như đứng trước hai, ba trăm cái tên, làm sao cậu biết cậu ấy nhất định thi đỗ Nhất Trung?”
“Những ngày cuối cậu không để tâm ở trường học, cho nên không biết, cậu ấy nghiêm túc học tập lắm đó! Tựa như bỗng nhiên biến thành người khác ấy. Trong giờ tự học, ở lớp cậu ấy có đứa ầm ĩ ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy, thế là cậu ấy cho tên kia một trận, một cái ghế bị cậu ấy đánh nát, đánh đến nỗi dám ma vương ở lớp 9-7 phải nể phục, những lớp kém khác càng đến gần kỳ thi lại càng phản loạn, nhưng lớp 9-7 càng đến gần kỳ thi lại càng ngoan ngoãn hơn, chỉ vì Trương Tuấn muốn chuyên tâm học tập.”
Tôi trầm mặc, đột nhiên cảm thấy hối hận vì nghe lời Tiểu Ba thi vào Nhất Trung, tôi phải thi vào trường khác mới đúng.
Quan Hà hỏi: “Nghỉ hè cậu có kế hoạch gì không? Có đi chơi đâu không? Lí Sam nói chỉ cần cậu ấy thi đỗ trung học phổ thông, bố cậu ấy liền cho đi du lịch ở Hàng Châu, bố mẹ Vương Hào cho cậu ấy quê nhà chơi, Trương Tuấn kia đúng là có tiền, vừa thi xong liền bay đến Thượng Hải tiêu dao, còn cậu? Bố mẹ cậu có thưởng gì không?”
“Tớ chẳng muốn đi đâu hết còn cậu?”
Quan Hà cười nhạt, “Tớ muốn đi cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, giúp mẹ làm việc nhà.”
Tôi nói: “Chờ cậu tốt nghiệp đại học, mình làm ra tiền mình tiêu, muốn đến đâu chơi thì đến.”
Quan Hà mỉm cười, “Còn bảy năm nữa.”
Có lẽ cô ấy là người hy vọng thời gian nhanh chóng trôi qua, nhanh chóng trở thành người lớn nhất trong đám chúng tôi, mà tôi có lẽ là người duy nhất không muốn đi về phía trước, muốn thời gian ngừng trôi.
Giá mà Hiểu Phỉ có thể trở về, giá mà Ô Tặc không phải vào ngục giam, giá mà Tiểu Ba có thể thuận lợi tốt nghiệp và thi lên đại học… Quá nhiều giá mà, đáng tiếc thời gian là cây cung sau khi đã bắn tên, chỉ có thể bay về phía trước, không thể lùi về phía sau.
Chúng tôi hàn huyên rất lâu, cổng trường Nhất Trung vẫn tràn đầy người với người, tôi chậc chậc cảm thán. Quan Hà cười nói: “Bắt đầu từ bây giờ, còn có ngày công bố kết quả thi vào cao đẳng, đại học, một thời gian sau, lại đón học sinh lớp 10 vào trường, danh sách phân lớp của học sinh lớp 10, dù sao kỳ nghỉ hè này, không thể yên tĩnh được.”
Lâm Lam chen ra từ trong đám người, thấy tôi, cười híp mắt vẫy vẫy tay, nhìn xe bên đường rồi nhanh chóng chạy tới, “La Kì Kì, thấy cậu đỗ Nhất Trung rồi, chúc mừng.”
Lúc này tôi mới nhớ, hình như không nhìn thấy tên cô ấy trên bảng danh sách trúng tuyển, “Cậu không tính học Nhất Trung à? Cậu học trường nào thế?”
Cô ấy cười nói: “Tớ thi không tính học trung học phổ thông.” (Trung Chuyên ở đây gần như những trường dạy nghề, sau khi học xong cũng coi như có một tay nghề nào đó, nhưng không bằng đại học được. Trường trung học cơ sở ở Trung Quốc gọi là sơ trung, trung học phổ thông gọi là cao trung. Sau khi học hết chín năm học sẽ thi lên Trung Chuyên.)
Tôi và Quan Hà đều ngây người, mấy năm trước trường Trung Chuyên còn được hoan nghênh, nhưng gần đây trường đó không còn được coi trọng nữa. Thành tích học tập phải rất tốt, so về yêu cầu cũng tính là cao đối với các trường trọng điểm, nhưng sau khi tốt nghiệp không thể so sánh với học sinh đại học được, cho nên, chỉ cần gia cảnh không khó khăn sẽ không lựa chọn trung chuyên.
Tôi thật sự không nhịn được, hỏi: “Dựa vào thành tích của cậu, khẳng định có thể lên đại học, tại sao lại đi học Trung Chuyên?”
Lâm Lam liếc nhìn Quan Hà, cười nói: “Cũng không phải là một mình tớ học giỏi mà thi vào Trung Chuyên, em gái của Thẩm Viễn Triết, Thẩm Viễn Tư cũng thi vào Trung Chuyên mà.”
Quan Hà hiểu ý, nói với tôi: “Mẹ tớ còn đang chờ, tớ về nhà trước đây.” Sau đó lại khách khí nói “tạm biệt” với Lâm Lam rồi mới rời đi.
Lâm lam nhìn cô ấy đi xa, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt, “Tớ cảm thấy không có hứng thú học tập, quá mệt mỏi, không phải là bị áp lực học tập, mà là mọi phương diện. Tớ muốn rời nhà sớm một chút, rời khỏi nơi này, có lẽ sau vài năm nữa, tất cả cũng sẽ bị quên lãng.”
Lâm lam là một nữ sinh kiêu ngạo, ban đầu, cô ấy nghĩ mình nhất định sẽ trở thành một cô sinh viên đại học xinh đẹp, hoạt bát, tự do bay nhảy ở thế giới bên ngoài, nhưng bây giờ cô ấy còn chưa thật sự cất cánh, đôi cánh đã phải giấu đi.
Rốt cuộc mẹ của Lâm Lam có hiểu rằng chính vì mình, mà cuộc sống của Lâm Lam đã hoàn toàn thay đổi quỹ đạo không? Chắc là cũng hiểu, tựa như những gia xung đột và ly hôn với nhau đều hiểu vì họ mà thành tích học tập của con cái mới xuống dốc, nhưng khi người lớn làm việc tùy hứng, không chịu trách nhiệm trước những việc làm ấy, thì so với trẻ con chỉ có hơn chứ không kém.
Lâm lam đã cố gắng hết mình.
Lâm Lam trầm mặc nhìn trường Nhất Trung, có lẽ đang cảm thán, vĩnh viễn không biết ai sẽ có tiếng tăm lừng lẫy nhất trường này. Tôi trầm mặc nhìn phía xa, trên bầu trời xanh có con chim bồ câu trắng đang bay lượn, dưới ánh mặt trời có bông hoa tươi mới nở rộ, mùa hè luôn mang sắc thái tươi đẹp như vậy, nhưng đây lại là một mùa mang đầy thương cảm.
“Lâm Lam.”
Ở bên đường đối diện có người gọi cô ấy, là mẹ của Lâm Lam, ăn mặc rất trẻ trung, sành điệu, nhìn thật không giống bà mẹ có đứa con lớn như Lâm Lam. Đứng cạnh mẹ Lâm Lam là một người đàn ông trẻ, dáng người cao ráo, khí chất xuất chúng.
Xung quanh luôn có người lén nhìn họ, tôi cũng không nén nổi tò mò lướt nhìn họ mấy lần. Lâm Lam dường như rất nhạy cảm với chuyện này nên lập tức phát hiện, tôi vội giải thích: “Xin lỗi cậu.”
Cô ấy vừa nghiêng đầu nhiệt tình vẫy tay với mẹ, vừa cười nói: “Không có gì. Tớ rất hận bà ấy, nhưng bà ấy vẫn là mẹ tớ, nếu ngay cả tớ còn không chấp nhận được mẹ, thì trên đời này càng không ai có thể chấp nhận được.” Cô ấy nói lời tạm biệt với tôi, “Tớ đi đây, tạm biệt cậu!”
Cô ấy chạy về phía mẹ mình, tôi thầm nói trong lòng: “Tạm biệt!”
Nhìn bóng dáng cô ấy chạy xa dần, tôi thực sự nhận ra rằng, khoảng thời gian làm học sinh của tôi đang ngày một ít đi.
Năm đó tốt nghiệp tiểu học, cõi lòng tràn đầy niềm khao khát được vào trường Nhất Trung, luôn nghĩ rằng ba năm thật quá dài, nhưng không thể ngờ, chỉ mới đảo mắt một cái, chỉ trong nháy mắt thôi, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cô đầu tiên trong trường trung học cơ sở của tôi là Lâm Lam, đã thi vào trường Trung Chuyên; cô bạn thân nhất của tôi là Hiểu Phỉ, đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hai học sinh giỏi như họ lại không theo học tiếp trung học phổ thông, mà hai đứa mải chơi, lười học như tôi và Trương Tuấn lại trà trộn lên trung học phổ thông.
Tôi bước đi thong thả đến vũ trường, Tiểu Ba không ở trong phòng, mà đang ngồi dưới bóng cây bên ngoài hút thuốc, nhìn thấy tôi, anh ấy cười cười.
Tôi ngồi xuống cạnh anh, dựa vào bả vai anh, anh hút thuốc hỏi: “Thấy thương cảm?”
Tôi không hé răng. Anh mỉm cười nói: “Khi anh tốt nghiệp trung học cơ sở và nhìn kết quả thi của mình, cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng, những người bạn quanh anh đều là những học sinh kém, chỉ có mình anh vào trung học phổ thông.”
“Đưa em đi hóng gió.”
Tiểu Ba vứt điếu thuốc, đi vào trong lấy chìa khóa xe và mũ bảo hiểm, tôi ôm thắt lưng anh, đầu tựa trên lưng anh, nghe tiếng xe máy chạy trên đường. Tốc độ càng lúc càng nhanh, dường như có thể cứ nhanh mãi nhanh mãi như vậy. Rất lâu sau, xe dừng lại, tôi mở to mắt, thấy chúng tôi đang ở bên bờ sông, anh cởi mũ bảo hiểm ra, nói: “Đến đây ngồi một lúc.”
Chúng tôi ngồi bên bờ sông, Tiểu Ba nhìn mặt nước, có vẻ đang suy nghĩ cái gì đó, tôi nhặt một cành liễu và quật lên mặt nước, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái nhất: “Anh định sang năm sẽ thi vào trường đại học nào?”
Anh châm một điếu thuốc, chậm rãi hút: “Thi vào đại học luôn là ước mơ của anh, hoặc là nói, làm phần tử trí thức, khác hoàn với thế giới anh sinh ra và lớn lên chính là ước mơ của anh, tuy anh cũng uống rượu hút thuốc, đánh nhau như những tên lưu manh giang hồ khác, nhưng trong lòng anh luôn nghĩ mình không giống họ, khi kết nghĩa anh em với Ô Tặc và anh Lí, anh kiên quyết không chịu xăm hình lên người như anh Lí, bởi vì sau này anh sẽ làm sinh viên, không nên có những thứ không sạch sẽ như vậy.”
“Anh nhất định có thể học đại học.”
“Bây giờ, suy nghĩ của anh đã thay đổi, không muốn thi đại học nữa. Bố mẹ Ô Tặc chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, không có thu nhập cố định, em trai anh ấy vẫn còn đi học, việc làm ăn của anh Lí cần người giúp, trước đây lần đầu tiên mở một cửa hàng nhỏ, ba anh em anh nói sẽ cùng nhau tung hoành thiên hạ, bây giờ tuy chỉ còn lại hai người, nhưng thiên hạ này vẫn đang cần tung hoành.” Trên môi nở nụ cười chứa nhiều hàm ý, anh nhả khói thuốc, nói, “Trước mắt có nhiều việc cần hoàn thành, thật sự không có thời gian đi học bốn năm đại học.”
Tôi cố gắng bình tĩnh nói: “Không học thì thôi, làm một sinh viên cũng chẳng phải chuyện hiếm gì.” Những lời trái lương tâm này tôi cũng cảm thấy giả dối, đó là những năm 90, đại học còn chưa có nhiều, thi vào đại học vô cùng gian khó, sinh viên cũng cực kỳ quý giá, vô cùng được tôn kính, không giống như bây giờ, sinh viên được cân bán nhiều nhan nhản như rau cải trắng ngoài chợ.
“Em có biết vì sao con người ta khó thoát khỏi hoàn cảnh không? Không hẳn vì bản thân người đó không nỗ lực, mà là con người có thất tình lục dục, nhất định bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh và hoàn cảnh, vì vậy người xưa nói ‘Mạnh mẫu tam thiên’, người nay nói ‘Đi theo người tốt học điều tốt, đi theo người xấu học điều xấu.”
Thất tình: hỉ (vui), nộ (giận), ái (yêu), ố (xấu hỗ), lạc (sung sướиɠ), dục (ham muốn), ai (buồn).
Lục dục: Sáu điều ham muốn. 1. Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp. 2. Thinh dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai. 3. Hương dục: ham muốn ngửi mùi thơm dễ chịu. 4. Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng. 5. Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướиɠ. 6. Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.
Mạnh mẫu tam thiên: (Nghĩa đen) Mẫu thân ngài dọn nhà ba lần để chọn làng giếng tốt cho Mạnh Tử. (Lần thứ nhất, nhà ở gần nghĩa địa. Lần thứ nhị, nhà ở gần chợ mua bán. Cuối cùng mẹ của Mạnh Tử dọn nhà một lần nữa để ở gần trường học, cho Mạnh Tử hoàn cảnh tốt về giáo dục).
(Nghĩa bóng) Việc nào mẹ cũng làm để cho con đời sống tốt.
Tôi vội nói: “Nếu không lên đại học chính là người xấu, vậy người xấu trên thế giới này cũng nhiều lắm.”
Tiểu Ba cười ném điếu thuốc xuống sông, kéo tôi đứng lên, ngồi lên xe máy.
Một lúc sau, xe anh dừng trước một cửa hàng nhỏ, nắm tay tôi tiến vào, người ở trong nhìn thấy anh lập tức tươi cười chào đón: “Sao hôm nay anh Tiểu Ba lại rảnh rỗi đến đây chơi
Tiểu Ba cười nói: “A Kiện, anh tìm em để nhờ vẽ một hình xăm.”
A Kiện cười nói: “Không thành vấn đề.” – Xoay người đi vào bên trong cầm tập bản mẫu, đặt trên quầy, đưa một tập cho Tiểu Ba xem và giới thiệu: “Anh thích hình gì, mãnh thú hay chim ác?”
Tiểu Ba lật vài tờ, có vẻ không hợp ý anh, anh quay sang nhìn tôi: “Kì Kì, em vẽ cho anh một hình.”
Lòng tôi nổi sóng cuồn cuộn, anh dùng một tư thái như sắp phải chia xa, dùng một hình xăm cả đời không thể xóa mờ để nhắc nhở thân phận của mình.
“Vì sao phải xăm? Xấu lắm, với lại, em vẽ còn kém, ngoài vẽ hoa sen có thể tạm coi được ra, thì cái gì cũng xấu.”
Tiểu Ba mỉm cười nói: “Anh nhất định sẽ muốn một hình. Kì Kì, em vẽ xấu hay đẹp đều được, anh muốn em vẽ cho anh một hình.”
Cuối cùng tôi cũng lặng lẽ gật đầu, anh cười nói với A Kiện: “Chờ bọn anh vẽ xong hình mẫu, sẽ đến tìm em, anh muốn vẽ trong quán, em chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi đến.”
A Kiện đương nhiên nhiệt tình đồng ý.
Dưới sự thúc giục của Tiểu Ba, tôi bắt đầu đặt bút vẽ. Vì Tiểu Ba sinh năm con rồng, nên tôi đã mất ba ngày, kết hợp giữa hình ảnh rồng truyền thống của Trung Quốc và rồng lửa của phương Tây, vẽ ra một con rồng bay có cánh, đang cưỡi mây đạp gió trên bầu trời, một bên cánh của nó bị kiếm đâm, xung quanh con rồng là biển mây mù nhuộm đỏ máu.
A Kiện nhìn bản vẽ, cẩn thận nói: “Bản vẽ rất lớn, chỉ sợ phải phân ra thành nhiều lớp hoa văn, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi.”
Tiểu Ba nằm úp xuống giường, nói: “Anh không vội, em cứ vẽ từ từ.”
Tôi ngồi xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm vào những nét bút A Kiện đâm xuống lưng Tiểu Ba. Tôi định chạy đi, Tiểu Ba lại gọi tôi: “Kì Kì, ở lại đây với anh.”
Tôi đứng lại, bê một chiếc ghế nhỏ đến ngồi trước mặt anh, hỏi: “Đau không?”
“Một chút.”
Tôi nắm tay anh, anh nhắm hai. Tôi trầm mặc nhìn hình vẽ đang dần dần hiện lên trên lưng anh.
Khi tôi vẽ, Tiểu Ba luôn thúc giục, dường như rất vội vàng muốn xăm cái hình đó lên người, nhưng đến khi bắt đầu vẽ, anh lại không nóng nảy, có ngày, rõ ràng có thể vẽ thêm một lúc nữa, nhưng anh lại bảo A Kiện ngừng tay, ngày mai tiếp tục.
Bởi tiền công anh trả A Kiện rất hào phóng, thanh toán luôn trong ngày, nên A Kiện cũng vui vẻ vẽ vài ngày liền, nhưng sau đó lại vẽ rất chậm, một tháng sau mới vẽ xong toàn bộ.
A Kiện nhìn con rồng bay trên lưng Tiểu Ba, có cảm giác thành tựu: “Từ năm mười sáu tuổi em đã xăm hình cho người ta, nhưng đây là hình xăm em vẽ tốt nhất.”
Tiểu Ba hỏi tôi: “Kì Kì, em thấy thế nào?”
“Tốt lắm.”
Nam sinh dù sao cũng không giống nữ sinh, có lẽ A Kiện không chính thức học vẽ, nhưng anh ta có tài năng, con rồng được vẽ dưới sự sáng tạo của anh ta, lại mang thêm vài phần hào hùng, bên cánh dính máu kia cũng vô cùng dữ tợn.
A Kiện chờ mong hỏi Tiểu Ba: “Anh có muốn nhìn vào gương xem không?”
Tiểu Ba đứng dậy, vừa mặc áo vừa nói: “Để xem sau cũng được.”
Anh đưa tôi đi ăn thịt dê nướng, đến khi ăn xong, mặt trời cũng dần ngả về tây, chúng tôi chậm rãi bước đi trên đường, đột nhiên anh nói: “Kì Kì, chúng ta cắt đứt đi!”
Tôi nghi rằng tai mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười nói: “Chúng ta cắt đứt quan hệ, sau này không là bạn bè nữa, không đi tìm nhau nữa.”
Ánh hoàng hôn màu đỏ tỏa ra bốn phía, trong không khí có mùi hoa ngọt ngào, nụ cười của anh rất bình tĩnh, rất ôn hòa, tất cả đều giống những buổi chạng vạng ngày hè chúng tôi từng đi qua, tôi cười đánh anh ấy một cái:
“Thần kinh!”
Anh cười giang hai tay: “Có muốn một cái ôm cuối cùng không?”
Tôi cười nói: “Thì ra anh chỉ lấy cớ thôi, muốn lợi dụng em chứ gì? Không cho anh ôm đấy!”
Anh ấy không cho tôi từ chối, mạnh mẽ ôm tôi vào trong ngựciết chặt, tôi cười cũng ôm anh, yên lặng nói trong lòng: “Tất cả sẽ qua thôi, tất cả sẽ tốt hơn.”
Thật lâu thật lâu sau, anh buông tôi ra, cười tủm tỉm nói: “Anh đưa em về nhà.”
Tôi cười cho anh ấy một quả đấm: “Lần sau lấy cái cớ nào đấy hợp lý một chút.”
Hai người hi hi ha ha bước đi, cũng tựa như trước đây vậy, khi chỉ còn cách nhà tôi một đoạn, anh liền đứng lại, tôi vẫy tay với anh: “Ngày mai em tới tìm anh.”
Anh đứng dưới ánh hoàng hôn, nhìn tôi, yên tĩnh cười.
Tôi chạy nhanh về phía trước, đến đoạn rẽ, tôi lại quay đầu vẫy vẫy tay, không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ nhìn thấy ánh chiều đỏ hồng trải khắp bầu trời, thân hình cao to của anh đắm chìm trong ánh nắng màu cam sáng rọi.
Ngày hôm sau, tôi đến quán karaoke tìm Tiểu Ba, người đứng ở đại sảnh nói với tôi: “Anh Tiểu Ba không quản lý quán karaoke nữa, anh ấy làm chuyện kinh doanh khác.”
“Vậy bây giờ anh ấy ở đâu?”
“Không biết.”
Tôi không tin nhìn anh ta, anh ta áy náy nói: “Anh Tiểu Ba muốn bọn anh nhắn với em rằng, anh ấy không muốn gặp lại em nữa, bảo em sau này đừng đến tìm, tất cả những quán anh Tiểu Ba kinh doanh đều không cho phép em vào.”
Tôi lớn tiếng chất vấn: “Anh có nhầm không vậy? Em là La Kì Kì!”
Anh ta đồng tình nhìn tôi, ánh mắt cứ như tôi là đứa bị bạn trai đá, nhưng còn không chịu chấp nhận sự thật, lòng tự trọng của tôi bị anh ta thương hại, tôi xoay người bước đi.
Đi tới đi lui, hình ảnh ngày hôm qua lại hiện ra trước mắt tôi, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, ngồi xổm xuống đất, Tiểu Ba không nói đùa! Anh thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi!
Nhưng vì sao chứ? Tôi làm sai điều gì?
Tôi đạp xe tới vũ trường “Bên Dòng Nước”, người đứng trông cửa thấy tôi, trực tiếp bước ra ngăn cản, tôi kiên quyết tiến vào, bị bọn họ đẩy ngã xuống đất, còn cảnh cáo tôi nếu sau này còn xông vào, họ sẽ báo cho bố mẹ tôi và nhà trường biết
Những người quanh đó đều nhìn tôi, nước mắt tôi đảo quanh hốc mắt, nhưng vẫn cố gắng giữ nó lại, trốn sang một bên, ngồi xuống đất lặng lẽ chờ.
Trời dần tối, thấy một chiếc xe máy quen thuộc chạy đến, tôi lập tức chạy tới, có người kéo tôi lại, tôi hét to: “Hứa Tiểu Ba, anh phải nói rõ ràng, em làm gì có lỗi với anh chứ?”
Tiểu Ba không quay đầu lại, đưa xe máy cho đàn em, đầu vẫn đội mũ bảo hiểm, đi vào phòng khiêu vũ.
Dưới ánh đèn nê ông lóe sáng, tôi rốt cuộc cũng không nén nhịn được nữa, nước mắt bắt đầu ào ào tuôn rơi.
Xe anh Lí dừng bên cạnh, anh hạ cửa xe xuống, ra lệnh cho những người đang ngăn cản tôi: “Bọn mày đi chỗ khác đi.”
Hai mắt tôi ướt đẫm nước mắt, mơ hồ nhìn anh ấy, anh ấy nói: “Kì Kì, sau này em đừng đến tìm bọn anh nữa, tính cách của Tiểu Ba em cũng rất hiểu, một khi nó đã hạ quyết tâm, thì đến chín đầu trâu cũng không kéo lại được, sau này bất kể quán nào của bọn anh cũng không cho phép em bước vào, tất cả các anh em đều đã được lệnh.”
Anh Lí bắt đầu đóng cửa xe, cử chỉ bảo lái xe lái đi, tôi khóc lớn hỏi: “Vì sao?”
“Kì Kì, em và bọn anh không phải người đi trên một con đường, em có con đường mà mình phải đi.”
Cửa xe đóng lại, xe của anh Lí cũng chạy đi.
Tôi càng không ngừng khóc, tôi và các anh không phải người trên cùng một con đường ư? Vậy tôi đây đang đi cùng đường với ai chứ? Bảy tuổi tôi chuyển đến thành phố này, chín tuổi quen biết các anh, bây giờ đã là sáu năm trôi qua rồi, gần như mọi nơi ở thành phố này Tiểu Ba đều đạp xe lai tôi đi qua, gần như tất cả kỷ niệm ở thành phố này đều có liên quan đến các anh, giờ các anh hãy nói cho em biết, em và các anh không phải người đi trên cùng một con đường!
Tôi không đi tìm Tiểu Ba nữa, bởi vì tôi biết, anh nói cắt đứt chính là cắt đứt, cho dù tôi có khóc lóc đến chết trước mặt anh, anh cũng không liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, cũng giống như khi ở bên hồ sen năm đó, anh ngâm nga bài tiếng Anh, mặc kệ tôi làm ầm ĩ thế nào, anh nói không để ý tới tôi, thì tuyệt đối sẽ không để ý tới tôi.
Sau khi cắt đứt với Tiểu Ba, tôi đột nhiên người không có bạn bè, không có chỗ dừng chân.
Em gái ngày nào cũng ở nhà chơi đàn điện tử, tôi không thích nó cứ làm ầm ĩ như vậy, nó chê tôi ở nhà làm phiền đến nó, tôi bảo nó đóng cửa vào mà luyện đàn, nó không kiên nhẫn nói: “Mùa hè nóng thế này, đóng cửa vào không phải là vừa buồn vừa nóng chết sao? Sao chị không ra ngoài tìm bạn mà chơi?”
Hóa ra, tôi thường không ở nhà, người trong nhà này cũng không quen với sự tồn tại của tôi, tôi chỉ có thể đi giày vào và bước ra khỏi cửa.
Tôi dùng tiền tiêu vặt, mua một bao thuốc lá loại rẻ tiền, ngồi ở bờ sông hút.
Nước sông vẫn giống như trước đây, nhưng tất cả đều đã thay đổi rồi.
Ngày hè yên tĩnh đến khốc liệt, tôi ngồi dưới ánh mặt trời chói chang, chậm rãi hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhớ về một năm trước, tôi còn nằm dài trên sofa với Hiểu Phỉ, tâm tình chuyện tương lai, tranh luận xem trường đại học Thanh Hoa tốt, hay đại học Bắc Kinh tốt; tôi còn đi cùng Tiểu Ba đến hồ sen học tiếng Anh vào mỗi sáng sớm, cùng ôn tập bài vở.
Nhớ tới những chuyện đó, làm cho tôi có cảm giác xa xôi không chân thật, tuy nhiên, chỉ mới một năm thôi, vì sao chỉ ngắn ngủi một năm, mà toàn bộ thế giới đã thay đổi?
Nghĩ tới còn phải trải qua ba năm trung học phổ thông, tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, tôi bắt đầu hiểu được quyết định đi học Trung Chuyên của Lâm Lam, chính là mệt mỏi, không còn sức lực chống đỡ, cho nên muốn học xong thật nhanh, tạo ra một kết quả cho bản thân mình.
Tôi ngồi bên bờ sông một ngày lại một ngày, hút một bao lại một bao thuốc, và cũng thầm đưa ra quyết định.
Buổi tối, ăn cơm xong, tôi nói với bố mẹ: “Bố mẹ đừng ra ngoài khiêu vũ vội, chờ con rửa bát xong, con muốn nói một chuyện với bố mẹ.”
Tôi nói nghiêm túc làm bố mẹ cũng nghiêm túc theo, họ đều ngồi trên sofa, hơi lo lắng hỏi: “Chuyện gì thế? Con nói thẳng đi, bát đũa cứ để trong bếp đã.”
Tôi nói: “Con không muốn học trung học phổ thông.”
Sắc mặt của bố lập tức thay đổi, mẹ giữ lấy cánh tay bố, ám chỉ bố đừng vội vàng, nhìn tôi hỏi: “Vì sao?
“Không vì sao hết, con chỉ không muốn học nữa, con muốn đi làm sớm một chút, con có thể thi vào trường kỹ thuật, con khẳng định có thể thi được, hai năm sau sẽ đi làm.”
Sắc mặt bố xanh mét: “Tuy nhà chúng ta không giàu có, nhưng cũng không đến nỗi phải trông cậy vào con đi kiếm tiền để nuôi gia đình, dù con có muốn học hay không cũng phải học trung học phổ thông.”
Tôi nhàn nhạt nói: “Bố mẹ cứng rắn muốn con đi học tiếp, con cũng chỉ có thể tiếp tục học, vì bố mẹ vẫn là bố mẹ của con, con là con gái, không thể không nghe theo bố mẹ. Mà nếu bây giờ để con thi vào trường kỹ thuật, con còn có thể thi vào ngành tốt, bố mẹ không đồng ý để con thi, qua vài năm nữa, có thể ngay cả trường kỹ thuật con cũng không thi đỗ.”
Bố đứng bật dậy, bàn tay to định vung ra, mẹ vội ôm lấy bố, đẩy bố ra ngoài: “Anh ra ngoài trước đi, em nói chuyện với Kì Kì một lúc.”
Mẹ ngồi đối diện tôi, tôi trầm mặc nhìn mẹ, lạnh lùng nghĩ mẹ không thể có cách nào, cũng không có khả năng khiến tôi thay đổi quyết định.
Mẹ suy nghĩ rất lâu, mới bắt đầu nói chuyện: “Mẹ biết trong lòng con luôn giận chuyện bố mẹ đưa con đến ở với ông ngoại, cũng luôn luôn cảm thấy bố mẹ bất công, rất tốt với em gái con, nhưng các con đều do mẹ sinh ra, trong lòng bàn tay đều là thịt, trong lòng bố mẹ hai chị em con đều như nhau, chẳng qua em con tính tình hoạt bát, thích nói chuyện, vì vậy mà tự nhiên bố mẹ trao đổi nhiều với nó hơn; con lại rất trầm mặc, chuyện gì cũng không chịu nói cho bố mẹ biết, vì vậy mà tự nhiên bố mẹ trao đổi ít hơn với con. Chính con ngẫm lại xem, mẹ có nói sai không? Mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, em con đều nói hết những chuyện ở trường cho bố mẹ nghe, con lại không nói cái gì, bố mẹ hỏi con, muốn trao đổi với con, con lại nói một câu có lệ ‘không có gì’ rồi cho qua.”
Tôi trầm mặc, chẳng lẽ tôi sinh ra đã có tính tình trầm mặc cổ quái sao?
“Thực ra, nỗi lòng bố mẹ dành cho con và em con không hơn kém nhau chút nào, em con làm sai chuyện gì, bố mẹ trực tiếp trách móc nó, nó khóc lớn một trận, ngày hôm sau lại vội vàng nói một câu bố ơi, hai câu bố ơi, từ trước đến giờ nó không hề xa cách bố mẹ, còn con thì thế nào? Tính tình con quật cường, nói nặng hơn là sợ con nổi loạn, không nói con con lại nghĩ.” Mẹ nói xong đôi mắt cũng đỏ hoe.
Thực ra, những đạo lý ấy tôi đều hiểu, không phải bố mẹ không thương tôi, nếu thật sựthương tôi, đã trực tiếp để tôi học trường kỹ thuật, vừa bớt lo lắng vừa tiết kiệm tiền, làm gì phải cố gắng thúc ép tôi học trung học phổ thông như thế này? Chẳng qua xét đến những chuyện nhỏ cụ thể, sẽ có điều thiên vị, nhưng trên đời này có bố mẹ nào thừa nhận mình bất công đâu, họ cảm thấy đây đều là những việc lặt vặt, chẳng đáng nhắc đến, lại không biết rằng thế giới của trẻ con thường xâu chuỗi nên từ chính những việc nhỏ nhặt lặt vặt đó.
“Ông ngoại, bà ngoại con đều xuất thân từ gia tộc lớn, bà ngoại con từng học trường nước ngoài, thông thạo tiếng Anh, ông ngoại con rất có tiếng tăm trong ngành kỹ sư, nhưng hai đứa con gái của họ, đều không học đại học, mẹ là bởi vì bố dượng không cho tiền đóng học, dì con là bởi vì mâu thuẫn với mẹ kế, nhân lúc ông ngoại con đi nơi khác thị sát công trình, trộm hộ khẩu ra ngoài xin làm công nhân, đây đều là nỗi đau cả đời của ông ngoại con, con nhìn vào tên của mẹ và dì con, thì sẽ biết kỳ vọng mà ông ngoại con dành cho hai cô con gái của mình, nhưng hai người đều để ông thất vọng rồi. Ông đặt tất cả nguyện vọng của mình lên người con, trước khi rời xa thế giới này, ông để lại cho con hơn hai vạn tệ, nói là học phí cho con học đại học, dặn mẹ nhất định phải nuôi con học hết đại học, còn nói nếu con vào đại học, nhất định phải nhớ đến trước mộ nhìn ông.”
Rất nhiều năm rồi không ai nói chuyện về ông ngoại với tôi, nước mắt tôi không nghe theo khống chế, từng giọt từng giọt chảy xuống.
“Hơn hai vạn bây giờ cũng không phải là số tiền nhỏ, huống chi là vài năm trước? Vợ hai của ông thừa dịp ông ốm nặng, đã trộm và giấu đi rất nhiều tiền tiết kiệm. Cả đời ông con sống không yên, mẹ và dì con không muốn ông trước khi mất còn phải thấy người thân tranh tài sản, nên nói với ông rằng tất cả tiền đều lấy lại được. Sau khi ông con qua đời, dì con vốn được hưởng một nửa bất động sản nhưng không nhận, chỉ giữ lại sách vở của ông con, mẹ cũng chỉ lấy bản chép tay truyện “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” của ông.” Mẹ nói đến đoạn thương tâm, cũng bắt đầu khóc, “Con cũng đừng hận bà vợ hai của ông con, bà ấy không có con cái, vì vậy muốn lấy chút tiền, mẹ và dì con không oán hận bà ấy, mẹ và bố con dù không có nhiều tiền, nhưng chỉ cần con còn đi học, thì dù bố mẹ có phải đập nồi bán sắt vụn cũng quyết nuôi con ăn học, con chỉ cần nhớ tấm lòng của ông ngoại với con là được.”
Mẹ lau khô nước mắt, nói: “Tuy ông ngoại hy vọng con học đại học, nhưng mẹ cũng không muốn ép con, năm nay con cũng không còn bé nữa, mười lăm tuổi rồi, ở tuổi này của con, mẹ đã đến nhà xưởng làm việc, tuổi nghề cũng được một năm, bố con đã bốc dỡ than ở đường sắt để tự trang trải học phí cho mình, mẹ tin con có thể tự suy xét, tự quyết định. Nếu con vẫn quyết định đi học trường kỹ thuật, mẹ sẽ thuyết phục bố con, đồng ý cho con đi học, sau này con đến trước mộ của ông ngoại con, mẹ sẽ giải thích rõ ràng với ông, là mẹ không biết làm mẹ, là mẹ đã để ông thất vọng, không liên quan gì đến con.”
Mẹ khóc không thành tiếng, tôi cũng khóc không kịp thở.
Một lúc sau, mẹ ổn định lại cảm xúc và nói: “Cho con ba ngày để suy nghĩ, sau đó hãy cho bố mẹ một câu trả lời rõ ràng.”
Tôi về phòng ngủ của mình, ôm cuốn “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” nằm trên giường, nước mắt vẫn chảy không ngừng.
Suy nghĩ cả đêm, trong đầu đều là nét mặt và nụ cười trìu mến, bao dung của ông ngoại.
Thật ra, tôi hiểu mẹ lấy lùi làm tiến, những câu sau mẹ nói với tôi đều là để kích tôi, nhưng đây là tâm nguyện của ông ngoại, đây là cách duy nhất tôi có thể giữ chữ hiếu.
Sáng hôm sau, tôi đi vào phòng ngủ của bố mẹ, nói với họ: “Con quyết định đi học trung học phổ thông.”
Mẹ và bố đều thở ra như trút được gánh nặng, bố lập tức lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc bút máy đưa cho tôi: “Chiếc bút này rất quý, muốn để lại nó cho con, bố mẹ đã bàn với nhau, dù con có học thế nào, chỉ cần chính con tán thành với mình là được, bố mẹ không ép con nhất định phải thi vào đại học.”
Trên thân bút máy có khắc hai dòng chữ mạ vàng: biển học tập là con tàu đau khổ vô tận, có đường lên được núi sách.
Tôi siết chặt chiếc bút máy trong tay: “Nếu lựa chọn học tiếp, con nhất định sẽ thi được đại học. Con có một yêu cầu.”
“Con nói đi.”
“Con muốn vượt qua trung học phổ thông theo cách của mình, con muốn bố mẹ tin tưởng con, cho con tự do.”
Bố nhìn mẹ, mẹ nói: “Không thành vấn đề, bố mẹ luôn tin tưởng con. Nhưng cũng phải nói, bố mẹ không thúc ép con bao giờ, con nhìn những nhà hàng xóm của chúng ta xem, có nhà ai quản con gái như nhà ta không? Em con mẹ cũng bắt nó phải về nhà trước mười giờ tối, còn con ở bên ngoài chơi đến mười một giờ, bố mẹ cũng chỉ cảnh cáo con một chút, thực ra bố con luôn nuôi con như con trai, không miễn cưỡng con thay đổi tính tình.
Bố nói: “Mười ba tuổi bố đã ra ngoài vừa học vừa làm, làm khuôn vác ở đường sắt để kiếm tiền học hết trung học, bố tin con gái bố cũng có khả năng chịu trách nhiệm với chính bản thân mình.”
Tôi gật gật đầu, xoay người đi ra phòng ngủ của bố mẹ. Tuy rằng khúc mắc đã được tháo bỏ, nhưng sự xa cách nhiều năm vẫn không thể tan biến hết, đại khái là tôi vĩnh viễn không thể giống em gái, ôm cổ bố, ghé vào lòng mẹ làm nũng, nhưng… như vậy là đủ rồi.
Cây liễu mọc bên bờ sông xanh um tươi tốt, sáng sớm gió mát mang theo không khí ẩm ướt, có mùi thơm ngát của cỏ cây hoa lá.
Tôi ngồi bên bờ sông, tháo giày, ngâm chân dưới nước.
Nhắm mắt lại, tất cả ký ức dường như đều hiện ra trước mắt.
Năm tuổi, rời xa ông ngoại, trở lại bên cạnh bố mẹ.
Sáu tuổi, đến trường, lại tạm nghỉ học.
Bảy tuổi, học ở trường tiểu học quân đội, quen biết Hiểu Phỉ.
Tám tuổi, chuyển nhà đến thành phố này, gặp được Trương Tuấn.
Chín tuổi, chống đối cô giáo Triệu, trốn học đến quán game, gặp Tiểu Ba.
Mười tuổi, ngồi cùng bàn với Trần Kính, gặp cô giáo Cao.
Mười một tuổi, Quan Hà chuyển trường đến học cùng lớp.
Mười hai tuổi, tôi gặp lại Hiểu Phỉ, gặp cô giáo Từng Hồng.
…
Tôi từng nghĩ rằng thế giới này cho tôi quá ít, nhưng bình tâm suy nghĩ lại, tôi nhận được ít thật sao?
Bố Hiểu Phỉ luôn đánh mẹ cậu ấy, cậu ấy đối mặt với một gia đình bạo lực; bố Quan Hà mất sớm, Quan Hà phải ăn nhờ ở đậu, phải nhìn mặt lựa lời để lấy lòng bố dượng và anh chị; bố Tiểu Ba mất sớm, tinh thần mẹ anh thay đổi thất thường, kinh tế luôn luôn khốn quẫn; Lâm Lam tuy có cả bố lẫn mẹ, nhưng mẹ lại làm nên chuyện xấu hổ rồi ly hôn, cô ấy thay mẹ nhận những lời đồn đại, những chuyện nhảm nhí; cố gắng, nghiêm túc học tập, nhưng lại vì gia đình bần cùng, không thể không sớm mang trên vai gánh nặng gia đình.
Họ đều kiên cường, đều mỉm cười, còn tôi thì sao?
Quan hệ giữa bố và mẹ luôn hòa thuận, họ bao dung tôi, tôi còn có một người ông ngoại thương yêu mình, mặc dù tuổi thơ của tôi thiếu thốn tình thương của bố mẹ, nhưng tôi lại có những kỷ niệm quý báu bên ông ngoại, còn em gái tôi vĩnh viễn không biết được ông ngoại của chúng tôi là một người nho nhã, dịu dàng, trưởng giả, em gái có những thứ tôi không có, nhưng tôi cũng có những thứ em gái không có.
Học tiểu học, tôi không có bạn bè, bị cả lớp cô lập, nhưng chính vì bị cô lập, nên tôi mới quen biết Tiểu Ba, Ô Tặc, anh Lí, Tiểu Ba làm tôi hiểu rằng, cả ngàn người bạn học cũng không bằng một người.
Dù tôi gặp phải cô giáo Triệu không tốt, nhưng cũng gặp được cô giáo Cao giàu tình yêu thương, dù tôi gặp phải thầy chậu châu báu hẹp hòi, nhưng cũng gặp được cô giáo Từng Hồng dễ tính, thoải mái.
Tôi có lý do gì để trách số phận? Có lý do gì để tự giận mình đây?
Tôi ném tất cả thuốc lá chưa hút và bật lửa xuống dòng sông, đưa mắt nhìn chúng dần bị nước sông nuốt trọn, tất cả những chuyện của hôm qua đều đã qua rồi!
Tôi đứng lên, làm một khởi đầu mới, không chỉ vì mình, mà còn vì ông ngoại, bố mẹ, Tiểu Ba, Hiểu Phỉ, cô giáo Cao, cô giáo Từng Hồng… Con người không chỉ sống vì mình, mà còn sống vì người mình yêu quý nữa.
Hết phần II.
Hết tập 1.
~~~~~~~~~
Tiểu Dương: truyện được chia làm hai tập. Phần I và Phần II ở tập 1, phần III ở tập 2.
Edit đoạn này mình có rất nhiều cảm xúc, nước mắt mình cũng đảo quanh hốc mắt như Kì Kì, khi nâng mu bàn tay lên dụi mắt, nước mắt chảy ướt cả tay!