Chương 2

Đối diện với Mộ Hàn Dương có thể ăn nói là khép nép khẩn cầu thì Phượng Thanh Vận uể oải không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Sư huynh, Tề hiền đệ vẫn chưa tỉnh sao?”

“Không có.” Nhắc đến chuyện này, Mộ Hàn Dương lập tức không vui: “Tề hiền đệ nội thương chưa lành, không nghĩ tới Tử Khanh cũng bị thương…… Thậm chí Tử Khanh chịu thương còn nặng hơn Tề hiền đệ, hắn lại cố nhịn không nói cho ta…… Tên cáo già kia thực sự là thủ đoạn bỉ ổi!”

Hắn nói về sự đau khổ của bằng hữu với nỗi cảm thông như chính mình cũng bị ảo não vậy.

Làm bằng hữu của Mộ Hàn Dương, hắn có thể nói là người may mắn nhất thế gian, nhưng những người mà Mộ Hàn Dương tự nhận là đối xử chân thành, lại chưa chắc chân thành giống như hắn.

Ít nhất trong mắt Phượng Thanh Vận, rõ ràng là Tề hiền đệ của hắn cầu hôn hồ nữ không thành, thẹn quá hóa giận muốn chiếm đoạt, vì thế mới bị hồ chủ gây thương.

Như vậy thật đúng như câu Bạch Nhược Lâm đã nói, đại sư huynh của nàng chỉ là đầu óc không tốt, thân sơ chẳng phân biệt nhưng bản tính lại không tệ.

Nhưng mà nàng ấy lại không hề hay biết rằng, vị đại sư huynh ấy đã khiến cho vị sư đệ của hắn vừa mới bị chính hắn tàn phá đến sáu mươi năm công phu tu luyện.

Lúc này hắn đang tức giận vì bằng hữu mới kết giao bị ủy khuất: “Hồ chủ như vậy không phân xanh đỏ đen trắng mà ra tay, yêu chủ cũng không xuất hiện, yêu tộc quả nhiên đều là một khối ——”

Nhưng mà khi hắn nói đến nửa chừng, bỗng nhớ ra điều gì, đột nhiên ngừng lại, có chút hoảng loạn nói: “Thanh Vận…… Sư huynh không phải đang nói ngươi.”

Phượng Thanh Vận nhẹ giọng đáp: “Không sao, ta biết sư huynh không phải nói ta.”

Mộ Hàn Dương thấy vậy còn định nói thêm nhưng Phượng Thanh Vận đã không muốn dây dưa nữa, hắn giơ tay đẩy Mộ Hàn Dương ra khỏi vai mình: “Ta hiểu sư huynh có ý tốt, ta sẽ đi thỉnh Mộc lão phu nhân.”

Nói xong, hắn hơi đứng dậy mà để lại Mộ Hàn Dương ngẩn người nhìn theo.

Trong lòng Mộ Thanh Dương có một tia cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, như thể có thứ gì đó sắp rời xa, tựa như ánh trăng từ trong tay biến mất.

Nhưng rất nhanh Mộ Hàn Dương lấy lại tinh thần, ý thức được Phượng Thanh Vận cuối cùng cũng chịu mở miệng, hắn lộ ra chút ý cười: “Phiền ngươi rồi, Thanh Vận.”

Phượng Thanh Vận vẫn chăm chú lo liệu, nghe vậy cũng không quay lại mà lên tiếng, ngữ khí mang chút mệt mỏi, tiếc rằng Mộ Hàn Dương vẫn không nhận ra mà tiếp tục nói: “Chờ ngươi tối nay thỉnh xong Mộc lão phu nhân thì sáng mai ta sẽ lấy danh nghĩa tiên cung cảnh cáo lão cáo già kia, lần này sẽ……”

Phượng Thanh Vận vừa nghe, động tác lập tức ngừng lại, chưa nghe xong đã cắt ngang: “Việc này không ổn.”

Mộ Hàn Dương hít sâu, nhíu mày nói: “Có gì không ổn?”

“Yêu tộc cùng tiên cung từ trước đến nay có quan hệ tốt, mỗi năm trong đại điển Thiên Môn thì Hồ chủ đều tự mình đến.” Phượng Thanh Vận nói: “Sao có thể vì việc nhỏ này mà làm tổn hại hòa khí giữa tiên cung và Hồ tộc?”

Mộ Hàn Dương một hơi không lên tiếng: “…… Mệnh người quan trọng, Thanh Vận, ngươi xem cái này gọi là việc nhỏ sao?”

Phượng Thanh Vận xoay người đối diện với hắn, bộ dạng im lặng cực kỳ giống với 300 năm trước khi hắn bị Ma Tôn đánh bại tại Thiên môn, Mộ Hàn Dương vội vàng chạy về tiên cung nhìn thấy bộ dạng đó.

Trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, lập tức sinh ra dự cảm bất tường.

“Mệnh người quan trọng” Phượng Thanh Vận lặp lại, nhìn thẳng vào hắn mà nói: “Sư huynh, mệnh của Hồ nữ thì không phải mệnh sao?”

Mộ Hàn Dương nghẹn lời, rồi cuối cùng cũng nhận ra thái độ của Phượng Thanh Vận vì sao lại như vậy, trong lòng lại không hiểu sao nhẹ nhõm.

—— còn tốt, hắn chỉ là tin vào lời đồn, không phải không tin ta, cũng không phải ghi hận ta.

Vì thế hắn hoàn hồn, lập tức giải thích: “Những cái đó chỉ là nghe đồn, Tề hiền đệ hắn đâu phải loại người như vậy ——”