Biết đâu trong đó có thứ gì quý giá.
May mắn thay, Cảnh Mặc đã di chuyển nhanh chóng và chuyển một số hộp ra ngoài trong thời gian ngắn, giải phóng không gian.
Phải nửa tiếng sau, hai người mới cùng nhau lắp xong lò sưởi.
"Anh muốn bao nhiêu than?". Tô Niệm hỏi.
Cảnh Mặc lắc đầu: "Tôi không cần đâu, tôi sẽ mua khi trở về từ cơ sở".
Nghe được lời của Cảnh Mặc, Tô Niệm gật đầu hiểu ý.
Trước đó anh từng nói, căn cứ đã cho rất nhiều điểm cống hiến.
Ngoài ra, trong hai tháng qua, Cảnh Mặc cũng giúp đỡ căn cứ, nhất định phải có điểm cống hiến.
Cho dù hiện tại Cảnh Mặc không giàu có, mua một ít than củi chắc chắn cũng không có vấn đề gì.
Anh đi đến, mở một chiếc hộp, lấy ra hai chiếc hộp rồi quay lại.
"Tôi có những cái này, cô xem cô muốn cái nào?".
Vừa nói, Cảnh Mặc vừa đưa hai cái hộp tới trước mặt Tô Niệm.
Đây là hai chiếc hộp hình chữ nhật, phẳng và tối màu, trên đó không có chữ hay hoa văn nên rất khó để phân biệt chúng là gì.
Chỉ là hình dạng trông hơi giống cái thùng của quần áo giữ nhiệt.
Chẳng lẽ đây là quần áo ấm?
Tô Niệm nghĩ nghĩ, mở một cái hộp ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có quần áo.
"Có thể cô nghĩ rằng những bộ quần áo này rất mỏng, nhưng chúng có tác dụng chống lạnh và giữ ấm rất tốt. Đương nhiên, nếu không muốn, cô cũng có thể đổi nó thành vũ khí".
Tô Niệm đóng hộp lại: "Tôi muốn".
"Miễn là cô thích nó".
Tô Niệm giơ cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ sáng.
Trời bên ngoài trời đã sáng, do họ không kéo rèm nên không thể nhìn thấy.
"Hiện tại chuyện đã xong, tôi về trước". Tô Niệm nói.
"Được, tôi sẽ đưa nó cho cô sau".
Cảnh Mặc đã thực sự đưa chúng đến trước cửa nhà Tô Niệm.
Tô Niệm vừa đi vừa nghĩ, cũng không biết nên tặng gì, về đến nhà cũng không vội nhìn mấy quần áo mà chỉ sắp xếp lại hộp đựng bừa bộn trong phòng khách.
Những thứ này đều đã được Cảnh Mặc nhìn thấy, Tô Niệm cũng không có ý định mang vào không gian, chỉ chất đống chúng trong phòng khách.
Dù sao đi nữa, cô dành phần lớn thời gian cả ngày trong phòng ngủ, còn phòng khách thì chẳng có tác dụng gì.
Thu dọn những thứ này xong, Tô Niệm đi tắm rửa rồi trực tiếp trở về phòng ngủ.
Đêm nay cô đã mệt mỏi rồi, Tô Niệm cũng không có ý định vào bếp nữa.
Trở lại phòng ngủ, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, Tô Niệm từ trong không gian lấy ra một bát mì lạnh.
Ngoài mì lạnh, cô còn có đĩa gà rán Hàn Quốc chấm mù tạt mật ong.
Loại nước chấm này mùa hè ăn dễ chịu nhất, kết hợp với bia lạnh, cắn một miếng sẽ thấy mát lạnh.
Sau khi thoải mái dùng bữa xong, Tô Niệm cũng không nghỉ ngơi ngay mà tựa người vào thành giường nhìn cái lò sưởi được lắp đặt cách đó không xa.
Tô Niệm đã mua rất nhiều lò sưởi như vậy.
Ngoài những lò sưởi đốt than như vậy, Tô Niệm còn có máy sưởi bằng điện,....
Cô thậm chí còn không biết mình đã mua bao nhiêu.
Ngoài ra còn có vô số than củi, rơm rạ và giấy thiếc để nhóm lửa.
Dù đã chuẩn bị kỹ càng như vậy nhưng Tô Niệm vẫn không khỏi run rẩy khi nghĩ đến cái lạnh tột độ, cảm giác máu của một người sẽ đông cứng lại do điều kiện đóng băng.
Lúc này, ánh mắt Tô Niệm rơi vào hai chiếc hộp ở bên cạnh.
Khi nãy Tô Niệm chỉ chuyên tâm ăn cơm, cũng không thèm nhìn kỹ quần áo bên trong.
Lúc này nhìn thấy, Tô Niệm lập tức cầm chiếc hộp lên, mở ra, lấy quần áo.
Bộ quần áo này trông giống như quần áo giữ nhiệt màu đen thông thường, thậm chí còn có cảm giác mỏng hơn quần áo giữ nhiệt khác, nhưng sau khi mặc vào, Tô Niệm cuối cùng cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Chất liệu có cảm giác không giống bất kỳ chất liệu nào cô từng mua.
Nó trông hơi giống...loại chất liệu mà Cảnh Mặc đã mặc khi lần đầu gặp anh ấy.
Tô Niệm cho tay vào ống tay áo, một lúc sau, cô cảm thấy tay mình hơi ấm, thậm chí còn nóng hơn.
Mặc dù trước ngày tận thế, nhiều quảng cáo về đồ giữ nhiệt khẳng định rằng chúng được làm từ một số loại vải nhất định và quần áo có thể tự nóng sau khi mặc vào, nhưng hầu hết chúng chỉ là mánh khóe quảng cáo.
Nhưng vào lúc này, bộ quần áo Tô Niệm đang cầm trong tay thật sự nóng lên.
Tô Niệm nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ đến Cảnh Mặc.
Nếu người khác lấy ra bộ quần áo cho không như vậy, cô vẫn muốn truy tìm nguyên nhân.
Nhưng người này là Cảnh Mặc, nên hãy quên nó đi.
Họ đang rất hợp nhau như bây giờ, nhưng tốt hơn hết là đừng vượt quá giới hạn và chạm vào bí mật của nhau.
Tô Niệm lấy hai bộ quần áo ra giặt rồi treo ở phòng khách.
Bên ngoài mặt trời đã ló dạng, nhiệt độ tăng mạnh, nhiệt độ trong phòng khách cũng dần dần tăng lên.
Ước chừng đến buổi chiều Tô Niệm tỉnh lại, quần áo sẽ hoàn toàn khô ráo.
Quả nhiên là như vậy, buổi chiều Tô Niệm tỉnh lại, đi tới phòng khách, thấy quần áo đã khô ráo, liền cất đi, tạm thời để vào trong không gian.
Tô Niệm cũng không có ý định ra ngoài nữa, tắm rửa xong liền vào bếp làm đồ ăn.
Cô lấy ức bò ra, định hầm cùng cà chua.
Muốn làm món ức bò cà chua thơm ngon, phải điều chỉnh nhiệt độ thật tốt.
Tô Niệm có nhiều thời gian, cũng không vội, đun lửa nhỏ, rất nhanh trong bếp tràn ngập hương thơm.
Mãi đến khi trời tối, Tô Niệm mới hầm xong một nồi lớn cà chua và ức bò.
Cô tìm được một hộp cơm trưa bằng inox không gỉ hai ngăn, một ngăn chứa cơm, một ngăn chứa cà chua và thịt ức bò.
Đặt hộp cơm trưa và phần thịt ức bò cà chua còn lại vào trong không gian, Tô Niệm đi tắm rửa sạch mùi hôi nồng nặc trên người, thay quần áo rồi đi về phía cửa.
Cô vừa bước tới cửa, chưa kịp mở cửa thì đã nghe thấy tiếng nói bên ngoài.
"Cảnh Mặc, cậu đã mua gì ở đây vậy? Nếu có người ở căn cứ giúp cậu vận chuyển hàng giao tận nơi thì sao?".
Đó là giọng của bà cụ, à không phải gọi là dì vì bà ta trông vẫn trẻ, sống ở tầng năm.
Tô Niệm đã hơn hai tháng không gặp bà dì ở dưới lầu, cô không ngờ bà dì đó còn biết tên Cảnh Mặc.
Nhưng tại sao bà dì này vẫn nhiều chuyện thế nhỉ?
Đang suy nghĩ thì lại nghe thấy bà dì đó hỏi lại: "Sao cô bé đối diện nhà cậu ngày nào cũng không ra ngoài? Suốt ngày ở nhà làm gì? Tôi thấy cậu đã giúp cô bé ấy chuyển rất nhiều đồ. Tất cả đều là đồ ăn à?
Cô gái trẻ này kiếm đâu ra nhiều đồ ăn thế?".
Tô Niệm cau mày, vừa định mở cửa thì nghe thấy giọng nói của Cảnh Mặc.
"Bà ơi, bà không nghe nói nhiệt độ sẽ giảm sao? Bà có thời gian tìm hiểu một chút, sao không đi tích trữ chút đồ cho mùa đông".
"Có gì để tích trữ chứ?". Giọng bà dì đó đầy vẻ khinh thường: "Thời tiết chết tiệt này sẽ khiến người ta nóng muốn chết, nếu thật sự có thể hạ nhiệt thì tốt quá!
Sẽ tốt hơn nếu giảm xuống 50 hoặc 60 độ! Khi mới chuyển đến đây, tôi đã mang theo tất cả đồ đạc của mình, kể cả đủ quần áo mùa đông!".