Chương 20: Trang trí nhà mới

Tô Niệm lấy được chìa khóa nhà, ra khỏi trung tâm cho thuê rồi lên xe.

Bây giờ đã gần ba giờ, chỉ còn một giờ nữa là trời sáng.

Tô Niệm muốn chuyển tất cả đồ đạc trong xe đến ngôi nhà trên tầng sáu trước khi mặt trời mọc hẳn và tìm một chỗ đậu xe.

Cô lái xe xuống tầng dưới của tòa nhà nhỏ cô đang thuê, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu chuyển đồ đạc lên lầu.

Chỉ có tầng sáu của tòa nhà này không có đèn nên không có người ở, đèn từ tầng một đến tầng năm đều sáng, bên trong hiển nhiên có người.

Có lẽ lúc này có người đang núp sau tấm rèm và lén lút theo dõi cô.

Tô Niệm muốn sống lâu ở căn cứ đầu tiên cô thuê, không muốn khi mới đến bị người khác nghi ngờ nên không dám lợi dụng không gian để di chuyển nó.

Ngược lại, Tô Niệm không ngừng lấy đồ đạc trong không gian ra, đặt lên xe, sau đó từ trong xe xuống, lần lượt bế lên lầu.

Chỉ khi cô mang đồ vừa đủ thời gian, cô mới có thể lấy đủ đồ trước mặt mọi người trong tương lai.

Dù sao trời cũng tối, Tô Niệm lại đỗ xe ở một nơi tối, những người từ trong nhà nhìn ra không thể thấy chính xác trong xe của Tô Niệm có bao nhiêu đồ đạc.

Cũng may Tô Niệm từ nhỏ đã luyện võ, thể lực cùng sức lực vượt xa người thường, chạy tới chạy lui nhiều lần như vậy, có chút mệt mỏi, nhưng vẫn có thể kiên trì.

Cảm thấy mình sắp xong việc, Tô Niệm lái xe tới bãi đậu xe gần đó.

Ngoài bãi đậu xe khổng lồ vừa mới vào căn cứ, rõ ràng còn có bãi đậu xe ở những nơi khác trong căn cứ.

Dù sao chân đế lớn như vậy, đi bằng hai chân rõ ràng là không thực tế.

Bãi đậu xe này còn được trang bị một nhà để xe, tác dụng cách nhiệt có lẽ không nhiều nhưng có còn hơn không.

Tô Niệm đỗ xe xong, suy nghĩ một lúc, từ trong xe lấy thùng dầu ra, đổ hết xăng vào trong xe rồi xách thùng dầu trở về tòa nhà nhỏ.

Khi Tô Niệm trở lại tầng sáu, bầu trời đã lờ mờ sáng. Trời sáng, dù không bật đèn nhưng Tô Niệm vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trong nhà.

Cô cũng không vội làm gì khác, đầu tiên là thay ổ khóa cửa an ninh.

Chỉ có thay ổ khóa của mình mới yên tâm, nếu không thì ai biết được có người khác có chìa khóa cửa.

Cánh cửa này vẫn còn hơi mỏng manh, Tô Niệm quyết định tìm cách lấy cánh cửa hàng rào sắt ra khỏi không gian sau khi làm quen với căn cứ, đồng thời lắp thêm một cánh cửa, bảo hiểm gấp đôi để cô có thể yên tâm sinh hoạt.

Khóa cửa xong, Tô Niệm bắc thang lên, lấy búa và đinh ra, trước tiên đóng đinh khung rèm trong nhà.

Lúc Tô Niệm đóng đinh các khung rèm vào tất cả các tấm và treo những tấm đó bằng vải cản sáng thì mặt trời đã mọc rồi.

Chỉ trong chốc lát, nhiệt độ đã tăng lên mạnh mẽ, Tô Niệm lấy máy đo nhiệt độ trong phòng ra nhìn xem, đã là bốn mươi độ.

May mắn thay, rèm cửa đều đã được treo lên, che kín từng cửa sổ.

Nó không chỉ chắn nắng mà còn cản tầm nhìn từ các công trình nhỏ phía trước và phía sau.

Tô Niệm cũng không vội bật đèn mà cầm đèn pin đi một vòng trong phòng.

Cô đã thanh toán tiền điện nước bằng mì ăn liền và giăm bông nên nhà đã có điện rồi.

Sau khi đi một vòng để xác định trong phòng không có thiết bị giám sát hay nghe lén, Tô Niệm mới bật đèn lên.

Không phải Tô Niệm ảo tưởng bị bức hại, mà là cô có quá nhiều bí mật, cần phải cẩn thận.

Khi Tô Niệm bật đèn lên, bóng đèn trên mái nhà phát ra ánh rực rỡ, chiếu sáng rõ ràng cả căn phòng.

Mặc dù bận rộn cả đêm nhưng Tô Niệm vẫn trong tâm trạng háo hức chuyển đến nhà mới và không cảm thấy buồn ngủ.

Cô đi một vòng trong nhà, xịt thuốc chống côn trùng khắp phòng.

Đây là một căn hộ rộng hơn bảy mươi mét vuông với hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm.

Cả hai phòng ngủ đều hướng về phía Nam nhưng một phòng lớn hơn có ban công và phòng còn lại nhỏ hơn có cửa sổ quay mặt về hướng Nam.

Tô Niệm cuối cùng chọn căn phòng nhỏ hơn làm phòng ngủ của mình.

Căn phòng nhỏ hơn và khi sử dụng điều hòa, nhiệt độ có thể hạ nhiệt nhanh hơn.

Tô Niệm vẩy một ít nước lên mặt đất, sau đó lấy chổi quét đi xỉ xi măng và bụi bẩn.

Ngay sau đó, cô lấy sàn gỗ gắn liền từ trong không gian ra.

Cách lắp đặt loại sàn gỗ này rất đơn giản, tháo lắp và thay thế cũng dễ dàng.

Tô Niệm không chỉ có loại sàn gỗ này mà còn có sàn gỗ nguyên khối, sàn da, v.v.

Phòng ngủ nhỏ này chỉ có mười mét vuông, Tô Niệm chỉ mất một giờ để sắp xếp xong toàn bộ căn phòng.

Trải sàn xong, Tô Niệm lấy cây lau nhà ra lau lại lần nữa, tìm một vị trí thích hợp rồi đặt khung giường và đệm lên đó.

Cô lấy ra một bộ băng lụa bốn món mới trải ra, căn phòng nhỏ bỗng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Vốn dĩ trên tường có ổ cắm, Tô Niệm lấy ra một cục điện có sợi dây dài, cắm vào ổ điện, lấy ra hai cái quạt điều hòa cắm vào ổ điện, bỏ đá viên vào rồi bật công tắc lên.

Ngay khi quạt điều hòa bắt đầu thổi, Tô Niệm vốn đã nóng nực và đổ mồ hôi lập tức cảm thấy mát mẻ hơn.

Cô ngồi khoanh chân trên sàn một hồi, sau khi mồ hôi trên người gần như tiêu tán, cô đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lấy bồn tắm ra, Tô Niệm cởϊ qυầи áo, ngồi vào trong đó tắm rửa sạch sẽ, tắm rửa xong cô lại đặt bồn tắm trở lại không gian.

Nhiệt độ bên ngoài quá cao, Tô Niệm sợ nước để ở bên ngoài sẽ bay hơi.

Có rất nhiều nước Tô Niệm tắm xong, không biết nên sử dụng đống nước bẩn đó như thế nào.

Nhưng bây giờ thì khác, giờ nó có thể dùng để xả bồn cầu!

Ước tính sẽ tiết kiệm được rất nhiều hóa đơn tiền nước.

Tất cả đều được sử dụng, không nên lãng phí gì cả!

Tô Niệm trực tiếp đem đồ đạc chất đống trên sàn phòng khách bỏ vào trong không gian.

Căn phòng này cần phải được sắp xếp lại, nhưng không cần vội vàng.

Khi Tô Niệm trở lại phòng ngủ, nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống.

Cô lấy một ít cháo và bánh bao từ trong không gian ra, ăn một chút, xuôi bụng, cô mới bắt đầu lên giường nằm.

Cửa sổ của căn phòng có kích thước 1,2 mét x 1,2 mét, nhưng rèm đã che phủ toàn bộ bức tường nơi có cửa sổ.

Rèm cửa có tác dụng cản ánh sáng rất tốt, sau khi tắt đèn, cả căn phòng tối đen như mực.

Cả tòa nhà yên tĩnh, bên ngoài không có tiếng động nào, chỉ có tiếng hai chiếc quạt điều hòa thổi.

Cùng với tiếng quạt điều hòa, Tô Niệm dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi cô tỉnh dậy thì đã là sáu giờ tối.

Ngủ mười tiếng, Tô Niệm mới tỉnh lại, tinh thần sảng khoái.

Nằm trên giường một lúc, cô xoay người ngồi dậy, dọn dẹp giường xong, vội vàng đi tắm rửa và ăn uống.

Trước khi đi ngủ cô đã ăn rồi.

Bây giờ tỉnh lại, Tô Niệm lại chỉ cảm thấy đói bụng.

Dù sao thì cô cũng đã chuyển đến nhà mới nên Tô Niệm quyết định ăn một bữa thật ngon và tự thưởng cho mình.

Tô Niệm lấy chiếu trải xuống sàn, đặt lên chiếc bàn trước đây cô vẫn thường dùng để ăn, lấy từng món muốn ăn ra.

Khi ăn một mình, để ăn đa dạng hơn, Tô Niệm mỗi món chuẩn bị một phần nhỏ, đĩa và bát đều nhỏ.