- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Lãng Mạn
- Thời Kì Mạt Thế, Tôi Tìm Cách Để Tồn Tại
- Chương 19: Thuê nhà trong căn cứ
Thời Kì Mạt Thế, Tôi Tìm Cách Để Tồn Tại
Chương 19: Thuê nhà trong căn cứ
Hình vẽ sơ đồ địa hình căn cứ nhưng ngoài đường nét và một số địa điểm chính thức ra thì không thấy gì khác.
Hình vẽ sơ đồ căn cứ, còn có một số quy tắc và quy định trong tập giấy.
Tô Niệm xem qua, sau khi biết chuyện gì xảy ra, cô vội vàng xách túi leo núi trên lưng rồi xuống xe.
Lúc cô ra khỏi khu chung cư đã là chín giờ tối, nhưng bây giờ đã là hai giờ sáng.
Lúc bốn giờ trời sẽ sáng, sáu giờ mặt trời sẽ ló dạng.
Tô Niệm muốn tìm một nơi ở trước khi mặt trời mọc.
Vừa bước ra khỏi bãi đậu xe, Tô Niệm chưa kịp nhìn rõ phương hướng, cô đã nhìn thấy một người từ trong bóng tối đang lao về phía cô.
Nhìn thấy người đột nhiên lao về phía mình, cô vô thức rút dao găm ra.
Lúc này, người đàn ông vội vàng hỏi: "Có cần người hướng dẫn không?".
Tô Niệm nói im lặng chưa hiểu chuyện gì.
Cô cẩn thận nhìn lại, một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang đứng trước mặt mình.
Cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen có lỗ ở phần thân trên và chiếc quần đùi cùng màu, ở phần thân dưới cũng có lỗ.
Tứ chi lộ ra dấng người mảnh khảnh, có chằng chịt gân xanh, gầy đến mức đáng sợ.
Có lẽ là bởi vì Tô Niệm im lặng, vẻ mặt của cậu thiếu niên có vẻ có chút lúng túng: "Chị, chị có cần người dẫn đường không?".
Nghe được giọng nói đó, Tô Niệm mới tỉnh táo lại: "Bao nhiêu tiền?".
"Một gói bánh quy. Hoặc một túi mì ăn liền...thứ gì đó miễn là ăn được!".
"Sao cậu không muốn uống nước?".
Cậu bé mím môi: "Em có nước để uống rồi…".
Tô Niệm mỉm cười khi nghe điều này .
Jehol Summer Resort được bao quanh bởi núi sông và có tám hồ nước nên đương nhiên không thiếu nước.
Mặc dù bây giờ đã là tháng sáu, chỉ còn ba tháng nữa là nắng nóng gay gắt, nhưng cũng không thiếu nước, bằng cách này, Tô Niệm không cần phải tránh xa mọi người khi dùng nước.
"Nhóc có quen thuộc với căn cứ không?".
"Có! Trong căn cứ này, không có nơi nào là em không biết!".
Tô Niệm gật đầu: "Vậy nói cho tôi biết cách thuê nhà trong căn cứ đi".
Trong căn cứ có một trung tâm cho thuê nhà, ở đó có đủ loại nhà.
"Trung tâm cho thuê ở đâu? Tôi có thể lái xe tới đó được không?".
"Vâng….vâng. Em có thể chỉ đường".
Nghe vậy, Tô Niệm liền quay người đi về phía xe minhc, thấy cậu thiếu niên không đi theo, liền thúc giục: "Lại đây".
Nghe vậy, cậu bé vội vàng đi theo, nhưng khi đứng cạnh xe, cậu vẫn do dự.
Tô Niệm lại giục, sau đó cậu bé gắng gượng lên xe.
Cậu thiếu niên đó chỉ đường, Tô Niệm lái xe đi. Mười phút sau, họ đã đến trung tâm cho thuê nhà ở.
Căn cứ này được xây dựng trên cơ sở khu nghỉ dưỡng núi Rãnh Hà, nơi từng là một điểm thu hút khách du lịch. Ban đầu có phòng bán vé, phòng dịch vụ và những nơi khác.
Bây giờ Trung tâm cho thuê nhà là phòng bán vé.
Bên trong, đại sảnh sạch sẽ, sáng sủa, lại có nhiều người, tiếng nói ồn ào.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Niệm thậm chí có chút choáng váng, cho rằng đây là khung cảnh trước kia.
"Chị ơi, chị có thể thuê nhà ở đằng kia".
Nghe được giọng nói của cậu thiếu niên, Tô Niệm bừng tỉnh, nhìn theo hướng cậu bé chỉ.
Tô Niệm đi tới xếp hàng, một lúc sau cũng đến lượt cô.
Người tiếp đón Tô Niệm là một phụ nữ, mặc một bộ áo tiếp tân, trên mặt không có biểu cảm gì, cầm một cái máy tính bảng đưa cho Tô Niệm: "Màu đỏ đã có người, màu xanh lá không có người, cô có thể chọn nơi mình muốn ở".
Trên máy tính bảng chỉ có một bản đồ, không nhìn thấy gì ngoại trừ những chấm đỏ và chấm xanh dày đặc.
Tô Niệm thò tay vào túi xách, lấy một thanh socola Dove nhanh chóng nhét vào tay người phụ nữ đối diện: "Chị, em vừa mới đến đây, cũng không biết nhiều về căn cứ. Có thể giới thiệu một chút cho em được không?".
Người phụ nữ di chuyển nhanh hơn Tô Niệm và nhanh chóng nhét socola vào túi quần, với nụ cười trên môi: "Em nói đi. Cho chị biết em muốn sống trong ngôi nhà như thế nào".
"Em muốn sống ở một nơi cao, tốt nhất là một căn hộ nhỏ, với môi trường xung quanh thật tốt".
"Đơn giản thôi, em nghĩ thế nào về bên này, đây vốn là một khu vực cung điện tham quan trước kia, nhưng bây giờ nó đã được chuyển đổi thành nơi ở.
Vì là cung điện nên rất rộng, nhưng xung quanh cung điện, có nhiều tòa nhà nhỏ đã được xây dựng, cao nhất chỉ có sáu tầng và có các dãy phòng nhỏ bên trong. Em muốn ở tầng nào?".
Tô Niệm suy nghĩ một lúc: "Tầng 6!".
"Được rồi, vậy chị sẽ chọn tầng 6 cho em, lát nữa sẽ có người dẫn em đi xem nhà. Nếu chắc chắn muốn mua, em sẽ cùng họ quay lại đây, tiền thuê nhà phải trả ở đây, và được ghi chép cẩn thận trên máy tính".
"Cảm ơn chị".
"Không cần cảm ơn, chị sẽ kêu người đến".
Người phụ nữ gọi điện thoại. Một lúc sau, có một người đàn ông đi tới và đưa Tô Niệm đi xem nhà.
Cô đang định đi theo người đàn ông đó thì quay lại thì thấy cậu thiếu niên đang nhìn cô đầy háo hức.
Tô Niệm lấy trong túi đưa cho cậu một gói mì ăn liền: "Về đi!".
Cậu bé hai tay cầm lấy mì ăn liền, liên tục cảm ơn, dùng quần áo che gói mì ăn liền rồi chạy ra ngoài.
Nhìn thấy cậu thiếu niên rời đi, Tô Niệm cũng đi theo người đàn ông ra khỏi trung tâm cho thuê.
"Chúng ta sẽ lái xe điện đến đó!".
Chiếc xe điện mà người đàn ông nói là xe điện bốn bánh dùng trong khu tham quan trước kia, một xe có thể chở được nhiều người.
Tô Niệm nhìn xem, không khỏi thở dài, bọn họ thật đúng là tận dụng những thứ đang có rất tốt!
Khu nghỉ dưỡng mùa hè này chiếm một diện tích rất lớn, người đàn ông lái xe điện dọc đường đi với vận tốc nhanh, mất nửa giờ mới đến nơi.
Một tòa nhà dân cư sáu tầng.
Nhìn thấy người đàn ông lấy ra một chiếc đèn pin, Tô Niệm cũng từ trong túi xách lấy ra một chiếc rồi theo anh ta lên lầu.
Khi lên đến tầng sáu, người đàn ông lấy chìa khóa mở cửa, hai người cùng nhau vào nhà.
Người đàn ông bước vào giới thiệu: "Ngôi nhà này có hai phòng ngủ và một phòng khách, rộng hơn 70 mét vuông, có bếp và phòng tắm. Còn có điện nước, tiền điện nước thì tự mình trả".
Tô Niệm dùng đèn pin nhìn toàn bộ căn nhà.
Ngôi nhà chỉ là một ngôi nhà thô sơ, có cửa ra vào và cửa sổ, tường chỉ trát xi măng, thậm chí bột trét cũng không được cạo bỏ.
Về đồ nội thất và đồ gia dụng thì không có.
Có lẽ xét đến tình hình hiện tại, cửa sổ không phải là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn mà là cửa sổ thông thường có chiều dài và chiều rộng 1,2 mét.
Kính phải là loại kính chịu được nhiệt độ cao, nếu không sẽ vỡ nếu tiếp xúc với ánh nắng mặt trời ở nhiệt độ như vậy.
Có một cái hố ngồi xổm và một cái vòi trong phòng tắm (phòng tắm và phòng vệ sinh gộp làm một phòng).
Trong bếp chỉ có một cái vòi.
Có một ống đèn LED trên trần mỗi phòng.
Nhìn căn nhà này, Tô Niệm thật sự hiểu được sự cằn cỗi là thế nào.
Nhưng dù vậy, Tô Niệm cũng rất hài lòng: "Căn phòng này tiền thuê bao nhiêu?".
"Ở căn cứ này, tiền quy thành điểm cống hiến. Căn nhà này, mỗi tháng là 100 điểm cống hiến. Nếu không có điểm cống hiến, cô có thể đóng góp bằng lương thực".
Tô Niệm cũng không hỏi quá nhiều về điểm cống hiến, chỉ nói là dùng lương thực để thuê nhà.
Hai người trở lại trung tâm cho thuê nhà ở, Tô Niệm dùng hai bao gạo và tất cả rau khô để trả tiền thuê nhà trong hai tháng.
Bởi vì gạo và rau củ khử nước của Tô Niệm đều có chất lượng tốt, nếu không thì chỉ đáng trả một tháng tiền thuê nhà.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Lãng Mạn
- Thời Kì Mạt Thế, Tôi Tìm Cách Để Tồn Tại
- Chương 19: Thuê nhà trong căn cứ