Mấy hôm nay, khu dân cư nhỏ bé của nhà Thao Láo náo nhiệt hơn hẳn ngày thường.
Lúc trước, người ta thường thấy hình ảnh những người phụ nữ trong xóm chụm đầu vào nhau thì thầm điều gì đó. Tới giờ thì đến bản thân những người đàn ông cũng làm điều này khi gặp nhau thay vì kéo tới quán nhậu sảng khoái nói chuyện.
Xe phóng viên thường xuyên túc trực trước cửa ngõ. Họ đến từ đủ mọi đài truyền hình, phát thanh, báo chí. Từ trung ương tới địa phương, từ miền Nam ra miền Bắc, thậm chí đến mấy tờ tạp chí thời trang, báo thể thao cùng mấy trang tin lá cải của Trung Quốc, Lào và Thái cũng có mặt.
Họ tới đây vì nghe đồn có một thần đồng đang sinh sống, một thằng nhỏ nói tiếng Việt còn chẳng sõi nhưng lại có phương ngữ tiếng Anh “quyến rũ như người Scotland”.
Hai ông bà ở nhà thì phổng hết cả mặt mũi. Ở trên cơ quan, các đồng nghiệp của ông Giai và bà Phủng đều ghen tị hết cỡ với họ vì sinh ra được một đứa con tốt. Nhà hàng xóm thì ôi thôi, cụm từ “sao mày không học theo con nhà ông Giai” trở thành điệp khúc, vang lên khi ăn, vang lên khi học, vang lên khi tắm giặt, thậm chí nửa đêm tỉnh dậy còn thấy loáng thoáng nghe ai đó nhắc tới cụm từ này.
Phần lớn mọi người đều chẳng có ham thú gì tìm hiểu việc giọng nói tiếng Anh của thằng nhỏ có thật sự hay như vậy hay không, ngoại trừ một số ít các đài truyền hình. Nhưng chính những người phóng viên này sau khi nghe xong giọng thật của Thao Láo cũng tìm cách biên tập, chỉnh sửa lại kịch bản sao cho đi nhiều hơn vào cuộc sống gia đình của thằng bé hơn là trình độ của nó.
Thế là khi lên sóng, chẳng có bất kỳ đài truyền hình nào chiếu ra được một đoạn phim, cho thấy cái giọng đọc “quyến rũ như người Scotland” ở đâu cả. Điều này chẳng làm giảm độ hiếu kỳ của khán giả xem đài chút nào, mà càng khiến cho họ cảm giác thằng nhóc càng ngày càng thần bí hơn.
Thời đại này không có nhiều internet, quán game Playstation II e là còn nhiều hơn quán net ấy chứ. Người ta chẳng có nơi nào để than vãn ngoài cách viết thư tới các đài truyền hình. Chủ yếu trong đó là các thành phần trí thức, với mục tiêu không gì khác là “chiếu cho con/cháu/học trò tôi có cái tấm gương để mà học tập”.
Giữa cơn bão này, việc một đài truyền hình ở đâu tận tít Đồng Bằng Sông Cửu Long chiếu được một đoạn ghi âm giọng đọc của Thao Láo đã làm dấy lên cơn sốt trong cộng đồng. Nghe bảo đây là nguồn hoàn toàn độc quyền của họ, được lấy từ cánh phóng viên báo chí bên Nam Vang.
Thuốc Nổ hoàn toàn choáng váng trước thông tin, bởi lẽ trong số những người tới đây, đến một người Campuchia cũng chẳng có chứ đừng nói tới cái gì nhà báo Nam Vang. Khi nghe tới đoạn ghi âm đó, cậu còn shock hơn, bởi lẽ nó đúng thật là “quyến rũ như người Scotland”.
Ngoại trừ việc duy nhất cái đoạn ghi âm này đúng là do một đứa trẻ con người Scotland nói.
Tuy ngữ điệu của Thuốc Nổ rất tốt, cậu còn chưa tới mức có thể nói chuẩn như thế này. Dù sao cậu biết quá nhiều ngôn ngữ, không thể cứ bất cứ ngôn ngữ nào cũng giỏi như người bản xứ được. Cứ như thế thì chắc 265 năm ở Liên Bang, cậu chỉ có suốt ngày chong đèn mà ngồi học ngôn ngữ quá.
Đúng sau khi Thuốc Nổ nghe đoạn ghi âm đó một tuần, ông Giai lại tiếp tục đem về nhà một thông tin nặng ký khác:
“Cả nhà ơi, đầu tuần sau Thao Láo nhà mình sẽ được ông Bí Thư Thành Ủy và Chủ Tịch Hội Đồng Nhân Dân mới lên chức Nguyễn Bá Thanh mời đi dự hội nghị lễ phát bằng khen ở tòa nhà Ủy Ban Nhân Dân thành phố!”
“Tuyệt quá, con trai của mẹ giỏi quá đi!”
Ông Giai nói tiếp:
“Sếp anh ở trên công ty cũng nói rồi. Gia đình mình lần này có đóng góp lớn cho đất nước, giúp cho Việt Nam nở mày nở mặt trên trường quốc tế. Bởi vậy, ông ấy dự định thăng chức cho anh lên làm trưởng phòng kế hoạch, có thể chuyển sang công tác trên bàn giấy, không cần phải làm việc chân tay vất vả ở ngoài trời nắng nữa.”
“Nhờ công của Thao Láo của mẹ cả đấy.”
“Em nói phải, nhờ Thao Láo của bố cả.”
Thế là ông Giai đề xuất:
“Hôm nay cả nhà mình đi ăn mừng một bữa đi. Thao Láo, con muốn ăn gì?”
“Con muốn ăn Cao Lầu ạ!”
“Con có chắc không, đừng có ngại, hôm nay tuyệt đối có thể ăn xả láng vô tư. Ăn hải sản nhé, nhà mình đi ăn tôm hùm thì sao?”
“Con chỉ thích ăn Cao Lầu thôi.”
Bà Phủng cười cười:
“Anh còn chưa rõ thằng nhỏ nhà mình. Nó chỉ thích ăn mấy món Cao Lầu, mỳ Quảng thôi, dù cho hải sản có đắt tới mấy mà con nó không thích thì được cái gì đâu. Được rồi, nhà mình cùng đi!”
Họ dẫn nhau ra quán Hoài Phố, một nơi chuyên về ẩm thực của Hội An, bắt đầu thưởng thức. Không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Tối hôm đó, mọi người đều mệt nên đi ngủ sớm, chỉ có mỗi Thao Láo là vui vẻ quá nên không ngủ được. Từ khi sinh ra tới bây giờ, nhóc chưa bao giờ được vui vẻ như vậy cả. Thuốc Nổ nhẹ nhàng hỏi thằng nhóc:
“Em định nói dối mọi người như vậy đến khi nào nữa?”
“Anh cũng xem như một phần của em mà, khi nào cần thiết lắm thì anh ra ngoài đối phó thôi. Dù sao anh giỏi như vậy, cái gì cũng biết. Em không chỉ định làm thiên tài tiếng Anh đâu. Em còn định làm thiên tài phát minh, thiên tài toán học, thiên tài vật lý, thiên tài nghệ thuật, thiên tài văn học, thiên tài lịch sử nữa kìa.”
Thuốc Nổ đáp:
“Nhưng những thứ đó suy tới cuối cùng, đâu có thuộc về em.”
“Anh ích kỷ thế, chẳng lẽ chúng ta đã cùng lớn lên bao nhiêu lâu như thế mà anh không thể làm thế vì em à? Dù sao vinh quang của em thì cũng là vinh quang của anh mà. Cùng lắm thì em đổi biệt danh của mình, không gọi là Thao Láo nữa, từ đây cũng sẽ gọi là Thuốc Nổ. Có bao nhiêu vinh quang thì họ không chỉ gọi tên em, mà còn gọi tên cả anh nữa. Được không?”
Thuốc Nổ thở dài:
“Không phải chuyện đó. Cái vinh quang này cũng chỉ là ảo mộng thôi. Vinh quang thực tế anh còn chẳng cần, nói gì tới thứ vinh quang này. Em biết đấy, có lẽ anh không thể ở đây mãi mãi với em được đâu. Rồi có một ngày anh phải ra đi, em sẽ làm như thế nào?”
“Thôi, anh đừng có nói gở. Sẽ chẳng có ngày đó đâu. Thôi em buồn ngủ rồi, em ngủ trước đây nhé.”
Đầu tuần sau, đúng như hẹn ba người nhà Thuốc Nổ đã đến Ủy Ban Nhân Dân thành phố.
Tuy nhiên, tại nơi đây đã đông đặc xe phóng viên khiến cho Thuốc Nổ nghi ngờ. Dù cho thằng nhỏ có đúng là tin sốt dẻo đi chăng nữa, vậy thì đó là do bản thân thằng nhỏ. Chứ cái lễ trao giải này thì có cái gì sốt dẻo đâu mà cánh phóng viên lại bu đông đặc như ruồi thế này.
Cậu càng có thể củng cố niềm tin này hơn khi mà một người trợ lý của văn phòng Ủy Ban Nhân Dân đã đứng trước cửa, nhắc nhở:
“Ông bà thân mến. Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì có việc đột xuất nên ông bà không thể vào bên trong được. Tuy nhiên, ông bà cứ yên tâm mà giao lại cậu nhà cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ đảm bảo tất cả mọi nhu cầu của cậu nhà trong quá trình diễn ra buổi lễ. Hai ông bà cũng không cần chờ đợi bên ngoài đâu vì nhiều khả năng buổi lễ sẽ diễn ra rất lâu. Khi nào xong, chúng tôi sẽ cho xe công riêng đưa cậu nhà về.”
Hai ông bà tuy thấy có điều lạ nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Dù sao chính quyền cũng chẳng có lý do gì để làm hại cậu quý tử đã đem tới mặt mũi cho quốc gia này. Sau một hồi phân chia, họ quyết định ông Giai sẽ cứ lên công ty như bình thường để buổi chiều ông còn nhận quyết định thăng chức. Còn bà Phủng sẽ ở lại nơi đây chờ Thao Láo.
Khi Thao Láo và Thuốc Nổ vào được tới sảnh chính, họ đã gặp phải một đám cánh phóng viên đang nháo nhác chạy tới. Câu hỏi lập tức tới tấp bay vào mặt Thao Láo:
“Trọng Nghĩa, em có yêu đất nước Việt Nam mình không?”
“Họ đang hỏi cái quái gì thế?” – Thuốc Nổ thắc mắc.
“Dạ có ạ, tất nhiên rồi.”
“Vậy em sẽ làm gì khi có kẻ tới xâm lược đất nước mình?”
“Cô giáo bảo kẻ xâm lược là kẻ xấu, em phải chiến đấu với bọn chúng tới cùng ạ.”
Thằng nhỏ chỉ vừa trả lời được hai câu thì đã bị anh chàng trợ lý kéo vào bên trong sảnh. Anh ta dặn dò kỹ lưỡng:
“Nhóc mang cái tai nghe mini này vào. Lát nữa sẽ có người nhắc lời ở bên trong cho nhóc bằng tiếng Anh. Nhóc chỉ việc lặp lại đúng những từ đó là được, đã rõ chưa? Điều này sẽ rất có lợi cho gia đình nhóc đấy.”
Họ được đưa tới một phòng họp nhỏ và ấm cúng. Phía trên, kỳ lạ thay, không chỉ treo cờ Việt Nam mà còn treo cờ của một quốc gia khác nữa cũng có tông màu đỏ vàng. Ngồi một bên chính là ba người trong giới lãnh đạo thành phố, đứng đầu chính là một người có làn da hơi ngăm và phong thái đĩnh đạc.
Thuốc Nổ biết ông ta, đây chính là người mới lên đứng đầu thành phố gần đây nhưng đã có nhiều năm lăn lộn trong giới chính trị Nguyễn Bá Thanh. Ngồi đối diện cũng là ba người, dẫn đầu là một người mắt híp, tóc đen và mập tới nỗi Thuốc Nổ cũng chẳng rõ ông ta làm sao có thể đi lại với cái cơ thể quá khổ kia nữa.
Chẳng ai nói năng gì tới chuyện phát thưởng cho Thao Láo cả, cậu nhóc bị dẫn tới ngồi ghế thứ tư bên đoàn người Việt Nam.
“Xem ra là bị cuốn vào chuyện chính trị gì rồi.” – Thuốc Nổ tự nhủ.
Người đàn ông béo mập thấy Thao Láo vào thì lên tiếng:
“Oh, there you are, little genius, so nice to meet you.”
(À, cậu đây rồi tiểu thiên tài, rất vui vì được gặp cậu)
Ông ta đang nhìn đoàn người phía Việt Nam bằng một khuôn mặt trêu tức khó hiểu. Trong tai nghe vang lên tiếng nói:
“Good morning, nice to meet you too. My full name is Tran Trong Nghia. I am a country-loving Vietnamese boy.”
(Chào buổi sáng, cháu cũng rất mừng được gặp ngài. Tên đầy đủ của cháu là Trần Trọng Nghĩa. Cháu là một đứa trẻ yêu nước người Việt Nam)
Mặc cho thấy câu nói này kỳ cục tới mấy, Thuốc Nổ cũng chỉ lặp lại theo, chờ xem tình hình diễn biến như thế nào. Người đàn ông kia nghe xong thì đưa mắt nhìn một lượt qua phía ba người Việt Nam bên này trong vòng hơn năm giây. Rồi trước ánh mắt kinh ngạc của họ, ông ta lên tiếng:
“Chà, ta cũng rất vui được gặp cháu.”
“Ông biết nói tiếng Việt?” – Nguyễn Bá Thanh kinh ngạc thốt lên.
Người đàn ông kia làm như không chú ý tới mà tiếp tục nói:
“Tên ta là Floro Printempo Brilanta. Ta chính là thống đốc của Biển Đông Dương, tới từ Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Vành Đai Lửa.”
“Xin lỗi thưa ngài?”
Một người khác ngồi bên cạnh ông ta lập tức lên tiếng. Người này không ngờ cũng nói bằng tiếng Việt:
“Trọng Nghĩa này. Chắc là cháu dành nhiều thời gian để học tiếng Anh như vậy thì không biết gì nhiều về các quốc gia khác trên thế giới đâu nhỉ? Cái tên Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Vành Đai Lửa có lẽ cháu chưa từng nghe tới, nhưng hoặc giả cháu đã nghe qua tên tiếng Anh của quốc gia chúng ta: Pacific Rim Commonwealth.”
“Thật là một cái tên kỳ cục” – Thuốc Nổ thầm nghĩ.
“Pacific Rim Commonwealth là tập hợp rất nhiều hòn đảo trên Thái Bình Dương với thủ đô nằm ở đảo Bay Dĩnh. Chúng ta là đất nước trong mơ điển hình trên thế giới với nền kinh tế hùng mạnh thứ hai xếp theo sức mua tương đương và thứ bảy nếu xếp theo quy đổi ngoại tệ. Đặc biệt nhất chính là tỷ lệ tội phạm chạm ngưỡng xấp xỉ 0%, và một mô hình xã hội lý tưởng của thế giới loài người.”
“Ông ta đang nói cái quái gì thế?”
Thuốc Nổ vừa nghĩ vừa thay mặt thằng nhỏ trả lời:
“Cháu không hiểu ý ông lắm ạ.”
“Ta tới đây để bóc trần những lời dối trá về lịch sử mà chính quyền đất nước này vẫn rao giảng thế hệ trẻ mà đặc biệt là các cháu.”
Nguyễn Bá Thanh đập bàn:
“Ông mới chính là người đang đưa ra những luận điệu xuyên tạc sự thật ở đây đấy. Dựa vào những bằng chứng lịch sử và các công ước quốc tế về luật biển, chủ quyền quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam ta là không thể tranh cãi. Ông chẳng có quyền gì đặt điều sai sự thật như vậy cả.”
Người đàn ông mập tên Floro kia đưa tay ngăn cấp dưới lại:
“Được rồi, cậu cũng đừng quá khích như thế. Chúng ta nên giải quyết mọi chuyện bằng biện pháp hòa bình có phải không?”
“Chà, cháu biết đấy, ta rõ ràng về cái tai nghe mà họ bắt cháu mang trên tai. Ta rõ chứ, chỉ là ta không muốn bóc trần điều đó thôi.”
Những cấp lãnh đạo bên phía thành phố Đà Nẵng đều tái mặt. Floro tiếp tục:
“Chà, chắc cháu cũng không biết rằng quần đảo Hoàng Sa đã không còn ở trong quyền kiểm soát của đất nước của cháu từ năm 1974 rồi nhỉ? Nhưng mà chuyện đó cũng không quan trọng. Dù hiện giờ ai đang kiểm soát nó đi chăng nữa, nó cũng thuộc về chủ quyền không thể tranh cãi của Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Vành Đai Lửa chúng ta.”
“Nếu muốn nó thuộc về chủ quyền của các ông, phải bước qua xác của gần 90 triệu người Việt Nam chúng tôi đã.” – Một người lãnh đạo khác của thành phố lên tiếng.
Floro cười mỉa mai:
“Có cần ta nhắc lại về việc đất nước ta đang sở hữu tên lửa hạt nhân không nhỉ? Ấy chết, sao lại nói thế. Hòa bình, chà chúng ta phải giải quyết tất cả bằng biện pháp hòa bình chứ. Chà, cháu biết đấy, chúng ta cùng thảo luận về điều này một chút nhé.”
Người bên cạnh đã đứng lên, lấy từ trong cặp táp ra một chiếc đĩa CD, đặt vào trong máy tính ở gần đó và chiếu lên màn hình. Nơi đó xuất hiện một tấm bản đồ châu Âu lạ lẫm với một quốc gia nào đó đang nằm chình ình trên vị trí của cả Pháp, Đức và miền Bắc Italia. Floro rao giảng:
“Như mọi người đã thấy. Tổ tiên của chúng ta, hoàng đế Charlemagne của nhà Karolinger nước Pháp, con trai của Pépin lùn, cháu trai của Charles Martel - kẻ đánh đuổi dân Ả Rập, là người đã thống nhất lại gần như toàn bộ vùng Tây Âu lại một mối.”
“Cháu cũng rất ngưỡng mộ ngài ấy, nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới đất nước của cháu ạ?” – Thuốc Nổ trả lời.
Floro có vẻ như cũng hơi kinh ngạc một chút khi một thằng nhỏ như Thao Láo lại biết được Charlemagne là ai. Tuy nhiên, ông ta vẫn tiếp tục bài rao giảng của mình:
“Năm 962, Otto đệ nhất lên ngôi Hoàng Đế của Đế Quốc La Mã thần thánh, những con cháu của tổ tiên phải rời khỏi vùng đất năm xưa bằng thuyền buồm mà đi phiêu dạt khắp nơi. Bọn họ đã đi qua những miền đất hoang mạc khô cằn bỏng cháy của bờ biển châu Phi, những vùng biển dữ dằn, bão tố của Mũi Hảo Vọng và các hòn đảo thưa thớt rải rác nằm trên Ấn Độ Dương, cuối cùng đã tới được Nam Dương Quần Đảo.”
“Từ đây, họ bắt đầu tản ra khắp các vùng đất hứa ở châu Đại Dương, Đông Nam Á quần đảo và lục địa Australia. Cuối cùng, nhờ biết bao công sức cố gắng, họ đã thành lập nên được Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Vành Đai Lửa giàu có và hùng mạnh như ngày hôm nay.”
Nguyễn Bá Thanh trả lời:
“Thay mặt cho đất nước chúng tôi, chúng tôi hoàn toàn đồng tình với những khó khăn mà đất nước của ngài đã phải trải qua để có được ngày hôm nay. Tuy nhiên yêu sách của Ngài quá sức vô lý và hoàn toàn không thể chấp nhận được.”
Floro nhăn đôi mắt ti hí của hắn nói:
“Chẳng có phi lý gì ở đây hết. Đất nước chúng ta là kế thừa của hoàng đế Charlemagne vĩ đại và những di sản của ngài. Chúng ta có tuyên bố chủ quyền với toàn bộ nước Pháp, Đức và Italia. Ngoài ra, vì nước Anh được lập nên bởi cuộc chinh phạt của William the Conqueror vào năm 1066, vậy nên ngài Bảo Hộ Công của chúng ta cũng đồng thời là vua của Vương Quốc Liên Hiệp Anh và Bắc Ailen.”
“Bởi thế, dựa vào những nguyên tắc được đề ra trong hiệp ước Tordesillas năm xưa về tranh chấp thuộc địa, vốn được công nhận bởi niềm tin thiêng liêng vào Thượng Đế dưới danh nghĩa của Giáo Hoàng, chúng ta không chỉ có tuyên bố chủ quyền không thể tranh cãi đối với Anh, Pháp, Đức, Italia mà còn cùng với toàn bộ những lãnh thổ đã từng là thuộc địa của bốn quốc gia này kể cả Hoa Kỳ.”
“Bởi vì đất nước của ngài từng là thuộc địa của Pháp, chúng tôi có tuyên bố chủ quyền đối với toàn bộ lãnh thổ của Việt Nam. Tuy nhiên vì quan hệ hữu nghị giữa hai nước hiện nay, chúng tôi chỉ tạm thời tuyên bố chủ quyền đối với các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa trên biển Đông Dương mà thôi. Chúng tôi hi vọng các ngài hiểu được và đồng thuận với tuyên bố chủ quyền này vì tinh thần cao thượng, công bằng và nền hòa bình chung trong khu vực.”
“Thật nhảm nhí!” – Nguyễn Bá Thanh đập bàn hét lớn. Có vẻ như ông ta đã hoàn toàn không thể giữ nổi được sự bình tĩnh của mình nữa.
Floro mỉm cười với Thao Láo:
“Vậy là tôi đã rõ thái độ của nhà cầm quyền nước các bạn rồi. Vậy còn cậu nhóc? Là một người có thể đại diện cho thế hệ trẻ của Việt Nam, cậu nhóc có thái độ như thế nào đối với điều này.”
Ông ta dừng một chút lấy hơi nhưng đồng thời cũng ra hiệu mình sẽ tiếp tục:
“Trước khi cậu nhóc trả lời câu hỏi này. Tôi muốn nhắc nhở cậu một chút. Đất nước của cậu đang nhận rất nhiều tiền viện trợ không hoàn lại của Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Vành Đai Lửa hằng năm. Rất có thể, đồng lương của gia đình cậu kiếm được chính là nằm trong số tiền đó đấy. Bởi vậy cậu nên trả lời cho cẩn thận.”
Nguyễn Bá Thanh gằn giọng:
“Thằng bé còn quá nhỏ, nó không thể đại diện cho toàn bộ góc nhìn của thế hệ trẻ đất nước này được. Có phải ông đang cố gắng ép nó nói cái gì đó rồi bắt đầu cắt ghép một phần trong số ấy để bổ sung chứng cứ cho cái luận điệu xuyên tạc lịch sử và chủ quyền của đất nước chúng tôi?”
Floro tỏ ra lơ đãng, vẫn nhìn về phía Thao Láo. Thằng nhóc tranh lời nói:
“Cô giáo của cháu đã dạy rồi. Đối với những kẻ xâm lược dù chỉ là một tấc đất nước mình, cháu chỉ nên làm một việc mà thôi…”
Thằng nhỏ dơ thẳng ngón tay thối vào mặt Floro.
Ông ta có vẻ hoàn toàn không ngờ được thằng nhỏ sẽ làm điều này. Nguyễn Bá Thanh cao hứng:
“Thằng nhóc khá lắm!”
Floro ngẩn ra một lúc, sau đó ông ta mỉm cười sâu kín. Thuốc Nổ bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Đáng lẽ cậu nên ngăn thằng nhỏ làm động tác bồng bột như thế. Người đàn ông cạnh Floro lục tục cất tất cả các tài liệu trở lại cặp, trong khi Floro nói:
“Được rồi, xem như cuộc họp của chúng ta có thể kết thúc tại đây. Trước khi trở về, tôi muốn được những người chủ nhà hiếu khách dẫn đi ăn một đặc sản gì đó của địa phương có được hay không? Tôi nghe nói Cao Lầu của miền Trung nước Việt là một món rất ngon, không biết ngài Bí Thư có thể dẫn tôi tới một địa chỉ nào đó mà ngài quen thuộc?”
Nguyễn Bá Thanh lắc đầu từ chối:
“Ngài nói tiếng Việt sõi như vậy, cũng biết ở trong từ hiếu khách có hai từ. Một là hiếu, hai chính là khách. Điều này cũng có nghĩa, chúng tôi chỉ hiếu khách với những người được xem là khách mà thôi.”
Floro bật cười, cũng không tỏ ra xấu hổ hay ngại ngùng gì vì bị từ chối mà thản nhiên đứng thẳng lên ra về.
Sau đó thì cũng đúng là tới tiết mục trao bằng khen cho Thao Láo thật. Nguyễn Bá Thanh cũng nói vài lời động viên đối với thằng nhỏ. Những người làm chính trị có khả năng diễn thuyết vô cùng tài tình, thằng nhỏ nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Thao Láo tiếp tục được giới lãnh đạo thành phố mời lại dùng cơm. Đây là một vinh hạnh rất lớn mà không phải ai cũng có thể có được. Khi Thao Láo trở ra thì thằng nhóc được dặn dò rất kỹ là không được nói với ai khác về những gì xảy ra hôm nay, kể cả bố mẹ của thằng nhóc.
Bà Phủng đang ngồi ở một quán cà phê gần đó, ngay sát sân tập tennis. Thấy thằng nhỏ, bà tỏ ra cưng chiều mà nói:
“Khá lắm Thao Láo, mọi chuyện diễn ra thế nào?”
“Tốt lắm ạ, mẹ xem, mẹ xem, bằng khen của con đây này. Sắp tới các bác lãnh đạo cũng hứa là sẽ đến trường con thăm viếng và phát biểu một phen.”
“Ôi Thao Láo nhà ta cưng quá đi mất.”
Hai mẹ con lên đường trở về. Thao Láo tuy là một thằng nhỏ, nhưng cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng nên không kể cụ thể những gì đã xảy ra ở bên trong tòa nhà Ủy Ban khi nãy. Thằng nhóc chỉ tập trung vào cảnh được lên bục nhận bằng khen trước hàng loạt đôi mắt của cánh phóng viên.
Không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ. Hai người trở về nhà thì thấy cửa ngoài vẫn khóa, xem ra ông Giai chưa về tới nhà. Bà Phủng nói:
“Tính thời gian thì bố con cũng sắp về tới nơi rồi. Chúng ta chờ bố con về rồi cả nhà mình cùng đi đâu đó nhé.”
“Vâng ạ.”
Vừa vào nhà, Thuốc Nổ đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ xuất hiện trong căn phòng khách, cậu vội vàng dùng cơ thể của Thao Láo nói:
“Mẹ à, mẹ khoan bật đèn lên đã. Mình xuống kiểm tra xem coi có phải gas của nhà mình bị rò không? Con ngửi thấy có mùi khó chịu lắm.”
Bà Phủng nghe thế thì cũng rời tay ra khỏi công tắc:
“Ừ, mẹ cũng thấy. Để mẹ đi kiểm tra xem sao, con ra ngoài sân đợi nhé.”
Một lát sau, có tiếng bà Phủng nói vọng ra từ sau bếp:
“Chà, con nói đúng thật, nhà mình bị rò gas này. Lạ kỳ quá, sáng nay mẹ có nấu nướng gì đâu, còn tối qua thì rõ ràng đã khóa van gas lại rồi mà.”
Lúc này, ở trên tay Thao Láo đang cầm một cái hộp hình chữ nhật lạ mắt với đống dây nhợ lủng lẳng vừa được cắt ra từ cầu dao tổng trong nhà.