Chương 11

Vật càng trân quý, thì càng đem lại phiền phức, nhưng cũng không thể để dễ dàng mất đi.

Tính ra, nếu vì để lấy đi đồ vật này, mà nguyên chủ của hai thân thể hiện tại đã không còn nữa... thì mình càng phải bảo vệ nó.

Hàn Nguyệt trở nên nghiêm túc: "Đồ vật này, tạm thời giao cho tớ giữ.

Cậu bên ngoài vẫn bình thường, như không hề biết đến sự xuất hiện qua của nó. Tránh gây thêm chú ý."

Lãnh Hiên: "Tớ đã biết, giao cho cậu giữ tớ yên tâm hơn."

Hàn Nguyệt: "..."

Vấn đề ở đây không phải là giao cho tớ thì là an toàn, nhưng với tình hình trước mắt, đây là biện pháp tối ưu nhất.

Bởi vì cho dù bên ngoài, hai người bọn họ tùy ý kết giao đến đâu đi nữa, về mặt lợi ích, ai sẽ nghĩ vị Lãnh đại nhân đây sẵn sàng chia sẻ.

Tên Trần tướng quân kia vẫn đang trong giai đoạn dò xét hai người bọn họ, hắn thật chất không tin tưởng những gì hai người đã kể khi trải qua bên trong Bạch Cốc.

Hàn Nguyệt: "Trần tướng quân luôn nhìn chằm chằm, nhất cử nhất động của chúng ta.

Chỉ cần có chút khả nghi, hắn ta sẽ viện đủ lý do để kiểm tra xét người."

Lãnh Hiên ngạc nhiên: "Không ngờ cậu lại thông minh đến như vậy, nếu sợ hắn ta xét đến người chúng ta...

Vậy cậu định cất ở đâu?"

Hàn Nguyệt điềm tĩnh vô cùng: "Tất nhiên là trên người của tớ a, không đâu an toàn bằng luôn đem theo trong người."

Lãnh Hiên cảm thấy bất lực với cô bạn thân của mình...

Hàn Nguyệt như bắt được suy nghĩ của Lãnh Hiên, mà hạ giọng xuống bắt đầu nói chi tiết.

Đại khái ý của Hàn Nguyệt như sau, nhìn thấy có vẻ cất giữ như vậy quá lộ liễu, nhưng xét về thân phận nữ nhi của cô, thì rất bình thường.

Đây được xem như một loại tinh thể đá quý, vô cùng xinh đẹp, mà đối với đa số các vị tiểu thư quý tộc ngày xưa, rất được yêu thích, cho nên việc trên người các nàng mang theo không ít đá quý là rất thường tình.

So với Hàn Nguyệt là dĩ nhiên, nhưng so với Lãnh Hiên là bất thường.

Lỡ như Trần tướng quân có quá đáng, mà đòi xét cả trên người Hàn Nguyệt, thì cứ việc cho hắn xét.

Bề ngoài nhìn những đồ vật này lóng lánh xinh đẹp, vô cùng thu hút nữ tử ra thì không có gì đặc biệt, chỉ khi thật sự cầm lên nó, mới cảm nhận sâu sắc sự biến hóa.

Tất nhiên, Hàn Nguyệt là nữ nhi, lại thuộc người có thân phận, sở hữu những loại này cấp bậc đá quý không khiến hắn phải thấy kì lạ.

Về phần hắn... nếu tự ý cưỡng chế xét người của Hàn Nguyệt cũng đã sai, nếu càng làm quá, muốn đυ.ng chạm đồ vật của nàng, thì càng không thể a.

Vì thế Hàn Nguyệt mới nói, cô là người cất giữ an toàn nhất

Lãnh Hiên: "Biết trước có ngày hôm nay, thường ngày tớ đã đọc nhiều sách cổ, cộng thêm ra ngoài trải nghiệm cuộc sống.

Hàn Nguyệt nhướng mày cười nhẹ, trải nghiệm cuộc sống? Chắc là chưa đến hai tiếng, thì người nhà Lãnh gia đã chịu không nổi mà bưng cậu ta về nhà.

Lãnh Hiên chợt phát hiện một thứ: "Khi nãy, cậu cũng có nghe qua, những người biết đến chuyến đi lần này cũng quá nhiều đi.

Muốn tìm ra người có ý đồ thật sự, sẽ tốn không ít thời gian điều tra."

Hàn Nguyệt: "Về chuyện này, cứ để an toàn di chuyển vào kinh thành, sau đó chúng ta từ từ tìm hiểu.

Tính cách ngày thường của vị hầu gia này, thật cẩn thận và có chút đa nghi. Đã vậy còn trầm tính hơn so với cậu.

Lãnh Hiên vò đầu khổ tâm: "Vậy từ đây về sau, tớ đều phải kiềm chế bản thân theo tính cách của nguyên chủ sao?"

Nếu là vậy, thì còn gì là tận hưởng cuộc sống nữa chứ, chi bằng tìm cách quay về nhà còn hay hơn.



Hàn Nguyệt: "Quan sát tình hình trước mắt, sau này tùy cơ mà hành sự."

Hai người bàn xong một ít việc, thì Lãnh Hiên dù muốn dù không, cũng phải tách ra ngủ riêng ở phòng bên cạnh.

Kể ra cũng thật là tội nghiệp, nhị thiếu gia nhà họ Lãnh rất sợ ngủ một mình nha, lúc còn ở thế giới kia, cứ vào buổi tối, Lãnh Hiên sẽ ngủ cùng vệ sĩ, lâu dần đã quen.

Hiện tại, phải ngủ một mình một phòng, còn là thế giới xa lạ, Lãnh Hiên muốn khóc hết nước mắt a.

Nhưng có sợ đến mức nào đi nữa, Lãnh Hiên cũng không thể mặt dày đi kêu một tên quân sĩ vào ngồi canh mình ngủ được.

Chưa nói đến làm mất thân phận của một vị hầu gia, đã bị Trần tướng quân nghi ngờ.

Mặt khác có khi... từ đó dân gian đồn đại ra những chuyện gì, còn chưa biết được đâu.

Bên này, Thanh Liên đã vào lại phòng của tiểu thư nhà mình.

Thanh Liên có chút kì lạ hỏi Hàn Nguyệt: "Tiểu thư, Lãnh đại nhân hình như không được vui vẻ cho lắm a."

Lúc đi ra khỏi phòng, mặt mày còn nhăn nhó, khó chịu... như ta đã lấy hết tiền của ngài ấy.

Hàn Nguyệt cười nhẹ: "A... chắc lại là chứng bệnh sợ bóng tối, không muốn ngủ một mình đây mà."

Thanh Liên khá bất ngờ: "Lãnh đại nhân sợ bóng tối, không muốn ngủ một mình?"

Không phải chứ, đường đường là một vị hầu gia đương triều, thường ngày mạnh mẽ uy phong, bây giờ sao lại có chút yếu đuối vậy.

Chuyện này nếu mà đồn ra ngoài, chắc sẽ thú vị lắm đây.

Vừa suy nghĩ đến viễn cảnh đó, Thanh Liên đã cười không ngậm được miệng.

Vừa nhìn qua Thanh Liên, Hàn Nguyệt đã đủ biết cô nha đầu này đang nghĩ đến chuyện gì.

Để tránh mọi người nghi ngờ khiến chuyện càng phức tạp, quan trọng là nếu để Lãnh Hiên biết được, chính cô là người tiết lộ ra chuyện này, chắc sẽ nhức đầu với cậu ta a.

Bản tính thiếu gia của cậu ấy mà nổi lên, mình cũng không chịu nổi đâu.

Hàn Nguyệt gằn giọng: "Ta biết điều ngươi đang nghĩ đến, nhưng nghe xong thì bỏ đi.

Xem như ta chưa từng nói đến, nếu như chuyện này có một chút phong phanh ra ngoài.

Thì tự ngươi gánh chịu hậu quả!"

Vốn là là người biết giữ kín bí mật, Thanh Liên quỳ xuống hứa không dám tiết lộ chuyện này.

Nói gì thì Lãnh đại nhân... không Lãnh hầu gia là người có thân phận cao quý, chỗ dựa to lớn, so với lão gia nhà mình chỉ có hơn chứ không kém, cho nên a... chuyện của ngài ấy, nếu như có lỡ biết đến, cũng làm như không nghe thấy là được.

Hàn Nguyệt chỉ đang kiểm chứng, và đặt một thiết lập cho Thanh Liên mà thôi.

Bởi vì cô biết, với thân phận của Thanh Liên, nàng ta sẽ không dám tiết lộ nửa lời, không lo cho bản thân, thì cũng phải lo cho người thân họ hàng.

Ở thế giới cổ đại này, uy quyền vốn làm chủ mọi tình huống.

Mắt thấy Thanh Liên đang rơi vào trạng thái sợ hãi, Hàn Nguyệt chớp lấy thời cơ, dò hỏi vài việc cần thiết.

Hàn Nguyệt ánh mắt lạnh nhạt, trầm giọng lên tiếng hỏi: "Chuyện của ta và hầu gia, ngươi nghĩ xem có nên cho người khác biết?"

Thanh Liên bị thái độ này của Hàn Nguyệt làm cho kinh hãi, phải biết trước kia tiểu thư của nàng ta là kiểu người khó chiều hay giở bản tính tiểu thư, nhưng tuyệt nhiên không phải là người thâm trầm, khó đoán như hiện tại.

Thanh Liên run run: "Thưa tiểu thư... tất nhiên là... không nên cho ai biết."

Hàn Nguyệt: "Kể cả phụ thân ta, tể tướng đại nhân?"



Về điều này, làm cho Thanh Liên phải suy nghĩ, nếu người bên ngoài tiểu thư muốn che giấu thì không sai, nhưng đối với lão gia thì có chút kì lạ.

Hàn Nguyệt: "Sao, ngươi đang suy nghĩ tại sao ta lại hỏi như vậy, cảm thấy rất lạ đúng không?

Thật ra mà nói, không phải không muốn cho phụ thân ta biết, mà là sẽ cho ông ấy biết theo hướng mà ta muốn."

Ngước to đôi mắt nhìn theo vị tiểu thư nhà mình: "Thanh Liên xin nghe theo chỉ dạy của tiểu thư."

Hàn Nguyệt rất hài lòng với người hiểu chuyện như đây: "Rất tốt, ta thật sự đã quên hết mọi việc, nếu cho phụ thân ta biết quá nhiều, ông ấy lại trách cứ ta một mực đòi đi theo Lãnh hầu gia.

Cho nên... khi nào về đến kinh thành, ngươi cứ nói do ta hoảng sợ những việc xảy ra trong Bạch Cốc.

Hiện tại thần trí có chút không nhớ hết chuyện lúc trước, như vậy là được."

Thanh Liên gật đầu như mổ thóc: "Vâng, tiểu thư."

Hàn Nguyệt bước đầu thể hiện được tính cách thật sự của mình trước mặt Thanh Liên, về sau cô nàng sẽ không còn thấy quá xa lạ với cách hành xử này.

Ở thế giới cũ, tính cách của Hàn Nguyệt thuộc dạng thẳng thắn, nói nhiều một chút, quan trọng là thường hay mang tính cách đại tiểu thư, khá khó chiều, nhưng cũng không phải là dạng quá vô lý.

Nhân tiện Hàn Nguyệt nói thêm: "Như ngươi đã biết, hiện tại ta đã quên hết mọi việc kể cả tên của bản thân."

Thanh Liên hiểu ý của Hàn Nguyệt, một năm một mười kể ra tất cả.

Tên của Hàn Nguyệt ở thế giới này vẫn là họ Hàn tên một chữ Nguyệt, năm nay nàng 17 tuổi, như đã nói trước đó, trong nhà hiện tại chỉ có mình nàng.

Tuy họ hàng bên nhà lão gia rất đông đúc, nhưng hầu hết mọi người đều không sống cùng trong phủ.

Cuộc sống hàng ngày trong phủ tể tướng, chỉ có tể tướng và nàng.

Hàn Nguyệt nghe đến đây thì bắt đầu cảm thán, xem ra cuộc sống hàng ngày ở đây mình cũng khá tự do.

Trong nhà hầu hết đều do mình quản lý nha, vị phụ thân tể tướng kia, thường ngày chắc chắn là bận tâm việc triều chính.

Tiện thể, Hàn Nguyệt thăm dò thêm về hoàng triều hiện tại.

Thanh Liên cho hay: "Đương triều hiện nay là Dương Thiên quốc, thuộc về họ Tề, hoàng thượng đương nhiệm là đời thứ ba.

Ngoài ra, theo như nàng biết còn có ba nước lớn khác lần lượt là: Sở Minh, Hiên Phong và Phi Thượng.

Chưa nói đến rất nhiều nước nhỏ và các dân tộc chưa được biết đến.

Về cơ bản, Hàn Nguyệt đã có thể nắm vững vài điều hữu ích, tóm lại, thế giới mà nàng đang sống, gồm có bốn nước lớn và nhiều nước nhỏ khác.

Quyền lực và phân hạn, chắc chắn sẽ tạo thành sự khác biệt giữa bốn bên thế lực.

Hàn Nguyệt sau bao nhiêu việc cần hỏi, cũng không quên hỏi giúp Lãnh Hiên một câu nha.

Hàn Nguyệt: "Vậy Lãnh hầu gia tên gọi là gì?"

Thanh Liên bất ngờ: "Không phải chuyện này tiểu thư nhớ rõ nhất sao?"

Hàn Nguyệt nhíu mày: "Ta nhớ rõ khi nào?"

Thanh Liên cũng học theo Hàn Nguyệt làm một cái nhíu mày khó hiểu nói: "Nô tì vẫn nghe người gọi đúng tên của Lãnh hầu gia mà."

Hàn Nguyệt: "... A... ra là vậy."

Tên của nguyên chủ cũng gọi là Lãnh Hiên, có khi nào là do hai người bọn họ cùng tên với nguyên chủ, cho nên mới bị kéo vào thời không gian này không?

Để tiếp tục giải đáp thắc mắc cho Hàn Nguyệt, Thanh Liên tiếp tục nói: "Lãnh hầu gia, tên gọi Lãnh Hiên, năm nay 22 tuổi, là cháu ruột của quý phi.

Ngài ấy có phủ đệ ngay trong kinh thành vô cùng lớn, hiện tại vẫn chưa có hôn phối."