Trong thang máy phát video quảng cáo của 《Crazy Band》, đang chiếu đến phần giới thiệu địa điểm: khu trại chia làm hai khu vực, tòa nhà cao dùng cho sinh hoạt hàng ngày và tập luyện của thí sinh, hai dãy thấp hơn là livehouse được đoàn làm chương trình bỏ tiền cải tạo.
Tần Nhất Ngung chăm chú nhìn, nghĩ thầm thông tin của Chu Hoài rất chuẩn, quả nhiên từ vòng sơ tuyển đến thi chính thức đều sử dụng hình thức livehouse.
Tốt nhất là như vậy, đừng đến lúc phát sóng lại chỉnh âm, thế thì quá mệt mỏi.
Trước khi đến, tất cả nhạc công đều ký hợp đồng điện tử trực tuyến, đến nơi bổ sung bản giấy, theo hướng dẫn, họ được đưa đi điền thông tin cá nhân.
Nam Ất vừa điền xong ngày sinh, đột nhiên cảm thấy một luồng hơi ấm bên má, vừa quay đầu, mũi suýt chạm vào má Tần Nhất Ngung.
"Nhìn gì vậy?" Cậu rất không quen khi có người ở gần, bèn dùng đuôi bút đẩy cằm Tần Nhất Ngung ra, "Anh viết xong rồi à?"
"Ừm." Tần Nhất Ngung gật đầu, cằm vẫn tỳ lên đuôi bút của cậu, "Chán quá, nhìn qua thôi."
"Anh nhanh thật." Nam Ất thu bút về tiếp tục viết.
Tần Nhất Ngung tặc lưỡi, "Đàn ông không thể nói nhanh."
"Ồ." Nam Ất vô cảm sửa lại, "Anh thật mau lẹ."
Sau khi hoàn tất thủ tục, mỗi ban nhạc lọt vào vòng trong đều nhận được khoản thanh toán phí ghi hình - mười vạn tệ - đây cũng là động lực ban đầu của nhiều ban nhạc tham gia cuộc thi.
Tham gia thi đấu vì tiền chẳng rock and roll chút nào, như một con chó của chủ nghĩa tư bản. Nhưng nâng cấp thiết bị cần tiền, mua nhạc cụ cần tiền, tiếp tục thuê phòng tập cần tiền, thuê phòng thu âm cũng cần tiền.
Trong số này, nhiều ban nhạc bề ngoài lộng lẫy, thực tế đang chờ tiền thưởng cuộc thi để trả phí ghi âm album mới. Có những ban nhạc thậm chí đang bên bờ vực tan rã, không thể tiếp tục, muốn thử một lần cuối cùng, xem rốt cuộc có thể làm được không, làm được bao lâu.
Tần Nhất Ngung là ngoại lệ trong số đó. Anh xác nhận thông tin đã nhận tiền, lập tức chuyển đi, số tiền được chia chỉ ở trong thẻ anh tổng cộng năm phút. Nhưng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm, như thể sứ mệnh đã hoàn thành.
"Giai đoạn ghi hình sắp bắt đầu, đề nghị các ban nhạc chuẩn bị sẵn sàng-"
Đoàn làm chương trình sắp xếp phòng chuẩn bị cho mỗi đội, dùng để quay tư liệu. Chuyên viên trang điểm của vài ban nhạc hot đến phòng chuẩn bị từ sớm, tạo hình cho họ.
Căn phòng dán nhãn [Thời Khắc Hằng Tinh] lại trống không, bởi vì bốn người họ đang ngồi xổm trong cầu thang ăn đồ ăn vặt.
"Khoai tây chiên ở đâu ra vậy?" Tần Nhất Ngung vừa ăn khoai tây chiên vừa lục túi, "Ồ, còn có bánh bông lan nữa!"
"Tôi mang đấy." Nghiêm Tế lấy ra bánh ngọt và chia cho mỗi người một cái. "Tối qua tôi đã lo lắng hôm nay mọi người không có thời gian ăn uống, vạn nhất không ai đặt cơm công ty thì sẽ phiền phức lắm."
Trì Chi Dương nghe vậy liền hốt hoảng: "Không thể nào! Họ không cho cả cơm hộp sao?"
"Không đâu, tôi thấy có biển chỉ dẫn đến căng tin rồi."
Nam Ất uống hết một hộp sữa, từ xa ném chính xác vào thùng rác ở góc phòng.
"Vậy thì hay rồi, tôi đói sẽ không đánh trống nổi đâu."
"Đừng lo, bụng cậu đói sẽ tự động đánh trống mà."
"Biến đi!"
Đoàn quay phim tìm khắp nơi không thấy bọn họ đâu, cho đến khi thấy bốn người đẩy cửa cầu thang bước ra, trông rất bảnh bao.
Thấy bốn chàng trai ngầu lòi, trợ lý đương nhiên nghĩ họ đi hút thuốc, nên lén ngửi ngửi.
Sao lại có mùi bánh ngọt nhỉ?
Không có quản lý, càng không cần nhắc đến đội ngũ tạo hình, họ cứ thế xuất hiện trong bộ dạng giản dị nhất có thể.
Ngay cả đạo diễn cũng không khỏi thốt lên: "May mà các cậu có điều kiện bẩm sinh tốt đấy."
Không chỉ tạo hình đơn giản, họ cũng không quen với máy quay, còn Tần Nhất Ngung - người duy nhất trong giới thì cứ ngáp liên tục. Một cảnh quay chụp đơn giản, họ đã NG mấy lần, quay không được suôn sẻ chút nào.
Bốn người ngồi vào phòng thu phía sau, theo quy trình ghi hình phần giới thiệu bản thân. Điều khiến đạo diễn bất ngờ là họ thậm chí chưa từng tập chào hỏi.
Tần Nhất Ngung và Nghiêm Tế theo phản xạ vẫy tay nói "Xin chào mọi người", trong khi Trì Chi Dương lại nói "Hi", còn Nam Ất thì buồn cười hơn, hoàn toàn không mở miệng, như thể mặc định chào hỏi không phải việc của cậu.
Tần Nhất Ngung cười hì hì: "Xin lỗi, chúng tôi không quen lắm."
Ba người còn lại lúc này mới đồng loạt gật đầu.
20 ban nhạc đã ghi hình được hơn nửa, nhóm thiếu ăn ý như thế này là ban đầu tiên. Tổ chế tác đành phải để họ tập luyện tạm thời, mặc dù quá trình ồn ào náo nhiệt nhưng cũng miễn cưỡng vượt qua.
"Cảm giác sẽ bị loại ngay vòng đầu." Trợ lý quay phim khẽ than thở.
Người quay phim cười lạnh.
"Loại vòng đầu? Cậu không biết người mặc áo phông xanh kia à?"
"Người có mái tóc hơi xoăn ấy hả?" Trợ lý lắc đầu, "Đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật, nhưng tôi không nghe nhiều rock cho lắm..."
"Cậu đi tìm hiểu về anh ta đi."
Nói xong, người quay phim không kìm được liếc nhìn Nam Ất ở bên phải ngoài cùng. Cậu có vẻ mặt lạnh lùng, lơ đãng nghịch tấm bảng 《Thời Khắc Hằng Tinh》 trong tay, thỉnh thoảng đưa tay đẩy cặp kính bán gọng trên sống mũi.
Mặc dù không nói một lời nào, nhưng ánh mắt mọi người cứ tự nhiên dõi theo cậu.
Có người này thì không thể nào bị loại ngay vòng đầu được.
Quá trình ghi hình đã bắt đầu, nhưng quy tắc chưa được thông báo trước. Khi gắn micro cố định, nhân viên gắn cho mỗi người một thẻ tên điện tử, trên đó hiển thị tên ban nhạc và tên cá nhân.
Theo hướng dẫn, họ đến căn phòng cuối hành lang.
Màu sắc tổng thể ở đây cũng rất nổi bật, rực rỡ với tông hồng đậm, giống như đèn tính điểm trong vòng sơ tuyển, có lẽ đây là màu chủ đề của cuộc thi.
Vừa bước vào, Nghiêm Tế đã chú ý đến một bức tường.
"Trên đó dán rất nhiều ảnh."
Tần Nhất Ngung quan sát xung quanh, phát hiện ở góc phòng còn có một phòng nhỏ cùng màu l*иg ghép vào.
"Cái phòng nhỏ này trông khá buồn cười, giống như một buồng điện thoại vậy."
Đúng lúc đó, âm thanh nền vang lên.
"Chào mừng các bạn đến với 《Crazy Band》! Tiếp theo, các bạn sẽ đón nhận thử thách nhỏ đầu tiên của cuộc thi điên rồ này. Vui lòng lần lượt vào phòng kín để hoàn thành nhiệm vụ của mình."
Khi bố trí căn phòng nhỏ kiểu này, Nam Ất đã đoán được mục đích là gì, nên khi vào trong cậu không hề ngạc nhiên.
Chính là bỏ phiếu.
Trong phòng nhỏ chỉ có một màn hình cực lớn, hiển thị hệ thống bỏ phiếu.
Theo chỉ dẫn, cậu đeo tai nghe vào và nghe quy tắc.
"Ở đây có tất cả các nhạc công tham gia, mỗi người đều có một lá phiếu quý giá, có thể bầu cho nhạc công mà bạn yêu thích nhất."
"Xin lưu ý, phạm vi bỏ phiếu chỉ giới hạn trong thành viên của các đội khác."
Nam Ất vốn đã nhấp vào tên Tần Nhất Ngung, nghe đến câu này, bàn tay đang dừng giữa không trung lại thu về.
Quả nhiên không thể bỏ phiếu, lựa chọn trong đội hiện màu xám.
Đứng yên tại chỗ một lúc, thậm chí chưa kịp xem hết danh sách, thời gian đếm ngược đã kết thúc.
Lá phiếu của cậu cứ thế trôi qua.
Sau khi ra ngoài, Trì Chi Dương rất muốn biết cậu đã bầu cho ai, cứ dán vào hỏi đi hỏi lại, cuối cùng bị âm thanh nền của đoàn làm phim đưa ra cảnh báo thân thiện: "Xin đừng tiết lộ trước nhé."
Trì Chi Dương kinh ngạc.
"Trời ơi, anh ta có thể nhìn thấy tôi!"
Nghiêm Tế cười, "Đúng vậy, chúng tôi cũng nhìn thấy được đấy."
Tần Nhất Ngung cũng tò mò, không biết Nam Ất sẽ bỏ phiếu cho ai. 20 ban nhạc, hơn trăm người, trong đó chắc cũng có không ít nhạc công mà cậu ngưỡng mộ.
Sẽ là ai nhỉ?
Nhận thấy ánh mắt của anh, Nam Ất cũng nhìn lại, nửa bên lông mày có đeo khuyên hơi nhướng lên, khẽ hỏi: "Nhìn gì vậy?"
Tần Nhất Ngung bật cười.
"Nhìn một cái cũng không được à, mặt cậu là bí mật quốc gia cấp một hả?" Nói xong anh bất chợt tiến lại gần, mắt nhìn chằm chằm vào mắt Nam Ất, chớp chớp mắt, "Có phải còn phải quét võng mạc không?"
Khoảnh khắc đối diện ở cự ly gần, dường như có gì đó chạm vào ranh giới đỏ. Dù có kính ngăn cách, Nam Ất vẫn không quen được, không tự nhiên quay đi.
"À, quét thất bại rồi." Tần Nhất Ngung nhíu mày.
"Thất bại thì đi chỗ khác đi." Trì Chi Dương chen vào giữa hai người.
"Này." Nghiêm Tế chỉ chỉ, "Màn hình lớn sáng rồi kìa."
Trên màn hình, logo của 《Crazy Band》 lướt qua, những nốt nhạc màu hồng đậm nhảy múa xuất hiện, đồng thời kèm theo âm thanh nền mới.
"Tiếp theo, chúng tôi sẽ công bố kết quả bỏ phiếu, hãy xem ai là ông hoàng nội bộ nhé!"