Chương 19: Khởi động lại cuộc đời (1)

Giống như bao người khác trong thành phố này, Nghiêm Tễ sống trong một vòng lặp chết chóc.

Hai mươi lăm năm cuộc đời, anh bị cha mẹ thúc đẩy đi theo con đường định sẵn, dài lê thê đến mức khiến người ta nghẹt thở, nhưng cũng ngắn gọn vừa đủ để đóng gói trong một bản CV "hoàn hảo" — tính cách tốt, thành tích tốt, đại học tốt, công việc tốt.

Nhưng dù CV có tốt đến đâu, cũng có khả năng biến thành một bệnh án.

Khi những triệu chứng lo âu bắt đầu xuất hiện, Nghiêm Tễ nghĩ rằng đó là do làm việc quá tải, nhưng điều đó không thể thay đổi được. Anh chỉ còn cách tìm đến bác sĩ, nhưng kết quả không khả quan.

Trong lúc chờ đợi đến lượt ở hành lang bệnh viện, anh không mang theo máy tính làm việc, hiếm khi được rảnh rỗi nên mở mạng xã hội lướt qua.

Một cách rất tình cờ, Nghiêm Tễ lướt thấy một video của một người chơi trống, và thật trùng hợp, bài nhạc mà người đó chơi chính là ca khúc metal rock ít người biết đến mà anh yêu thích từ thời trung học.

Anh xem xong video đó, rồi xem liền một mạch nhiều video khác, suýt nữa thì lỡ mất lượt gọi tên.

Chuyện này đổ lỗi cho cơ chế gây nghiện của video ngắn, anh nghĩ.

Khi ngồi trước mặt bác sĩ và nghe ông ấy hỏi, Nghiêm Tễ lại để tâm trí phiêu du.

"Bây giờ trong đầu anh là hình ảnh gì? Anh có thể mô tả không?"

Là đôi tay đang say mê đánh trống, là hình xăm mặt trời trên mu bàn tay ấy.

Anh dường như được đánh thức.

Từ giấc mơ mông lung của người trưởng thành, anh tỉnh dậy, quay về với chính mình thời trung học, khi đó anh lần đầu tiên thử phản kháng, lén lút học chơi đàn organ — thứ nhạc cụ mà cha mẹ anh coi thường, âm thầm thay hết những bản piano cổ điển trong máy nghe nhạc thành nhạc rock, đeo tai nghe, ngày qua ngày chìm đắm trong sự nổi loạn thầm lặng, cho đến khi bị cha mẹ phát hiện.

"Tôi đang đánh đàn cùng người khác." Cuối cùng Nghiêm Tễ mở lời.

Bác sĩ không hiểu, nhẹ giọng hỏi lại: "Gì cơ?"

Anh nhìn bác sĩ, nói: "Có một tay trống, người đó đã tìm lại tôi của năm mười sáu tuổi."

Từ ngày đó, Nghiêm Tễ 25 tuổi bắt đầu nhặt lại chiếc bàn phím từng bị ép phải vứt bỏ thuở niên thiếu, nghe lại những bản nhạc mà anh thực sự yêu thích, và trở thành fan trung thành của tay trống ẩn danh kia. Anh gần như nắm rõ từng nhịp điệu, phong cách và cách đánh của người đó. Những đêm làm thêm muộn, anh vẫn không ngừng lắng nghe tiếng trống của người đó, theo nhịp mà phối nhạc, biểu diễn.

Có âm nhạc, một ngày ngắn ngủi không còn chỉ là sự hiến tế cho các tài liệu sơ tuyển, kiểm tra tài chính và vô số cuộc họp nữa. Dù là thời gian làm thêm nhàm chán, cuối cùng cũng có chút gì đó để mong chờ.

Cuộc "hòa nhạc" vượt không gian này kéo dài suốt một năm. Trong thời gian đó, không ít lần anh tò mò về người nhạc công mà mình chưa từng gặp. Người ấy trông ra sao? Kỹ năng tốt như vậy, liệu có phải cũng đã đi làm rồi? Tính cách thế nào?

Nếu có thể gặp nhau thật sự, không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Điều mà Nghiêm Tễ không ngờ tới là, ngày này đã đến một cách vô cùng kịch tính, xâm nhập vào cuộc sống đơn điệu của anh.

Ngày 31 tháng 8, một ngày tồi tệ trong ấn tượng. Dự án sắp kết thúc, anh đã làm thêm suốt một tháng liền. Xe còn bị đâm đuôi trong giờ cao điểm buổi sáng và phải đem đi sửa. Chuyện xui xẻo cứ liên tiếp xảy ra. Tối hôm đó, anh còn bị đồng nghiệp cùng nhóm lôi kéo, buộc phải tham gia một cuộc họp đột xuất chẳng liên quan gì đến mình.

Không có xe, đành phải đi tàu điện ngầm. May mắn là vẫn kịp chuyến cuối cùng, đây là điều may mắn giữa những bất hạnh.

Mỗi người trên chuyến tàu cuối cùng đều như bị đổ một tấn xi măng lên người vậy, mơ mơ màng màng, chẳng còn chút sức lực nào.

Anh cũng vậy, dù đã lên được chuyến tàu về nhà nhưng vẫn cúi đầu báo cáo tiến độ trong nhóm làm việc, mỗi biểu tượng ngón cái gửi đi đều thay anh cười giả tạo trong thế giới ảo.

Mệt quá.

Tại sao con người phải làm việc?

Mình có thực sự đang làm những việc có ý nghĩa không?

Rốt cuộc khi nào mới có thể phá vỡ được lối sống này?

Cạch.

Tiếng vật rơi cắt đứt dòng suy nghĩ nặng nề của Nghiêm Tễ. Anh nhìn theo tiếng động, một cây dùi trống màu đỏ tươi rơi thẳng đứng xuống sàn màu xám đậm, như ngọn lửa dài lăn tròn, lăn tròn, cuối cùng dừng lại ở mũi giày da của anh.

Trông quen quá. Nghiêm Tễ vốn thích giúp đỡ người khác nên theo bản năng đưa tay nhặt lên, cùng lúc đó, một đôi giày thể thao trắng tiến lại gần, chủ nhân của cây dùi trống cũng đưa tay ra.

Trên mu bài tay, hình xăm mặt trời màu vàng rất nổi bật.

Và rồi họ gặp nhau.

"Cảm ơn nhé."

Một gương mặt trẻ trung, đôi mắt sáng ngời, mái tóc ngắn trắng bông xù được tẩy đến màu sáng nhất, còn để lại một chùm tóc dài buộc đuôi sam vắt qua vai trái, xù xì.

Cậu ấy nhai kẹo cao su, nhét cây dùi trống vào túi, nụ cười để lộ hàm răng hơi lộn xộn nhưng rất trắng.

Thì ra là một đứa trẻ.

"Không có gì."

Mọi tưởng tượng từ trước đến nay đều bị đảo lộn, một cảm giác kỳ diệu khó tả bao quanh anh.

Không ngờ lại là một đứa trẻ như vậy.

Về sau, Nghiêm Tễ không còn lái xe nữa, trong tàu điện ngầm về khuya, anh luôn có thể gặp được người tay trống đó.

Anh phát hiện túi đựng trống của cậu nhóc có một lỗ nhỏ không dễ nhận thấy, nên dùi trống hay bị rơi. Anh cũng nhận ra tính khí cậu ấy không tốt lắm, thường xuyên ở trong trạng thái tức giận, thích gửi tin nhắn thoại chửi người, nói nhanh như tốc độ đánh trống vậy. Thỉnh thoảng cậu lại cười ngớ ngẩn nhìn màn hình điện thoại, cười đến mức cúi gập người vỗ đùi, còn thích vừa nghe nhạc vừa đánh trống trong không khí, đôi tay lúc nào cũng không chịu yên.

Một điểm tinh tế hơn là, dạo gần đây cậu ấy dường như rất lo lắng, luôn nhíu mày, như thể có chuyện lớn gì đó chưa được giải quyết.

Điểm này sau đó đã được chứng thực, Nghiêm Tễ đã thấy cậu đăng bài tuyển thành viên ban nhạc trong phần bình luận của video mới nhất.

Cuộc thi ban nhạc.

Nói thật lòng anh rất xao động, nhưng đây cũng tuyệt đối là một thử thách không nhỏ. Dù sao Nghiêm Tễ chỉ muốn hợp tác trực tiếp một lần, chứ không phải hoàn toàn phá vỡ cuộc sống hiện tại.

Nhưng dường như ngay cả ông trời cũng đang ép anh đưa ra quyết định.