Chương 2

3.

Tự học buổi sáng, tôi lén đọc tiểu thuyết.

Lục Nghiêm đột nhiên đẩy nhẹ người tôi.

Ô?

Dám khıêυ khí©h tôi!

Tôi phản công dễ như trở bàn tay——

Đã đánh vào mông của chủ nhiệm lớp đang đi tuần tra.

4.

Mông hổ không sờ được, nhất là mông hổ cái.

Cuốn tiểu thuyết của tôi đã bị tịch thu.

Cuốn tiểu thuyết đam mỹ yêu thích của tôi là “Hoa Dung Thiên Hạ” (Thế giới hoa) của Thiên Lại Chỉ Diên.

Mặc dù nội dung một số trang rất tục tĩu và trái với nội quy của nhà trường.

Điểm ch.ết người nhất là tôi còn cầm bút đánh dấu những nội dung này.

“Lý Kiều, không phải chỉ là một cuốn sách thôi sao, sao cậu lại khóc?” – Lục Nghiêm khó hiểu.

Haha, đó chỉ là một cuốn sách thôi sao?

Đó là tuổi trẻ khinh cuồng của tôi!

5.

Quả nhiên, sang tuần thứ hai, chủ nhiệm lớp chuyển chỗ ngồi của tôi lên hàng thứ ba.

Bạn cùng bàn cũng đổi thành lớp trưởng.

Một chàng trai với trái tim thiếu nữ.

Trong giờ giải lao, lớp trưởng đã bí mật hỏi tôi rằng có phải tôi đã tặng quà cho chủ nhiệm lớp không.

Tôi: “Không dám giấu giếm, thực ra chủ nhiệm lớp là họ hàng xa của tớ.”

Lớp trưởng: “Hả?”

Tôi: “Cô ấy là dì họ của tớ, tuần trước tham dự đám cưới mới biết.”

Lớp trưởng: “Khó trách gần đây ánh mắt cô ấy nhìn cậu không thích hợp!”

6.

Tôi và Lục Nghiêm sống cùng một khu chung cư, đi học tan học cũng đi cùng nhau.

Một ngày nọ, trên xe buýt, cậu ấy hỏi: “Lý Kiều, có người nổi tiếng nào mà cậu đặc biệt ngưỡng mộ không?”

Tôi: “Người nổi tiếng thì không có, nhưng tớ rất ngưỡng mộ một người.”

“Ai?”

“Công tử Phù Tô.” (*)

(*) Phù Tô (?-210 TCN) là con trai cả của Tần Thủy Hoàng trong lịch sử Trung Quốc.

“Tại sao?”

“Tên nghe hay, danh tiếng cũng tốt, sử sách còn ghi rằng anh ấy là một anh chàng đẹp trai!” – Tôi càng nói càng hưng phấn, chợt thốt ra ý nghĩ trong đầu: “Chờ đến Tết Thanh minh, tớ sẽ viết cho anh ấy một bức thư tình và đốt nó.”

Ông lớn* đứng bên cạnh tôi “hổ khu nhất chấn” **, nhìn tôi với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

* Từ chỉ những người có tính kiêu ngạo, không thích lao động.

** “Hổ khu nhất chấn” (虎躯一震): Nghĩa gốc là “giật mình” nhưng trong các tiểu thuyết trên mạng lại có một tầng nghĩa khác, “hổ khu nhất chấn, cả người tản mát ra một thân ‘Vương Bá khí’” chỉ những người có kỹ năng tăng khí thế của chính mình, tạo uy áp đối với người khác, bắt người khác phải hàng phục mình.

Lục Nghiêm mỉm cười, không phải nụ cười trào phúng mà là nụ cười rất chân thành: “Vậy thì trước tiên cậu phải học chữ Tiểu triện*** đã, nếu không Phù Tô hoàn toàn không thể hiểu được chữ viết không chính thống của cậu.”

*** Triện thư (chữ triện): là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Triện thư chia làm hai loại: Đại triện và Tiểu triện. Tiểu triện (小篆): lối chữ phát triển từ Đại triện, có thể coi là kiểu chữ thống nhất đầu tiên của Trung Quốc.

Ông lớn lại trợn tròn mắt, vội vàng không ngừng chen qua đám người, đứng xa ra.

7.

Tôi: “Sao cậu lại hỏi cái này?”

Lục Nghiêm: “Em gái tớ, gần đây con bé rất mê một nhóm nhạc Hàn Quốc, đặc biệt là trưởng nhóm. Trong phòng, xung quanh đều là poster của anh ta, bị tẩu hỏa nhập ma rồi.”

Tôi: “Là ai vậy?”

Lục Nghiêm suy nghĩ một lúc, trầm tư: “Tớ không chú ý tên trên poster... hình như là Hàn Khánh?”

Ba giây sau.

Tôi: “Là Hàn Canh.”