Yến Quân Tầm thích các quy tắc, hắn ở bên trong nó sẽ cảm thấy an toàn. Hắn chán ghét sự hỗn loạn vô trật tự, giống như những vết nước xen kẽ trên kính vườn Artemis, điều này luôn khiến hắn đánh mất chính mình. Lúc Thời Sơn Duyên đến gần, Yến Quân Tầm cảm thấy trong đầu mình có một loạt đạn thép đang nhảy loạn.
Đủ rồi.
Yến Quân Tầm đau đầu.
Đừng để tôi dọn dẹp cục diện rối rắm này!
Thời Sơn Duyên đem hết những ý nghĩ xấu giấu ở phía dưới da, nhưng chúng cần phải hít thở không khí. Giống như hiện tại, anh muốn chọc cho Yến Quân Tầm tức giận. Anh giơ tay tháo tai nghe của Yến Quân Tầm, đem Yến Quân Tầm từ không gian không tồn tại kéo ra.
Yến Quân Tầm nhanh tay giữ được tai nghe, chống cự còn chưa có dùng, đệm giường dưới thân đã bị sức lực mạnh mẽ kéo về phía Thời Sơn Duyên. Hắn một tay ấn ngực Thời Sơn Duyên, ngửa đầu ra sau một chút, liền muốn đυ.ng phải vách.
“Đừng, không cần, đừng đυ.ng vào,” Thời Sơn Duyên dùng tay che đầu Yến Quân Tầm, giống như đang trấn an một con thỏ nhỏ nhảy nhót, “Chỉ cần tôi ở trong căn phòng này, em sẽ không ngủ được, cho nên khoảng cách xa gần không khác biệt, vậy tại sao không đến gần một chút? Lấy độc trị độc mới có hiệu quả.”
“Cho dù là một con rùa ở lại đây,” Yến Quân Tầm hơi ngửa cằm, đầu và mắt đều bị bàn tay của Thời Sơn Duyên che lại, hắn hung tợn nói, “Tôi cũng ngủ không được!”
“Vậy em có thể ôm rùa đen,” Thời Sơn Duyên không để ý Yến Quân Tầm chống cự, “Cũng có thể ôm tôi sao? Nếu không thể, em nên suy nghĩ cho kỹ lại vì cái gì.”
“Bởi vì anh so với rùa đen đê tiện,” Yến Quân Tầm lộ ra hầu kết vẫn luôn trượt, “Bởi vì anh so với rùa đen cường tráng hơn!”
“Ra vậy……” Thời Sơn Duyên ngữ điệu ác liệt, “Bởi vì tôi đê tiện, bởi vì tôi cường tráng, còn bởi vì tôi làm em sợ hãi.”
Thời Sơn Duyên ngửi thấy mùi sữa từ Yến Quân Tầm. Mùi vị quá thuần khiết, làm anh nhớ tới những thứ tốt đẹp, nhưng anh đối với những thứ tốt đẹp có một cảm giác phá hủy mạnh mẽ.
Yến Quân Tầm thân thể căng cứng muốn thở dốc, lông mi run rẩy bị Thời Sơn Duyên ấn chặt trong lòng bàn tay, tựa như cánh bướm yếu ớt, chỉ cần Thời Sơn Duyên lại ấn một chút lực, sẽ gãy.
“Tôi không sợ, tôi không muốn lặp lại, đừng cho tôi ám chỉ tâm lý! Là anh đang mất khống chế,” Yến Quân Tầm ở trong đầu đầy tiếng đạn thép va chạm nhíu mày, “Số 01AE86 năng lực tự khống chế kém ——”
“Thiếu khả năng cộng tình, hơn nữa còn có khuynh hướng thống trị mãnh liệt,” Thời Sơn Duyên đọc trôi chảy ra đánh giá nhiệm vụ của mình, dùng ngón cái đẩy tóc Yến Quân Tầm, “Tôi thừa nhận bọn họ nói đúng, nhưng tôi rất lịch sự. Quân Tầm, tôi đã nói qua với em ‘xin chào’ rồi đúng không?”
“Tôi không có đáp lại,” Yến Quân Tầm nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, “Biếи ŧɦái.”
“Tôi không cần em đáp lại bằng lời nói,” Thời Sơn Duyên ngực rung rung, tiếng cười của anh dán vào bên tai Yến Quân Tầm, “Em đã dùng hành động thực tế đáp lại tôi.”
“Tôi không chào đón anh,” Yến Quân Tầm đổ mồ hôi, nóng bừng, “Tôi, không, hoan, nghênh, anh!”
“Vậy tại sao em lại nhìn chằm chằm vào tôi,” Thời Sơn Duyên tò mò hỏi, “Bởi vì tôi là một tên biếи ŧɦái?”
“Không sai, bởi vì anh là tên biếи ŧɦái,” Yến Quân Tầm giống như không cách nào hô hấp bình thường, hắn ngẩng đầu như vậy, đem mỗi chữ cắn rõ ràng, “Tránh ra!”
“Em muốn tôi đi chỗ nào,” Thời Sơn Duyên cười nói, “Đi đến một nơi thuận tiện để cho em nhìn trộm?”
Nhìn trộm.
Hai chữ này làm cho những viên đạn thép trong đầu Yến Quân Tầm toàn bộ biến mất. Hắn nhắm mắt lại, hơi thở như thể hắn đã bị vạch trần hành vi trộm cắp trước công chúng. Cảm thấy xấu hổ là nhược điểm dễ dàng thao túng nhất.
Tôi xin lỗi.
—— mẹ nó!
“Tôi không có,” Yến Quân Tầm như ở trong mộng mới tỉnh, hắn thiếu chút nữa đã bị tiết tấu của Thời Sơn Duyên dẫn đi, “Đừng nói lung tung, tôi không có nhìn trộm anh!”
Nhưng là Thời Sơn Duyên đã túm tayYến Quân Tầm, để cho ngón tay của hắn sờ dọc theo hầu kết của mình xuống dưới. Yến Quân Tầm biết nơi đó trông như thế nào, hắn nhớ rõ, hầu kết kia, bờ ngực kia …… Hắn có chút không thể tin được, hắn vậy mà đem những chi tiết này nhớ đến rõ ràng như thế.
“Em đã quen với việc nhìn trộm,” Thời Sơn Duyên thổi nhẹ nốt ruồi lệ, “Là tất cả mọi người, hay là chỉ nhìn trộm tôi? thẳng thắn đi, Quân Tầm, đây chính là vấn đề đạo đức.”
Ngón tay Yến Quân Tầm cong lên, hắn lui về phía sau, không chịu tiếp tục. Hắn nói: “Đó là quan sát, không gọi là nhìn trộm. Tôi quan sát tất cả mọi người, quan sát tất cả mọi nơi.”
Thời Sơn Duyên giống như tin, anh hỏi: “Lúc em nghĩ đến Khương Liễm cũng muốn cởi nút áo của hắn sao?
Yến Quân Tầm cảm thấy mình bị mắc câu, nhưng hắn vẫn nói: “Tôi không muốn!”
“Nhưng em muốn cởi tôi,” Thời Sơn Duyên nghiêm túc nhìn Yến Quân Tầm, trong giọng nói có một loại khiếu nại vi diệu, “Em ở trong đầu muốn cởi nút áo tôi ra, muốn tôi nuốt…… Đôi mắt của em rất dễ đoán.”
Đây là cái bẫy ngôn ngữ, Thời Sơn Duyên đem sự tình nói thành sai là Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm không khỏi hoài nghi mình, hắn trở lại vấn đề trên xe buýt kia. Hắn là biếи ŧɦái sao? Nếu không phải, vậy tại sao hắn lại phải ghi nhớ những chi tiết thân thể này của Thời Sơn Duyên? Chúng nó đối cuộc sống sinh hoạt cùng công việc của hắn đều không dùng được.
“Nhưng không sao,” Thời Sơn Duyên chủ động làm chậm giọng nói của mình, “Tôi không chán ghét em nhìn trộm. Là cộng sự, là bằng hữu, tôi sẽ giữ bí mật cho em.” Anh nhìn Yến Quân Tầm một cách say mê, “Chúng ta có thể giải quyết phiền toái này, nó quấy nhiễu đến em đúng không?”
Đúng vậy.
Yến Quân Tầm không muốn thừa nhận.
Nó quấy nhiễu đến mình, nó làm cho cảm giác tồn tại của Thời Sơn Duyên trở nên đặc biệt mãnh liệt, làm Yến Quân Tầm không thể không đem ánh mắt dành cho anh.
“Artemis đã từng hôn em chưa?”
“Không có!” Yến Quân Tầm không thể tưởng tượng được, hắn vì vấn đề này cảm thấy buồn nôn. Hắn đột nhiên túm tay Thời Sơn Duyên, nhìn Thời Sơn Duyên: “Tôi không cần loại trị liệu này, anh hiểu không? Tôi không cần. Anh có thể ngủ, hoặc là trực tiếp cút đi. Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình ——”
Thời Sơn Duyên ở ngay trước mắt Yến Quân Tầm, bọn họ có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Yến Quân Tầm cảm thấy ánh mắt của Thời Sơn Duyên có vẻ giống như chất chứa cái gì đó. Ánh mắt này không giống như trước kia, bên trong xen lẫn một loại bị tuyên ngôn. Ánh mắt này chạm vào khuôn mặt xoa nốt ruồi lệ của hắn. Hắn cự tuyệt không được, bởi vì Thời Sơn Duyên chỉ là đang nhìn hắn mà thôi. Hắn cảm thấy trong l*иg ngực có cái gì đó đang phát triển điên cuồng, làm hắn thở dốc.
Thời Sơn Duyên nhìn chằm chằm hắn, liếʍ răng nanh, trở nên thong thả ung dung: “Nếu em có thể tự mình giải quyết……”
Đừng làm thế.
Yến Quân Tầm như là đang ở trong kính, bị nhìn không sót gì. Hắn dự cảm được cái gì, có gắng đẩy Thời Sơn Duyên ra, nhưng Thời Sơn Duyên véo cằm hắn, dùng sức chuyển đầu hắn, để nghe Thời Sơn Duyên nói.
“Vậy em tự mình giải quyết thử xem.”
Yến Quân Tầm nửa khuôn mặt chìm vào trong gối, hô hấp lộn xộn, câu “Tránh ra” bị Thời Sơn Duyên ngang ngược chặn lại giữa miệng.
Mẹ kiếp!
Bức tường thủy tinh trong đầu Yến Quân Tầm ầm ầm sụp đổ, mảnh vụn bay khắp nơi. Cánh tay hắn bật lên bị Thời Sơn Duyên ấn trở về, chân bị mắc kẹt trong chăn, bị Thời Sơn Duyên ấn chặt.
Tô Hạc Đình mơ hồ nghe thấy một chút động tĩnh ở đầu đó, nhưng “Bài hát hoa hồng Liên Minh bảo vệ” quá chết tiệt. Hắn đập bàn phím, và tiếp tục gửi tin nhắn cho Thời Sơn Duyên.
【 hai người đang làm gì??? 】
Máy phát ID ở bên cạnh người Yến Quân Tầm rung, bị Thời Sơn Duyên đẩy ra. Thức ăn, ngón giữa của anh mắc kẹt giữa hai hàm răng của Yến Quân Tầm, không ngoài dự liệu mà bị cắn. Nhưng Thời Sơn Duyên không quan tâm, anh căn bản không cảm thấy đau.
“Tôi……” Yến Quân Tầm bị sặc, phẫn nộ cơ hồ xâm nhập toàn thân hắn, hắn đỏ mắt nói, “…… Tôi gϊếŧ anh!”
“Nhanh lên,” Thời Sơn Duyên lộ ra nụ cười xấu xa, kích động nói, “Nhanh gϊếŧ tôi đi, nếu không tôi sẽ làm em.”
Thời Sơn Duyên cắn đầu lưỡi của mình, giống như không quá hài lòng với câu nói đê tiện này. Yến Quân Tầm đem ngón tay của anh cắn rách, thế nhưng hắn sau khi hít vào, lại chậm rãi thở ra.
Tên biếи ŧɦái này!
“Tức giận nhiều hơn một chút đi Quân Tầm.” Đôi mắt của Thời Sơn Duyên trong bóng tối càng tối tăm, đây là dáng vẻ mà anh chưa từng lộ ra. Anh dùng ngón cái, đem nước bọt bôi lên trên khóe miệng Yến Quân Tầm: “Biểu tình này của em làm cho tôi rất động lòng… Ai là người đầu tiên làm cho em tức giận như vậy? Để anh ta đi đi, quên chúng đi.”
Máu của Thời Sơn Duyên tựa như nọc độc, cọ vào đầu lưỡi Yến Quân Tầm.
Tôi gϊếŧ anh.
Yến Quân Tầm trong đầu chỉ có những lời này.
Giá đỡ bên cạnh bị Thời Sơn Duyên đυ.ng phải, hộp đựng đồ lật nghiêng giữa đệm.
Yến Quân Tầm uốn cong đầu gối khi Thời Sơn Duyên di chuyển chân, thiếu chút nữa đυ.ng vào đũng quần của Thời Sơn Duyên. Trong miệng hắn còn có còn có mùi sữa bò do Thời Sơn Duyên lưu lại, điều này làm cho hắn càng thêm nóng nảy, tay ở trong hộp đựng đồ chính xác sờ được cái gai tay.
Thời Sơn Duyên giơ tay ngăn trở Yến Quân Tầm, đầu gai thiếu chút nữa cắt qua da thịt bên cổ của anh, không lâu sau, Yến Quân Tầm đã đem anh lật xuống. Thời Sơn Duyên ngã trên gối, nhưng anh phản ứng rất nhanh, một tay túm cao chăn, chặn lại gai tay của Yến Quân Tầm.
Tô Hạc Đình cảm thấy mình nghe thấy tiếng va chạm, nhưng hắn không xác định. Vì thế hắn mặt mũi biểu tình nghiêm túc mà nghe tai nghe.
Gối đầu bị gai tay đâm thủng, Thời Sơn Duyên bị đầu gối đập vào ngực, và anh ấy gần như ho ra tiếng. Yến Quân Tầm lực đạo có chút mãnh liệt, cái này làm cho anh nhớ tới bộ dáng Yến Quân Tầm nhảy xe ngày đó. Thế nhưng anh đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa kỹ thuật rất thông thạo, trước khi Yến Quân Tầm đâm thủng yết hầu, anh ngược lại nắm lấy tay Yến Quân Tầm.
“Nguy hiểm,” Khí lực của Thời Sơn Duyên không thể kháng cự, anh kéo Yến Quân Tầm lại gần, ấn lấy lưng Yến Quân Tầm, nghe thấy Yến Quân Tầm thở dốc, “Quân Tầm?”
“Câm miệng,” gai tay Yến Quân Tầm dừng ở giữa chừng, hắn bực bội nói, “Đừng mẹ nó kêu tôi!”
Thời Sơn Duyên ngửa đầu cười ra tiếng, giống như Yến Quân Tầm đâm xuống cũng không sao. Anh thấy được Yến Quân Tầm tức giận, đây là một khởi đầu tốt.
“Em có thể nhìn trộm tôi, cũng có thể cùng tôi làʍ t̠ìиɦ,” Thời Sơn Duyên bắt lấy gai tay kéo đến bên má chính mình, lưỡi dao sắc bén kia cơ hồ muốn dán vào mặt anh, “Đương nhiên, em còn có thể gϊếŧ tôi.”
Đây là tên điên, biếи ŧɦái, bệnh tâm thần! gọi anh ta như thế nào cũng được, Yến Quân Tầm hiện tại chỉ muốn tránh xa anh ta một chút! Thời Sơn Duyên không có điều gì cấm kỵ, anh giống như một đầm lầy, anh muốn kéo Yến Quân Tầm xuống, đi vào nơi tối tăm và hỗn loạn mà Yến Quân Tầm không muốn.
“Đừng xa cách tôi như vậy,” Thời Sơn Duyên cuối cùng dùng trán chạm vào trán Yến Quân Tầm, hai người đều ở thở dốc, cực kỳ lừa gạt nói, “Đổi lão sư được không? Artemis sẽ không dạy em chuyện này.”
Yến Quân Tầm nhìn thấy đôi mắt đầy cám dỗ của Thời Sơn Duyên. Hắn quyết đoán mà nói: “Anh chết chắc rồi.”
Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, Gấu Trúc đội mũ ngủ có chút bất an hỏi: “Các anh không sao chứ? Tôi luôn cảm thấy mình nghe thấy tiếng đánh nhau.”
“Làm sao chúng tôi có thể đánh nhau được?” Thời Sơn Duyên cao giọng, trong mắt anh hiện lên câu nói tiếp theo.
Chúng tôi vừa hôn nhau.
TruyenHD,
TruyenHD,
TruyenHD