Thời Hạn Chia Tay

9/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện kể về một người có tuổi , một người cha đã mất con , một người vô trách nhiệm lại có một di sản cực lớn trong nhà. Với khối tài sản kết xù này thì khi ông chết người được thừa h …
Xem Thêm

Anh buồn cười nhíu mày. “ ‘Dự tính’? Chẳng lẽ đến lúc đó, cô hô một tiếng sẽ có người tình nguyện làm bạn trai cô, anh ta sẽ xuất hiện từ đâu? Thật ra là bởi vì cô không tìm được đối tượng chứ gì? Đàng hoàng thừa nhận, tôi sẽ không cười cô.”

Cô bị kích, lớn tiếng nói. “Tôi nói là dự tính, đương nhiên là có kế hoạch! Tôi tìm điều kiện về người yêu lý tưởng của mình, rồi từ từ tìm từ những người bên cạnh.”

“Điều kiện của cô là…”

“Đầu tiên, phải có chỗ ở, đồng ý quan hệ, có một chút cơ sở kinh tế, cuộc sống ổn định và trên công việc có khả năng xử lý vấn đề khó khăn, trong công việc bình thường hay trong các mối quan hệ xã giao biết nhiều đối tượng tốt, tôi sẽ lưu tên của họ, giữ vững liên lạc với họ, qua lại một thời gian, quan sát đối phương, căn cứ vào những điều kiện của tôi, hiện tại tôi đã có một danh sách dài rồi đó!”

Cô tính toán chu đáo. Có người nào giống như cô, thận trọng chọn nửa kia của mình đến mức này không? Phải suy tính chu đáo như thế, cô mới thuận lợi kết hôn được với một người đàn ông tốt, đến lúc đó cố và đồng nghiệp sẽ ném trái bom màu đỏ cho Âu Quan Lữ tiên sinh.

“A, thì ra cô mang loại tâm tình này đi kết giao với đàn ông, không khác gì chọn món ăn theo thị trường.”

“Đừng nói khó nghe vậy được không? Tôi không chiếm tiện nghi của người ta, hiện tại mọi người đang là bạn bè bình thường, qua lại bình thường, hơn nữa, tôi chọn họ, ai biết bọn họ có chọn tôi hay không?”

“Ngộ nhỡ trong hai năm này, bọn họ có bạn gái, hoặc kết hôn thì sao?”

“Danh sách của tôi không ít người, mỗi người trong đó sẽ không nhanh chóng tìm đến được nửa kia nhanh như vậy.”

“Trong danh sách của cô có tôi không?” Vấn đề này được thốt lên, nhanh đến anh không suy nghĩ vì sao lại hỏi.

Cô lại lộ ra nét mặt như nhìn thấy một con thằn lằn. “Tôi có cố ý giữ vững liên lạc với anh, quan sát anh sao?”

“Không cần cố ý liên lạc, mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau mà.”

“Mỗi ngày tôi thấy rất nhiều đồ vật, tôi thấy trạm xe bus, chẳng lẽ tôi lại đem thứ đó vào danh sách kén vợ kén chồng của tôi? Anh nghĩ quá nhiều rồi.” Cô trêu chọc, lấy tai vén sợi tóc ra sau vành tai, lạnh lùng cười. “Yên tâm, anh không ở trong danh sách, chỉ cần điều kiện đầu tiên… tính tình tốt, anh đã bị loại bỏ, vứt xuống hố đen rồi.”

“Thật tốt, tôi muốn đốt pháo ăn mừng.” Giọng điệu của anh chế giễu, cười dài, thật là thì tuyệt đối không cảm thấy vui vẻ, anh không muốn là một người trong danh sách của cô, nhưng không hiểu lại cảm thấy khó chịu. Anh tự tin, anh không kém so với bất kì một ai trong danh sách của cô, là cô không biết phân biệt tốt xấu, hừ, anh lười so đo.

Đột nhiên, một tiếng ‘ầm’ vang lên, xe chợt trượt, xông về phía vách núi. Trình Dư Nhạc sợ hãi kêu lớn, Âu Quan Lữ dùng sức phanh xe, nắm chặt tay lái, xe jeep liền dừng lại ngay mép vách núi.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Trình Dư Nhạc còn chưa hoàn hồn.

Âu Quan Lữ xuống xe nhìn. “Bể bánh xe. Trên đường có đinh sắt, không biết người nào vứt.”

“Bể bánh? Vậy phải làm thế nào? Chung quanh đây không có gì cả, sao có thể gọi xe đến kéo…”

“Không cần, tôi có bánh xe dự phòng, đổi lại là được rồi.”

Trình Dư Nhạc nghi ngờ nhìn anh kéo phanh tay, chiếu đèn lên chiếc lốp bị hư, lấy dụng cụ và lốp xe dự phòng ra. Anh làm được không?

Cô xuống xe, cảm thấy trời đất quay cuồng, đáng ghét, cô thật sự say xe rồi. “Cần tôi giúp một tay không?”

“Một mình tôi là đủ rồi.” Âu Quan Lữ gài tốt cái kích, đỡ cái xe jeeps lên cao. Mưa rơi lớn, áo Polo màu trà của anh nhanh chóng ướt đẫm, nước mưa rơi trên mặt anh, anh chuyện tâm tháo bánh xe, không bao lâu sau, không cảm thấy nước mưa rơi xuống nữa, anh quay đầu lại, nhìn Trình Dư Nhạc đang cầm ô, che mưa cho anh.

Anh khẽ mỉm cười với cô, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Trình Dư Nhạc đứng sau lưng anh, chiếc áo ướt dán lên thân thể anh, có thể mơ hồ thấy được hình thể săn chắc bên trong. Khi cánh tay vì xuất lực, một khối cơ bắp màu nâu căng lên, đường cong bắp thịt lưu loát, hạt mưa ở trên da rung động… Thật đẹp mắt, cô không thể không thừa nhận dáng người anh rất đáng khen, bề ngoài không phải đối tượng trong điều kiện của cô, nhưng thành thật mà nói, vóc người của anh hơn xa bất kì ai trong danh sách đó.

Nhìn anh kéo chiếc áo bị ướt lên, thao tác của hai tay ổn định, ngón tay nắm dụng cụ, bị mỡ dính vào, cô lâm vào một cảm giác kì dị, nhìn bóng dáng bận rộn của anh, so với bất kì người đàn ông nào trong danh sách của cô, khiến người ta cảm giác tin tưởng hơn… Dĩ nhiên, cô sẽ không nói ra.

Đổi hết bánh xe, Trình Dư Nhạc liền chui về xe. “Được rồi, đi nhanh nào.”

Âu Quan Lữ lại nói. “Chờ một chút.” Sau đó xoay người đi.

Anh đi đâu vậy? Trình Dư Nhạc sững sờ, chỉ thấy anh đi về phía trước mười mét, sau đó đi vòng quanh, đi trở lại một khoảng, mặt nhìn xuống đất, nhặt lên một vật nhỏ, cuối cùng trở về xe.

“Anh làm gì vậy?”

“Kiểm tra mặt đường, tôi nghĩ đinh sắt không chỉ rơi một hai cây.” Anh ném mấy cây đinh sắt vào hộp giấy lau. “Nhặt sạch hết thì xe sau sẽ không bị bể bánh. Ở trong núi xảy ra vấn đề sẽ rất phiền.”

Cô kinh ngạc, người bình thường thay xong bánh xe sẽ muốn nhanh chóng lên đường, nhưng lại suy tính chu đáo như vậy, hôm nay Âu tiên sinh khiến cô hoàn toàn ngoài ý muốn.

Âu Quan Lữ ngồi lên xe, hai tay kéo quần áo, chợt dừng lại. “Tôi muốn thay quần áo.” Ý muốn cô quay đầu đừng nhìn.

“A.” Cô đỏ mặt quay đầu nhìn ra cửa sổ xe.

Nhưng cửa sổ xe vẫn phản chiếu bóng dáng anh, cô nhìn thấy anh cởϊ áσ, lộ ra thân thể tráng kiện, trái tim cô chợt giật mình, miệng trở nên có chút khô. Eo của anh hơi gầy, bên hông có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cơ bụng, không gian trong xe trở nên đè nén, nhiệt độ của phái nam lẫn vào mùi nước mưa ép về phía cô, bên má cô hơi nóng, làm bộ thưởng thức cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Nhưng Âu Quan Lữ chậm chạp không cởϊ áσ, cổ áo mắc phải một chiếc dây chuyền, hai tay anh vì cởϊ áσ mà giơ lên cao, không có cách nào lấy chiếc dây ra khỏi áo, áo cũng cởi không hết, tiến lùi đều không được.

“Ưm… a… ưm…” Anh khẽ nguyền rủa. “Nhạc Nhạc, giúp tôi lấy dây chuyền ra, nó mắc vào cổ áo.”

Trình Dư Nhạc quay đầu nhìn anh, cổ áo anh mắc ở cổ, áo bị kéo cao, hai bên che kín mặt, bởi vì muốn thoát khỏi khó khăn mà giãy giụa không ngừng, cô lẳng lặng nói: “Anh đang biểu diễn bạch tuộc bị cuốn vào trong lưới cá sao?”

Anh chợt bất động, cô có thể cảm nhận được ánh mắt đang hung hăng trừng cô sau chiếc áo của anh, cô cười trộm. “Đừng cử động.” Cô nhìn nơi chiếc dây chuyền đang cuốn lấy,cởi ra hai ba lần, anh đột nhiên hất chiếc áo ra.

A, cô tận mắt nhìn thấy rồi, cơ ngực và cơ bụng vô cùng săn chắc,… Bóng dáng trên cửa sổ xe sai rồi, vật thật khiến người ta có cảm giác rung động hơn, đường cong của bắp thịt cực kì lực lưỡng, làm da đàn ông màu đồng sáng bóng, hại cô miệng đắng lưỡi khô. Cô nhìn vết đỏ trên cằm ngay trên xương quai xanh của anh. “Anh bị dây chuyện cắt rồi, nhớ xử lý một chút.” Nói xong, cô tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đáng ghét, giọng nói của cô có chút run.

Âu Quan Lữ lấy một chiếc áo sơ mi từ ghế sau mặc vào, là anh nhìn lầm sao? Hình như cô đỏ mặt.

Ánh mắt cô nhìn anh, giống như một người đói bụng nhìn thấy miếng thịt bò bít tết ngon lành từ trên trời rơi xuống, hại một chỗ sâu trong thân thể anh nóng lên, anh không thừa nhận phản ứng này là hưng phấn, nhất định là công việc quá mệt mỏi, căng thẳng, đại não nhận định sai lầm.

Anh thong thả cài nút áo, trầm giọng hỏi: “Cô đang xấu hổ sao?”

“Xấu hổ cái đầu anh!” Cô không quay đầu lại.

“Xấu hổ thì thành thật thừa nhận, tôi sẽ không cười cô. Tôi biết rõ thân thể tôi khiến người khác thèm thuồng…”

“Được rồi, tôi thừa nhận tôi giống như cây trinh nữ, xấu hổ đến cả người đều đóng lại, anh hài lòng chưa?”

Thêm Bình Luận