Thời Hạn Chia Tay

9/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện kể về một người có tuổi , một người cha đã mất con , một người vô trách nhiệm lại có một di sản cực lớn trong nhà. Với khối tài sản kết xù này thì khi ông chết người được thừa h …
Xem Thêm

Đây là hình anh và Trình Dư Nhạc cầm tay nhau trong nhà hàng! Chú thích trong hình là ‘Đại hòa giải?????’. Một loạt dấu chấm hỏi, tràn ngập hưng phấn xem kịch vui. Người nhắn lại là đồng nghiệp cũng ở trong nhà hàng vừa rồi, hiển nhiên là dùng di động chụp lại bọn họ, không thể chờ đăng tin này lên, bắt đầu bát quái.

Anh thầm nguyền rủa internet tiện dụng, khó trách những đồng nghiệp vừa rồi gặp anh lại nói những lời nhảm nhí như vậy.

Anh đặt hộp cơm xuống, nhanh chóng gõ bàn phím, hai ba lần để lại lời nhắn, tiêu hủy bức hình.

Ừ, vượt qua kì kiểm tra!

Những ngày kế tiếp rất bình thường, Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc vẫn trao đổi thông tin của lẫn nhau, để đối phương đọc thuộc làu, không ai nhắc tới chuyện bồi dưỡng ăn ý, đều cảm thấy hiểu như vậy đã đủ, lại nói công việc rất bận, thật sự không tìm ra thời gian.

Cho đến những buổi sáng được nghỉ liên tục, Trình Dư Nhạc đã học thuộc làu những thông tin Âu Quan Lữ gửi tới, từ lúc anh học trong nhà trẻ đến lúc anh bò qua những dãy núi, cô đều có thể trả lời theo phản xạ, không cần suy nghĩ.

Cô nói với người nhà,cô muốn đi du lịch cùng đồng nghiệp Tiểu Huệ, cha và em trai cũng không hoài nghi.

Tất cả đều được chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng cô vẫn có chút lo lắng.

Bọn họ hẹn gặp nhau ở trạm xe. Sáng sớm, trời âm u, trạm xe chỉ có hai ba con mèo nhỏ, Trình Dư Nhạc tới sớm hơn năm phút, bởi vì phải gặp trưởng bối trong nhà, hôm nay cô ăn mặc rất quy củ.

Năm phút sau, Âu Quan Lữ xuất hiện cũng chiếc xe jeep của anh. Cô phát hiện anh không mặc quần áo cô mua, liền hỏi.

“Chiếc áo Polo tôi mua cho anh đâu?” Anh cảm thấy mặc đồ đôi còn có thêm sức thuyết phục, muốn cô đi mua, cô mua, sao anh lại không mặc?

“Tôi không muốn mặc, cô mua chiếc áo màu vàng, mặc vào giống như một quả chanh.”

Ý của anh là hiện tại cô mặc chiếc áo Polo màu vàng cô mua giống như một quả chanh,cô nổi giận.”Là anh nói muốn mua mà!”

“Sao tôi có thể biết được cô mua một cái áo giống như một quả chanh?” Anh hoài nghi là cô cố ý.

“Anh rất khó trị.”

“Cô cũng thế.”

Anh cố ý chọc giận cô đùng không? Cô ngồi lên xe, anh nói: “Lái xe đến đó phải mất mấy giờ, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là đôi tình nhân, nói chuyện phải thân mật, trước phải luyện tạp đã.”

“A.”

Anh quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của cô. “Cô đang trách tôi không mặc quần áo do cô mua sao?”

“Sao tôi phải tức giận? Dù sao quần áo cũng do anh bỏ tiền.”

“Vậy vẻ mặt cô cũng không cần lạnh như vậy.”

“Không phải muốn luyện cách người yêu ở chung với nhau sao? Tôi đều đối xử với bạn trai như vậy.” Giải thích, đối phó với bạn trai bằng chiến tranh lạnh. Là anh chọc giận cô trước, đồ quỷ sứ đáng ghét.

“Chằng lẽ cô độc thân.”

Cô nhướn mày, cười ngọt ngào. “Có loại bạn trai như anh, tôi tình nguyện độc thân.”

“Có loại bạn gái như cô, tôi cũng cảm thấy độc thân thì tốt hơn.” Hai người bắt đầu khẩu chiến rồi. Ai, bọn họ quả nhiên không ở chung được.

“Là vậy, bây giờ chúng ta lập tức chia tay đi, một mình anh đi gặp ba anh, nói cho ông ấy biết anh gây gổ với bạn gái đã chia tay, cho nên anh chỉ có thể đến đấy một mình. Tạm biệt, tôi đi nha.” Cô làm bộ mở cửa xuống xe, anh lập tức kéo cô trở về.

“Được, tôi sai rồi, tôi nên ngoan ngoãn mặc quần áo cô mua. Làm ơn, chúng ta vui vẻ ở chung trong ba ngày hai đêm, đừng cãi nhau.” Đã sắp lên đường, còn muốn phức tạp mọi chuyện lên.

“Anh có nghĩ đến, chúng ta diễn làm người yêu hay gây gổ sẽ tự nhiên hơn?”

Vấn đề này khiến anh buồn cười. “Tôi cũng có nghĩ qua, chúng ta thường không hợp ý nhau, tùy lúc chúng ta có thể cãi vã, nhưng phải giống một đôi tình nhân, trọng điểm là thể hiện tình yêu, nếu không chúng ta chỉ là hai người thích gây gổ. Cho nên,” Anh khởi môi. “Thân ái…”

“Có túi nôn không?” Cô nhìn kích động làm mặt quỷ. Trời ạ, thật khó chịu!

“Không có.” Anh cười to. “Thả lỏng một chút, chúng ta chuẩn bị rất chu đáo. Huống hồ, chúng ta đã là đồng nghiệp nhiều năm, mới ba ngày hai đêm, chúng ta sẽ không gϊếŧ đối phương.”

Nói không chừng sẽ như vậy. Cô nghi ngờ nghĩ, tạm thời không nói lời nào, nhìn ra ngoài cửa xe. Bầu trời u ám, nhiệt độ rất thấp, mưa gió đến trong không khí, chiếc xe khởi động, đi về nơi họ sẽ ở trong ba ngày hai đêm.

Chiếc xe đi một đường nhanh chóng trên cao lộ, cho đến khi tiến vào vùng núi, đường núi quanh co khiến Trình Dư Nhạc không thoải mái. Trời mưa, tầm mắt mịt mờ, Âu Quan Lữ đi chậm lại, đề nghị hỏi thông tin về đối phương, trắc nghiệm đối với việc hiểu về nhau của đối phương. Không may, bởi vì luôn nhìn đối phương không vừa mắt, lúc trả lời có chứa lời phê bình, hai người tán gẫu gϊếŧ thời gian lại tràn ngập mùi thuốc súng.

Giả sử như Âu Quan Lữ hỏi: “Tôi thích ăn loại trái cây gì?”

“Anh đào đắt tiền, cảm giác được ăn sung mặc sướиɠ từ bé. Vậy tôi thích ăn loại trái cây nào?”

“Sầu riêng rất thối, khó trách tính tình cũng cứng nhắc như vậy.”

“Tôi thích ăn sầu riêng từ lúc nào?”

“A,tôi nhớ sai rồi, thích ăn sầu riêng là tổng đài điện thoại, cô thích ăn nhất là vải?” Anh cười híp mắt.

Tên đáng ghét, Trình Dư Nhạc nói thầm: “Nhất định anh rất thích ăn xe lửa.” Tài năng để đầu xe lửa, hừ.

Anh tiếp tục hỏi. “Tôi thích màu gì?”

“Hình như màu chanh vàng.” “Giống như quả chanh” Là cô thêm vào.

“Sở thích của tôi?”

“Chọc giận đồng nghiệp, gây gổ với người khác.”

“Sở trường của tôi?”

“Sửa chữa xe máy. Sửa chữa xe lửa càng giỏi.”

Cô trả lời lộn xộn. Âu Quan Lữ hít một hơi, chau mày. “Nhạc Nhạc, cô…” Cảm giác giở khóc giở cười tuôn ra, anh cười. “Cô nhất định phải đấu đến lúc chiến thắng?”

“Anh không phải cũng vậy sao?” Cô không nhịn được cũng cười, nhất thời cảm giác mình rất ngây thơ.

Nụ cười này, tiêu trừ không ít không khí không vui. Anh lại nói tiếp. “Được rồi, chúng ta cũng không muốn miễn cưỡng nói chuyện với nhau, yên lặng lên núi thôi.”

“Anh hối hận khi tới tìm tôi?” Cô nghiên cứu gương mặt cương nghị của anh.

“Ngược lại.” Anh mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia hài hước. “Tôi quá may mặn khi tìm được cô, chúng ta càng không thể ở cùng nhau, càng đảm bảo khi xuống núi cô sẽ giống như tránh hỏa hoạn nhanh chóng cách xa tôi, vạch rõ giới tuyến. Chỉ bằng điểm này, coi như thời điểm ba ngày này không ai thấy, chúng ta vẫn có thể tiếp tục gây gổ, tôi cảm thấy rất đáng giá.”

Hiển nhiên đối với anh mà nói, không có gì đáng sợ hơn so với việc bị phụ nữ cuốn lấy, cô thật tò mò. “Tại sao anh lại sợ phụ nữ như vậy? Tình yêu có gì đáng sợ sao?”

“Không phải đáng sợ mà là tôi cự tuyệt tình yêu, tôi thích độc thân.”

“Tại sao? Chẳng lẽ anh từng bị đá…” Vì vậy sinh ra ám ảnh?

“Không có, tôi không bị ai đá, trước kia tôi có vài người bạn gái, mọi người vui vẻ kết giao, chia tay cũng không có gì không vui. Sau khi chia tay, tôi độc thân một thời gian, không nghĩ tới vẫn vui vẻ so với thời điểm có bạn gái, một người tự do tự tại,hành động tùy ý, rất vừa lòng, lại càng không bị trói buộc, dứt khoát không tìm bạn gái nữa. Tôi độc thân, bởi vì tôi thích.” Anh thoải mái nhún vai.

“Nhưng, luôn một mình, không cảm thấy cô đơn sao?”

“Một người cô đơn, rất vui vẻ. Hai người cô đơn, sẽ khiến cô không thể trốn.”

Ý của anh hàm xúc làm cô kinh ngạc, cô nhìn gò mà tục tằng của anh, không ngờ người tính tình không tốt, khó có thể ở chung, lại có suy nghĩ nhạy cảm thông minh như vậy, ngoài ý muốn làm lòng cô rung động.

Anh dò xét cô. “Cô thì sao? Cô độc thân bởi vì ai đá,bị ám ảnh sao?”

“Không phải, đây cũng là lựa chọn của tôi, trước mắt tôi muốn tiếp tục độc thân, dự định hai năm sau sẽ tìm bạn trai.” Hừ, cô có thời gian, hai năm sau, em trai tốt nghiệp, có thể học lên hoặc đi nghĩa vụ quân sự, trước đó cô sẽ tìm một người đàn ông tốt, chờ mấy năm sau em trai có sự nghiệp, tình yêu của cô ổn định, đúng lúc hoàn thành chuyện lớn của đời người.

Thêm Bình Luận