Thời Hạn Chia Tay

9/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện kể về một người có tuổi , một người cha đã mất con , một người vô trách nhiệm lại có một di sản cực lớn trong nhà. Với khối tài sản kết xù này thì khi ông chết người được thừa h …
Xem Thêm

“Được rồi, trừ hả hê, thì là vẻ mặt chán ghét giống như nhìn thấy thằn lằn.” Vẻ mặt chán ghét đó rõ ràng đến đứng cách xa một km cũng nhìn thấy.

“Nếu như vẻ mặt tôi nhìn anh giống như nhìn thằn lằn… có thể coi rằng anh là một con thằn lằn.”

“Cô đã nghe qua chuyện Tô Đông Pha và Phật ấn chưa? Phất ấn nói, nội tâm là cái gì, nhìn người là cái gì, cô nhìn tôi giống như một con thằn lằn,… tôi cảm thấy tiếc cho cô.” Anh dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.

Nét mặt tức cười của anh khiến cô bật cười, lần đầu tiên cô cười khi ở bên cạnh anh. Thì ra, khi không nói chuyện công việc, hình như anh ứng xử rất tốt, hoặc là anh vì ba ngày hai đêm sắp tới có thể hợp tác vui vẻ, có thể bỏ ra ý tốt?

Âu Quan Lữ lười biếng cười. Nhìn nụ cười này của Trình Dư Nhạc, anh mới phát hiện ra cô có một cái răng mèo, cười lên có chút trẻ con. Anh gần như chưa bao giờ thấy cô cười…ít nhất không phải cười với anh. Đây là khởi đầu tốt, bọn họ ngoại trừ đối chọi gay gắt, vẫn có thể nói chuyện như bình thường, khiến lòng tin của anh tăng lên nhiều, kế hoạch ba ngày hai đêm cũng vì vậy có thể cũng sẽ không hỏng bét.

“Tóm lại như vậy không được, chúng ta nhìn qua không giống như người yêu, cô phải thu lại ánh mắt như nhìn thằn lằn, đổi đi.”

“Đổi thành cái gì?”

“Ừ, đổi thành nhiệt tình, thân thiết, khát vọng, tràn đầy tình yêu, ý loạn tình mê…”

“Dùng ánh mắt đó nhìn anh, đôi mắt của tôi sẽ rút gân.” Còn cảm thấy buồn nôn.

“Này, chuyên nghiệp một chút, không phải đã đồng ý phối hợp rồi sao?”

“Tôi không nói không phối hợp, nhưng nó rất khó! Huống hồ anh không thể yêu cầu tôi điều này, anh cũng cần dùng loại ánh mắt đó chứ? Anh làm được không?”

“”Dĩ nhiên.” Có gì khó?

“Được, chúng ta luyện tập, dùng ánh mắt thâm tình nhìn đối phương năm phút.” Hai tay cô đặt lên ngực, đưa mắt nhìn anh.

Anh nhìn lại cô, lộ ra nụ cười yêu thương, tưởng tượng cô là người yêu của mình, tình cảm của anh hoàn toàn dành cho cô, anh nhiệt tình yêu cô, anh điên cuồng yêu cô, anh… đại não anh trống rỗng, gương mặt bắp thịt cứng ngắc. Rõ ràng không yêu, anh làm bộ không được, mới hơn mười giây anh đã cảm thấy khó khăn, qua hai mươi giây anh như đứng trên đống lửa, sau ba mươi giây anh muốn nhắm mắt lại.

Anh khổ sở chống đỡ, bởi vì rất miễn cưỡng, vẻ mặt có chút dữ tợn.

Tình trạng của Trình Dư Nhạc cũng không tốt hơn là bao. Không ngờ chỉ bốn mắt nhìn nhau, cảm giác sẽ lúng túng như vậy. Cô nhìn ra Âu Quan Lữ cũng rất miễn cưỡng, nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai nhanh chóng cứng đờ, không bao lâu sau đôi lông mày bắt đầu co quắp, sau đó khóe miệng có chút co giật. Trước khi khuôn mặt anh sắp mất khống chế, cô di chuyển tầm mắt, nghe tiếng anh thở dốc, giống như vừa bị người khác bóp cổ.

“Tôi cần phải đi nhà thuốc mua thuốc nhỏ mắt.” Cô phát biểu cảm tưởng, còn nói năm phút đồng hồ, một phút còn chưa nhịn được.

“Rất xin lỗi làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của cô.” Âu Quan Lữ đùa cợt. “Cái này bỏ qua thì tốt hơn, chúng ta không cần nhìn đối phương trong thời gian dài . Vậy còn có gì cần phải luyện tập? Ừ, người yêu không thể tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể…”

Lông mày của cô nhếch lên cao. “Ba ngày hai đêm tôi tuyệt đối không ngủ với anh!”

“Tôi cũng vậy, không muốn ngủ với cô, được không?” Anh tức giận. “Tôi không phải nói cái đó, là một loại tiếp xúc thân thể khác, người yêu khó tránh khỏi việc kề vai sát cánh, cầm tay, có chút động tác nhỏ thân mật, cô… được không?”

“Đương nhiên.”

“Căn cứ vào những gì chúng ta vừa luyện tập, tôi rất hoài nghi cô có thể làm được.”

“Việc này không giống được không? Nhìn chằm chằm vào đối phương, không nói chuyện, đương nhiên không được tự nhiên, cầm tay cũng không có gì ghê gớm, tôi dĩ nhiên có thể, anh là…” Huấn luyện một con chó tốt. “Dù sao cầm tay cũng rất dễ dàng.”

“Không cho phép coi tôi là chó.” Anh nhìn ra suy nghĩ của cô.

Chính tôi trong lòng xem anh là chó anh cũng không biết. Trình Dư Nhạc nhún vai. “Tóm lại, cầm tay rất dễ, chỉ là nắm tay, cứ như vậy thôi…” Nói xong cô đưa tay lướt qua mặt bàn, cầm tay anh.

Đột nhiên cầm tay anh, cô hơi kinh sợ, tay của đàn ông bình thường tương đối lớn, tay của anh còn lớn hơn so với dự tính của cô.

Tay anh rất ấm, ngón tay có vết chai, thon dài mạnh mẽ, so với bộ dạng tục tằng ngăm đen của anh, hoàn toàn khác biệt. Người đàn ông như vậy khiến người ta có cảm giác bị uy hϊếp, nhưng lòng bàn tay to lớn của anh lại khiến cho cô cảm thấy rất an toàn…

Cô cố gắng gạt bỏ, người như anh, lại cho cô cảm giác an toàn? Sao có thể? Cô hoang mang, nhịp tim đập có chút nhanh.

Âu Quan Lữ hơi ngạc nhiên, Tay của Trình Dư Nhạc nhỏ hơn dự đoán của anh, ngón tay cô không dài, mịn màng, giống như tay của của một đứa trẻ, cảm xúc thân thiết làm cho anh mỉm cười. Tay như vậy, lại có thể thiết kế những khung cảnh đẹp đẽ, khiến anh nghĩ đến những người trong Thủy tộc mập mạp nhỏ bé, cũng rất tinh tế. Tay của cô ấm áp mềm mại, đối lập với tay của anh, giống như chưa bao giờ sử dụng sản phẩm kém cho da, bọc trong một chiếc bánh nhỏ phúng phính.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt của cô có chút mờ mịt, giống như bị ai quấy nhiễu, anh đang muốn mở miệng, chợt phát hiện có người đi đến cạnh bàn hai người, mở miệng gọi anh.

“Học trưởng?”

Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc đồng thời quay đầu, một vị đồng nghiệp nữ mới tới tên là Hồ Nhã Nam, đứng bên cạnh bàn anh.

Không khí có chút xấu hổ, hai người không hẹn mà cũng hất tay đối phương ra, nhanh chóng giống như bị phỏng.

“Hai người cũng đến đây ăn cơm?” Hồ Nhã Nam nghi ngờ nhìn hai người. Cô và Âu Quan Lữ cùng tốt nghiệp từ một trường đại học, cho nên gọi anh là học trưởng.

“Không phải,… a. bọn tôi không hẹn đến đây ăn cơm, chỉ là tình cờ gặp mặt, thuận tiện nói chuyện một chút về công việc.” Trình Dư Nhạc di chuyển thân thể. “Tôi đi trước, hai người chậm rãi nói chuyện.” Cô nhanh chóng đổi bàn khác.

Bị người khác nhìn thấy cô ngồi cùng bàn với Âu Quan Lữ còn nắm tay, rất lúng túng. Hồ Nhã Nam mới vào công ty, có vẻ rất có hứng thú với Âu Quan Lữ, cô không hi vọng bị hiểu lầm cái gì, anh cũng không hi vọng chuyện nhận được di sản bị truyền đi chứ? Phải nhanh chóng tránh đi thì tốt hơn.

Chỉ là, nắm tay anh cảm giác cũng không kém, ba ngày hai đêm cũng không quá khó chịu, coi như báo trước có thể vui vẻ hợp tác với anh, hi vọng hai người có thể chung sống hòa bình, nhanh chóng kết thúc mọi việc, sớm ngày cho đối phương một con đường sống, thật là một chuyện công đức, a di đà phật, thiện tai thiện tai…

Đối với Hồ Nhã Nam tò mò gặp cô và anh ngồi cùng bàn nói chuyện, Âu Quan Lữ ậm ờ bỏ qua. Anh nhã nhặn từ chối học muội muốn mời cơm trưa, mua một hộp cơm, trở về công ty.

Trên đường về phòng làm việc,dọc đường chào hỏi không ít đồng nghiệp, mọi người chào hỏi anh còn nhiệt tình hơn bình thường, còn có vài người nháy mắt, vỗ bả vai anh.

“Thế giới lại hòa bình, kỹ sư Âu!”

“Anh Âu, anh làm rất tốt, thể hiện phong độ của đàn ông, anh thật là đẹp trai!”

Cái quỷ gì vậy? Âu Quan Lữ không giải thích được. Anh trở về chỗ ngồi của mình, mở email ra, trong hộp thư có tin nhắn mới của Trình Dư Nhạc, anh vừa ăn đùi gà vừa đọc. Cô viết rất đơn giản, hiển nhiên phụ nữ đối với người đàn ông cô không hứng thú lắm, đánh nhiều hơn mấy chữ cũng ngại mệt.

Anh cực kì hài lòng. Lựa chọn Trình Dư Nhạc quả nhiên là quyết định sáng suốt, nếu như đổi thành Hồ Nhã Nam, giống như bắt bạch tuộc thả lên người, sẽ bị bám theo cả đời.

Anh mở websites, liền đọc những lá thư đồng nghiệp nhắn lại, lời dặn dò là của một vị kỹ sư khác, các đồng nghiệp trong công ty thích nhắn lại, là kết tinh từ những tình cảm của mọi người, cũng là nơi của những tin tức bát quái.

Vừa thấy tin nhắn mới nhất, chiếc đùi gà anh vừa gắp lên liền rơi xuống bàn.

Thêm Bình Luận