“Không nghiêm trọng như vậy chứ? Tôi chỉ sửa lại bên này, tôi đảm bảo mình sẽ không động vào nơi khác, có được không?”
“Anh đảm bảo? Lần trước anh cũng đảm bảo như vậy, lần trước nữa cũng thế, kết quả sau đó lại thay đổi một đống! Nếu cam đoan của anh có thể tin tưởng, nhựa đường cũng có thể ăn!” Cô vừa nóng vừa giận, bắt đầu không lựa lời nói, các đồng nghiệp lại được một trận cười.
“Vậy tốt nhất hiện tại cô bắt đầu ăn đi, có muốn tôi ra ngoài đào một chút lên cho cô không?”
“Được rồi.” Cuộc tranh luận bắt đầu tiến vào việc cãi vã vô nghĩa, tổng giám đốc cắt đứt hai người. “Tôi thấy Quan Lữ đổi thành như vậy thì tốt hơn, như vậy không có phá hư toàn bộ cảm giác của trò chơi, ngược lại khiến cảnh vật đẹp hơn đó.”
Vẻ mặt Âu Quan Lữ sáng lên, sắc mặt Trình Dư Nhạc lại trầm xuống, cực kì khó chịu.
“Nhưng chỉ sửa lại cảnh vật, cũng cảm giác toàn bộ không ăn khớp, cho nên Quan Lữ, cậu đổi thì đổi cho hết, điều chỉnh luôn màu sắc của nghĩa địa, sau khi điều chỉnh tốt thì đem cho Nhạc Nhạc xem qua, con bé nói có thể mới được.”
“Rõ ràng anh ta thay đổi thiết kế của mình, sao lại biến thành mình nhân nhượng anh ta?” Cuộc họp kết thúc, mọi người đi ra ngoài, Trình Dư Nhạc vẫn rất tức giận, không ngừng oán trách.
Đồng nghiệp cũng ban kiêm đồng đảng Tiểu Huệ trấn an cô. “Hết cách rồi, anh ấy đã sắp nhận vị trí trưởng bộ phận viết chương trình, tổng giám đốc lại rất thưởng thức anh ấy, người quan trọng nói chuyện liền có trọng lượng hơn chứ sao.”
“Tổng giám đốc quá thiên vị anh ta! Lần trước cũng thế, lần trước nữa cũng thế, mỗi lần đi họp, tôi không hợp ý với anh ta, tổng giám đốc vẫn tán thành ý kiến đó, sau đó lại kêu mình đi phối hợp với anh ta!” Dồn hết tâm huyết vắt óc suy nghĩ lại bị đổi lung tung, cảm giác rất kém cỏi.
“Cũng không phải lần nào cũng vậy… không phải lần trước tổng giám đốc liền muốn anh ấy đổi lại những thứ cậu thiết kế ra sao? Lần này tổng giám đốc cần anh ấy phải tự suy nghĩ, sau đó còn phải đưa cho cậu xem qua, tổng giám đốc vẫn còn tôn trọng cậu mà!”
“Mình cảm thấy anh ta rất kì quái, nếu là kỹ sư,vậy thì làm tốt việc viết chương trình của mình đi, lại luôn muốn đi quá giới hạn? Thích thay đổi lung tung như vậy, không bằng dứt khoát tới ngành thiết kế…” Chợt thấy Tiểu Huệ che miệng cười trộm. “Cậu cười cái gì?”
“Mình lại cảm thấy anh ấy muốn thu hút sự chú ý của cậu cũng nên.”
“Thu hút sự chú ý của mình?” Hai mắt Trình Dư Nhạc trừng lớn giống như hai chiếc đĩa CD.
“Đúng vậy mà, tất cả mọi người đều đoán như vậy, anh Âu rất có khả năng khơi thông mối qua hệ với người khác, duy chỉ có cậu, anh ấy luôn chọn phần cậu phụ trách để thay đổi, mỗi lần đi họp, đều là hai người ở hai chiến tuyến.”
“Đó đều là do anh ta khơi mào trước?” Nếu anh ta không thay đổi thiết kế của cô, cô có cần mất hình tượng để tranh cãi với anh không?
“Hơn nữa anh ấy đẹp trai như vậy, nhưng vẫn không có bạn gái…”
“Tính cách anh ta kém như vậy, đương nhiên không thể có bạn gái, cậu xem mỗi lần mình mặc đồ xấu, anh ta sẽ lại nói ‘hôm nay cô mặc đồ khó coi như vậy, tôi đến thay đổi cho cô một chút’… tên tiểu bạch kiểm đó, đương nhiên không có người phụ nữ nào muốn có quan hệ với anh ta.” Tiểu bạch kiểm không thể trưởng thành trong thời gian ngắn ngủi, căn cứ vào hình dạng hung ác của kỹ sư Âu, Trình Dư Nhạc tin rằng mọi mặt của anh đều khiến mọi người chán ghét.
“Ai, xem ra cậu rất để ý tới anh ấy đó! Ý tưởng dành cho anh ấy nhiều như vậy,…” Tiểu Huệ lấy cùi chỏ thúc lên người cô. “Thừa nhận đi, có phải cậu có chút thích anh ấy rồi không?”
“Mình thích anh ta? Đúng, mình thích anh ta.” Trình Dư Nhạc cười lạnh. “Mình thích anh ta xin nghỉ không đến làm, mình thích anh ta không xuất hiện trước mặt mình, mình thích không cần phải nhìn thấy anh ta trong công ty! Mình thích nhất lần này, tổng giám đốc nói anh ta sau khi làm xong phải đi xin ý kiến của mình!” Hai mắt cô tỏa sáng, phải lập kế hoạch thế nào để chỉnh tên đáng ghét đó đây. “Mình muốn trước đó làm bộ khen ngợi anh ta, nói chỉ có phần A và phần B là cần đổi, chờ sau khi anh ta thay đổi tốt, mình lại nói cũng muốn đổi phàn C và D, chờ anh ta đổi xong, mình lại nói,tất cả đều không được, đem tất cả đổi lại.” Oa ha ha, mới nghĩ đến thôi đã vui rồi.
“Chiêu này không tệ, ngoan độc.” Một giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười vang lên sau lưng Trình Dư Nhạc.
Trình Dư Nhạc và Tiểu Huệ đồng thời xoay người. Âu Quan Lữ đang ở sau lưng bọn họ, trên hành lang sáng trưng, thân hình cao to sừng sững của anh giống như một cây đại thụ, đôi mắt thâm thúy cười như không cười lóe lên sự chế nhạo. Anh hiển nhiên đã nghe hết tất cả.
“Mình về trước, có phần cần phải thiết kế, hai người chậm rãi nói chuyện.” Tiểu Huệ cười trộm chạy trốn.
“Anh nghe lén.” Giọng nói của Trình Dư Nhạc mang theo chỉ trích.
“Ừ, nghe rất rõ.” Âu Quan Lữ không chút hối hận nhún vai. “Tôi không nghe lén, hai người lớn tiếng trên hành lang, giống như sợ mọi người không nghe thấy, tôi bị buộc phải nghe chúng.” Anh thở dài. “Thật ra thì tôi rất hối hận, cô đã làm rất tốt, tôi làm theo không phải tốt rồi sao? Hiện tại thì tốt rồi, tổng giám đốc muốn tôi làm lại tất cả, sớm biết sẽ hại mình có thêm việc, tôi sẽ không nhiều chuyện như vậy.”
“Anh vốn luôn tự cho mình là thông mình.” Người này lại có thể thừa nhận mình sai rồi sao? Hừ, nhất định có bẫy.
“Ngộ nhỡ tôi làm quá tốt, cô thấy liền thấy mấy con chuột của tôi đẹp hơn của cô, đả kích nghiêm trọng lòng tin của cô thì phải làm sao đây? Như vậy không phải tôi phạm phải lỗi lớn rồi sao?”
Nói thật dễ nghe, đầu lưỡi cũng không bị dính lại, Trình Dư Nhạc cười ngọt ngào. “Tôi lại càng sợ sau khi anh làm xong, phát hiện trình độ mình không bằng người ta, tự ti mặc cảm, lại núp tạo một vỏ bọc tự bế, buộc chúng tôi phải đưa người tới an ủi anh, công ty sao có thể thiếu anh được, quản lí ‘chương trình tương lai’?”
“Chưa đồng ngiệp nào gọi tôi là ‘quản lý tương lai’ một cách phẫn nộ như thế này.”
“Cũng chưa có đồng nghiệp nào dám nói tài nghệ thiết kế của mình hơn tôi, bọn họ đến trong mơ cũng không dám nghĩ tới.” Ngụ ý của cô chính là thầm mắng anh là tên tự đại cuồng, nghe được chưa?
“Tôi hiểu, tôi chưa bao giờ dám mơ, tôi đều nghĩ một cách quang minh chính đại.” Cuộc nói chuyện của hai người vốn là như vậy, giống như hai tảng đá đánh tới đánh lui, cứng đối cứng, cuối cũng vẫn khiến Âu Quan Lữ buồn cười. Anh thanh thanh cổ họng. “Nhân tiện nhắc tới, tôi không có bạn gái là bởi vì tôi không muốn có bạn gái.”
“A, đúng vậy, điều này cần thiết giải thích với tôi sao?” Cô cảm thấy mất hứng, không muốn nghe.
Anh cố ý nghiêm túc nói: “Tôi sợ có người cho rằng tôi độc thân là vì cô, như vậy sẽ hại giá trị con người tôi trượt dốc thảm hại.”
“Yên tâm, tôi càng sợ người ta cho rằng tôi cố ý thiết kế thật xấu xí, khiến anh chú ý, người ta sẽ cho rằng tôi không có mắt, hay căn bản không có não.” Cô cay cú đáp lễ.
Anh bật cười. “Cho nên cô tuyệt đối không phải yêu tôi, muốn tôi chú ý cô?”
“Yêu anh? Yêu cá sấu còn tương đối có khả năng!” Cô làm vẻ mặt không chịu được, phất tay một cái. “Không nói với anh nữa, tôi phải đi về vẽ hoạt hình rồi.”
“Đợi chút, một vấn đề cuối cùng, chúng ta nói chuyện hình như chưa lúc nào trong hòa bình?”
Cô suy nghĩ một chút. “Hình như không có.”
“Về sau cũng không có sao?” Anh tò mò, bọn họ có thể có một ngày chung sống bình thường với nhau không, nói chuyện một cách bình thương?
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút. “Sẽ có, ngày nào đó tôi phát sốt, bị hư đầu, hay bị tại nạn giao thông tới chấn thương sọ nào, hay là uống phải loại thuốc nào đó khiến thần trí không rõ, có thể sẽ nói chuyện một cách thân thiện với anh, vậy hãy mong chờ ngày đó đi.”
Oa, anh chỉ đặt giả thiết, cô cần phải tuyệt tình như vậy sao? Âu Quan Lữ kinh ngạc, nhìn cô lộ ra với anh nụ cười ngọt ngào muốn bị đánh, sau đó xoay người rời đi, đôi chân trong chiếc giày con nít bước nhanh nhẹn lưu loát, đôi tất màu xanh lá đập vào mắt anh, giống như màu lá cây xanh tươi mới của mùa xuân.