Nhưng bỏ chuyện nhà đáng ghét qua một bên không nói, mỗi ngày Âu Quan Lữ trôi qua đều rất vừa lòng.
Anh làm việc ở công ty điện tử “Điện Mã”, mỗi ngày bận rộn, anh vô cùng yêu thích công việc này, anh thích chơi trò chơi điện tử, cũng thích thiết kế trò chơi điện tử, công việc này cho anh nhiều năm vui vẻ cùng với cảm giác thành tựu.
Anh ở “Điện Mã” năm năm, đảm nhiệm khâu thiết kế, anh đã thực hiện nhiều trò chơi đáng kể, cấp trên rất hay khen ngợi chương trình của anh, quản lý chương trình năm nay muốn về hưu, trong công ty nhất định muốn đề bạt anh.
Sáng thứ hai, các ngành đi họp như thường lệ, báo cáo tiến độ công việc, cuộc họp do tổng giám đốc chủ trì.
Năm nay, ‘Điện Mã” muốn đưa ra thị trường một game online “Cung cầu vồng”, trò chơi chủ yếu đánh vào người chơi là phụ nữ, công ty liệt vào trọng điểm của cuối năm, để cử ra hai người tinh anh nhất quản lý, một người là Âu Quan Lữ, người khác là tiểu thư Trình Dư Nhạc bên bộ phận thiết kế. Vì lấy lòng người chơi phụ nữ, phong cách trò chơi tinh xảo đáng yêu, thiết kế chiếm một phần quan trọng, dĩ nhiên đối với những nhà phê bình thì lí lẽ của họ luôn thẳng thắn, không chút nương tay.
“Xin hỏi kĩ sư Âu, đây là cái gì?” Hội nghị vừa bắt đầu chưa lâu, một giọng nữ cao vυ"t đã đem không khí chiến đấu trong cuộc họp tăng cao.
Chậc, vừa nói liền tới. Âu Quan Lữ đã sớm có chuẩn bị, dựa lưng vào ghế ngồi, dù bận vẫn ung dùng nhìn người vừa đặt câu hỏi... A, phụ nữ.
Hai tay anh đặt ở trên bụng, vẻ mặt thản nhiên. “Tiểu thư Nhạc Nhạc, có vấn đề gì không?”
Vị này là tiểu tổ trưởng ngành thiết kế tiểu thư Trình Dư Nhạc, người cao bình thường, tóc dài, da trắng, vẻ ngoài thanh tú, cắp mắt một mí to khiến người khác chú ý, khóe mắt xếch lên giống như một con mèo, còn có đôi môi đầy đặn, giống như một cây mận chín, là người làm đã số đàn ông trong giới điện tử say mê, cô giống như một đóa hoa thuần khiết, tự nhiên có nhiều đàn ông theo đuổi.
Cô không trang điểm, luôn mặc một chiếc quần jeans đơn giản, đi giày búp bê, khiến anh nghĩ đến loại quả trên bánh ga-tô, không xinh đẹp, nhưng hương vị lại rất ngon. Tuy nhiên, bên trong chiếc giày búp bê của cô bé vĩnh viễn chỉ có hai chiếc kẹo xinh đẹp, giống như cắt bánh ngọt, lại phát hiện bên trong không phải chiếc bánh nhân hoa quả. Cặp tất nghịch ngợm, cho thấy tính cách nghịch ngợm của cô.
Cho nên thỉnh thoảng có xảy ra tranh cãi, anh có thể lí giải phản ứng kích kiệt của cô, giống như hiện tại, cả người cô như có ánh sáng, tròng mắt giống như con mèo lóe sáng, tóc dài khẽ tung bay, nói chuyện nhanh chóng, Đôi tay khoa trương quơ múa, giống như tiếp theo sẽ phải huơ tay múa chân. Cô gái nhỏ điềm tĩnh đột nhiên biến thành một con thỏ đồ chơi được sạc điện quá mức, mỗi lần đều khiến Âu Quan Lữ không nhịn được cười trộm.
Mà vẻ mặt nhàn nhã của Âu Quan Lữ, vào trong mắt Trình Dư Nhạc, trở nên thật chướng mắt!
Người này có thể trở thành quản lý khâu viết chương trình, làn da vì thường hoạt động bên ngoài mà lộ ra màu đồng, vẻ mặt đẹp trai hào phóng, đôi mắt đen sáng có thần đầy ngỗ ngược. Thân hình anh cao lớn, mái tóc ngắn có chút loạn, phối hợp với hàm răng trắng thoáng hiện ra mỗi lúc anh nói chuyện, giọng nói hơi châm chọc, giống như một tên cướp biển bướng bỉnh không được dạy dỗ tốt,… cô không nghi ngờ chút nào, giọng nói châm chọc của anh là vì cô, bởi vì ý kiến trong công việc của họ khác biệt, họ đã tranh cãi qua nhiều lần, đến ngay lúc bình thường chào hỏi cũng chứa đầy mùi thuốc súng.
Cô chỉ về hình ảnh sân chơi trên màn hình chiếu. “Nghĩa địa và quái vật ở đây tại sao lại không giống với thiết kế của chúng tôi?”
Muốn tranh cãi! Các đồng nghiệp trong hội nghị bắt đầu đẩy mạnh tinh thần, nháy mắt với nhau, chuẩn bị xem kịch vui.
Tổng giám đốc cũng không lên tiếng, cả hai đều là ái tướng của ông, ý kiến thường không hợp nhau, cũng thường kích động ra lửa, khi ý kiến của hai người không hợp, ông vẫn luôn giữ im lặng, lắng nghe trình bày của mỗi người.
“Bên đó không giống?” Âu Quan Lữ nhàn nhã hỏi. Người phụ nữ này, ánh mắt còn sắc bén ơn cả kính hiển vi, luôn nhìn ra được anh động chân động tay thay đổi ở đâu.
Trình Dư Nhạc nhìn lại bản thiết kế trước, đến nhìn hình chiếu trên màn hình, cũng liệt kê tương đối. “Con chuột rất khác, màu sắc vốn là hơi sang màu hồng phấn, bây giờ lại chuyển thành màu xám tro, khuôn mặt tương đối nhọn. Thân thể con rết cũng trở nên dài nhỏ, chân cũng nhiều hơn, còn màu sắc của tấm bia mộ trở nên rất sâu, độ sáng cũng tối hơn,…”
“A, tôi có thay đổi nhỏ, cô thiết kế nghĩa địa và quái vật hơi đáng yêu, quá dễ thương, quả thực giống với hello kitty,một chút không khí cũng không có, nghĩa đại phải có chút kinh khủng mới đúng.”
To gan! Trình Dư Nhạc phản bác. “Trò chơi này chủ yếu đánh vào nữ giới, không cần phải chém gϊếŧ hung ác thê thảm như vậy, phải đáng yêu một chút mới có thể hấp dẫn được phái nữ, hãy đổi lại theo thiết kế của tôi đi.”
“Đây là nghĩa địa kinh khủng, cảnh vật phải đáng sợ hơn, quái vật phải tạo cảm giác nguy hiểm hơn, tôi thấy ở đây phải có chút không khí, nhưng nơi khác đã đủ đáng yêu rồi.”
“Anh nói đến trọng điểm, nhưng đây đang nói đến đối tượng trò chơi hướng đến! Đối tượng quyết định của trò chơi là phái nữ, phụ nữ không muốn hình ảnh tàn bạo máu tanh, thứ chúng ta cần là đáng yêu, đáng yêu!” Cô dùng sức liên tục đâm vào màn hình chiếu. “Như vậy có đáng yêu? Anh là phụ nữ sao? Anh hiểu được phụ nữ thích cái gì sao?’
“ ‘Chúng ta’? Cô có cảm thấy mình quá độc đoán rồi không? Đây thật ra là sở thích của cô, chứ không phải là nhận định chuyên nghiệp, đúng chứ?”
“Thân là phụ nữ, tôi nghĩ lần này tôi có tư cách lên tiếng, không phải sao? Nếu tôi không biết phụ nữ muốn cái gì,chẳng lẽ anh hiểu hơn tôi?”
“Dĩ nhiên, sau khi mỗi công ty tung ra thị trường một game online, tôi sẽ tự mình đi chơi, ở trong trò chơi nghe ý kiến của mọi người. Tôi cho rằng, mặc dù trò chơi lần này đặt mục tiêu vào phái nữ, nhưng người chơi chiếm chủ yếu là đàn ông, lại nói, có một ít phụ nữ thích chơi cúng thích chém gϊếŧ, mọi người đều là người, không phân biệt nam nữ, phụ nữ cũng có chút tàn bạo trong máu,…” Âu Quan Lữ nói chậm lại. Anh chỉ thể hiện cái nhìn của mình, cũng không có ý chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Đừng tưởng cô nghe không hiểu! Trình Dư Nhạc nheo mắt lại. “Tôi sẽ giải thích, có lúc trong công việc gặp phải khách hàng đáng ghét hay là nhưng đồng nghiệp có ý kiến nhiều hơn cả vi khuẩn, tôi cũng sẽ tưởng tượng làm thịt anh ta, cầm roi quất anh ta, cắt ra làm tám miếng hay là đem anh ta bỏ vào nồi dầu. Tin tôi đi, tôi rất hiểu.” Đôi mắt to như một con mèo khıêυ khí©h nhìn thẳng anh, cô khinh thường việc nói quanh co lòng vòng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cô đang nói về anh đó!
Phụt, bên cạnh có đồng nghiệp đang cười trộm, mọi người đều biết cô đang nói người nào.
Âu Quan Lữ ngay lập tức dừng lại khóe miệng đang cong lên, nhìn tiểu thư Nhạc Nhạc một tay chống nạnh, mặt mày hung tợn, nhìn qua giống như một bà hoàng đang nổi giận. Cô nghĩ ra rất nhiều phương pháp để làm thịt anh, anh cảm thấy buồn cười, lại rất thưởng thức tính cách thẳng thắng của cô. Anh nhìn thẳng tròng mắt sáng chói của cô, đáy mắt tỏa sáng lấp lánh đầy sức sống, giống như cũng đi vào thân thể anh,làm toàn thân anh nóng lên.
Trình Dư Nhạc tiếp tục nói: “Tôi đồng ý với cái nhìn của anh, không phân biệt nam nữ, khắp trò chơi cũng sẽ có nơi như vậy, không khí đánh quái vật rất quan trọng, nhưng tôi cho rằng thiết kế của tôi đáp ứng được nhu cầu đó rồi, cho nên hãy đổi lại nơi này về giống với thiết kế của tôi đi.”
Âu Quan Lữ lắc đầu. “Tôi lại cảm thấy đổi thành như vậy tương đối tốt.”
“Mời tôn trọng ý kiến của người thiết kế được không?”
“Nơi khác tôi không thay đổi, chỉ thay đổi nghĩa địa này mà thôi, cô có cần so đo như vậy không?”
“Bởi vì tôi mới là người thiết kế cảnh vật! Anh thay đổi như vậy, sẽ ảnh hưởng đến những thứ khác mà tôi thiết kế!” Trình Dư Nhạc kích động, hai tay khoa trương múa loạn, khiến Âu Quan Lữ nghĩ đến quái vật dây leo trong hoạt hình.