“A, không tồi.” Âu Quan Lữ nặn ra một nụ cười.
“Hôm nay anh vừa thấy hai người, đã cảm thấy hai người rất thân mật, tình cảm rất tốt.” Lê Thượng Thần cười nói. “Nghe nói bắt đầu là do Nhạc Nhạc chủ động?”
“Em cái gì?” Lông mày của Trình Dư Nhạc nhướn cao.
Không ổn, Âu Quan Lữ nhanh chóng gắp đồ ăn. “Nhạc Nhạc, em xem ăn một chút salad này đi…”
Lê Thượng Thần lại nói tiếp: “Em chủ động theo đuổi cậu ấy, không phải sao? Cậu ấy nói em vừa gặp đã yêu cậu ấy, yêu cậu ấy đến chết, khó khăn theo đuổi, cậu ấy bị em làm cho cảm động, hai người mới hẹn hò.”
“Salad này rất ngon, mùi vị nhẹ nhàng, bị say xe ăn cái này sẽ tốt hơn, còn có nước ô mai này…” Bị ‘bạn gái’ trợn mắt nhìn, Âu Quan Lữ cười lớn. “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Đúng ở đâu? Em theo đuổi anh? Vừa thấy đã yêu? Em yêu anh đến chết? Em khó khăn theo đuổi cầu xin anh?” Anh nói cô giống như một kẻ si tình, anh bị dây dưa không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, cô lại có thể rẻ tiền như vậy sao? Trình Dư Nhạc lạnh lùng nói: “Sao em lại nhớ là anh quỳ xuống cầu xin em hẹn hò với anh?” Hừ, muốn bắt nạt ai không biết?
“Anh quỳ xuống cầu xin em? Đời sau cũng không thể…” Giọng nói của Âu Quan Lữ cao vυ"t lại nhận được ánh mắt nhạy bén của anh trai thì áp chế thấp xuống. “Ý của anh là, anh cúi xuống tương đối thấp nhưng cũng không khoa trương đến mức quỳ xuống như vậy, được không?”
“Phiên bản của hai người sao lại không giống nhau? Rốt cuộc là Quan Lữ quỳ xuống, hay là em theo đuổi cậu ấy?” Lê Thượng Thần mỉm cười hỏi: “Có phải hai người đã quên phối hợp trước đó, thống nhất cách nói?”
Âu Quan Lữ lạnh lùng nói: “Anh nói phối hợp trước đó, giống như ám chỉ em và Nhạc Nhạc không phải là người yêu, mà là đang diễn kịch, làm bộ gạt người, đúng không? Anh âm thầm nóng giận. Anh trai giống như nghi ngờ?
Lê Thượng Thần nhìn anh một cái. “Xin lỗi, anh không có ý đó.” Nhưng giọng nói lại không có chút áy náy.
“Thật ra em và Quan Lữ vô cùng không hợp.” Trình Dư Nhạc giận tái mặt. “Ý kiến trong công việc của bọn em không hợp, thường gây gổ, cũng không cho đối phương một bản mặt tốt, anh ấy chán ghét em, em cũng ghét anh ấy, anh ấy luôn liếc mắt nhìn em… em lại không thèm nhìn anh ấy, bọn em đến một tờ giấy ghi chú cũng có thể cãi vã, sao có thể hẹn hò?”
“Anh luôn nhìn em lúc nào?” Âu Quan Lữ lo lắng, chẳng lẽ cô tức giận, muốn kể hết chuyện giả làm người yêu ra ngoài sao? Ở dưới bàn anh đang cố gắng véo tay cô, cô không thèm để ý đến.
“Vậy tại sao hai người lại ở cùng nhau? Từ Lỵ Hoan hiếu kì.
“Có một lần, bộ phận của anh ấy có một ký sư mới, vị kỹ sư đó tác phong tương đối chậm, công việc giao phó từ trên anh ta đều làm không xong, cũng nhờ Quan Lữ giúp đỡ, ba ngày tiếp theo, sau khi tan làm anh ấy đều ở lại giúp một tay, dạy anh ta làm thế nào, giúp anh ta sửa chữa sai lầm. Ba ngày sau, Ký sư đó giao việc đúng hẹn, Quan Lữ cũng không có tranh công, thậm chí cũng không báo tăng ca trong ba ngày này, chỉ giống như làm một chuyện bình thường.”
Âu Quan Lữ kinh hoàng. Anh chưa bao giờ nói chuyện này cho người khác, sao cô lại biết?
“Đó là lần đầu tiên em cảm thấy, có lẽ anh ấy không phải là người đáng ghét như vậy.” Nhìn anh trợn mắt há mồm, tám phần là cho rằng cô muốn dỡ bỏ lớp ngụy trang chứ gì? Cô mới không vô ý như vậy, mặc dù không vui khi anh bịa chuyện như vậy, nhưng cô cũng không quên nhiệm vụ trong người, còn bày ra được chuyện cô thấy được giúp anh thêm phân lượng, thêm nghĩa khí chứ?
“Sau đó lại tiếp xúc với anh ấy, từ từ cảm thấy anh ấy thật ra cũng không tệ, làm việc rất có trách nhiệm, rất cẩn thận, bọn em thường cãi nhau, bởi vì ý kiến của anh ấy quá nhiều, giống như cố ý pha phách, thật ra một chút ý kiến của anh ấy cúng đánh trúng điểm yếu, có thể thấy được anh ấy cũng suy nghĩ rất nhiều, mặc dù nói chuyện không xuôi tai, ít nhất rất thật thà, vô cùng thành khẩn, em rất… thưởng thức anh ấy.” Trừ câu cuối là cố ý thêm ra, còn lại cô không hề suy nghĩ nhiều, nói ra những lời này, thậm chí cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Cô luôn biết anh là người như vậy, nhưng cô không thừa nhận, bởi vì thường ngày cãi nhau, sao lại có thể hạ mặt đi khen anh? Coi như có thể thấy ưu điểm của anh, bây giờ nói ra miệng, thật sự không được tự nhiên, bên má cô khẽ nóng lên.
Hơn nữa Âu Quan Lữ còn nhìn cô chằm, vẻ mặt vô cùng kinh sợ. Cô rất lúng túng, rõ ràng, những lời này không phải vì anh, anh tốt nhất không nên nghĩ bậy được không… Cô cảm thấy anh không tệ… qua hôm nay, lại có nhiều cảm tình hơn, nhưng anh căn bản không phải tiêu chuẩn của cô, không nên hiểu lầm!
Âu Quan Lữ sợ ngây người. Đây là tiểu thư Nhạc Nhạc sao? Đây là người cả ngày cùng anh cãi tới cãi lui, một ngày không cãi nhau, lại giống như không thể vượt qua, tiểu thư Nhạc Nhạc sao?
Lê Thượng Thần lộ ra ánh mắt tán dương. “Vậy Quan Lữ thì sao? Em động lòng với Nhạc Nhạc như thế nào?”
Anh căn bản không thể động lòng với cô. Trình Dư Nhạc nghĩ, cô nghĩ thông, dù sao cũng bị nói là theo đuổi ngược rồi, anh nói thế nào cũng được.
“Em không biết mình động lòng với cô ấy lúc nào…”
Xem đi. Trình Dư Nhạc cúi đầu uống nước ô mai.
“Em chỉ nhớ có một lần, cô và các đồng nghiệp đùa dai, họ ghét một vị quản lý trong bộ phận của mình, mọi người liền thiết người đó thành một con heo trong hoạt hình, kết quả lúc gởi cho đồng nghiệp, không cẩn thận lại gởi luôn cho người quản lý đó, vị quản lý lao ra từ trong phòng làm việc mắng chửi mọi người, Nhạc Nhạc lập tức thừa nhận nhân vật đó là do cô ấy làm…”
Trình Dư Nhạc lập tức há miệng lớn thành chữ O. Lúc ấy cô sợ người nhát gan như Tiểu Huệ sẽ bị quản lý hung ác chỉnh cho tới chết, quyết định thật nhanh, một mình cô đứng ra gánh chịu, toàn bộ công ty đều cho rằng do một mình cô làm, sao anh lại biết cô cũng có đồng phạm?
“Em vốn cho rằng một mình cô ấy làm, sau đó lại nghe được đồng nghiệp nói xin lỗi cô ấy trong phòng trà nước, nói mình không cẩn thận gởi hình đó cho quản lý, người đó muốn gánh tội cùng cô ấy. Nhạc Nhạc lại ngăn cản đối phương. Cô ấy nói, hình đó là do cô làm, đó vốn là trách nhiệm của cô, bạn cô chỉ không cẩn thận gởi hình đó cho quản lý, chuyện một người gánh chịu hay hai người gánh chịu hợp thành một, một mình cô chịu là được rồi… Em chỉ muốn nói, Nhạc Nhạc là một người ngu ngốc.”
Anh nhớ đến tâm trạng kinh ngạc lúc đó, còn có lần đầu tiên sinh ra cảm tình đối với cô. “Nào có ai lại liều mạng gánh tội thay, thật là ngốc, đắc tội với cấp trên không phải là chuyện đùa, em không tin một mình cô ấy có thể gánh được, không ngờ cô ấy thật sự giữ kín như bưng, vì vậy bị giám đốc để ý thật lâu. Cô ấy thật sự rất ngốc, ngốc khiến em lo lắng, em không ý thức càng ngày càng chú ý đến cô ấy… cuối cũng liền yêu.” Trừ câu cuối cùng, còn lại đều là sự thật.
Kể xong, anh nhìn về phía Trình Dư Nhạc, vừa rồi, biểu cảm của anh cũng ngu xuẩn như cô lúc này, đúng chứ? Anh âm thầm sung sướиɠ. Ha, không chỉ một mình cô biết bí mật của anh, anh cũng biết, thế nào?
Phản ứng của Trình Dư Nhạc là… sắc mặt chợt trắng bệch, phun lên bàn ăn.
May mắn lần đầu tiên không phun ra. Trình Dư Nhạc che miệng vọt vài toilet, ói hết tất cả những gì đã ăn trong bữa tối, nôn xong cả người mềm nhũn, thở khó khăn, được Âu Quan Lữ đỡ về phòng nghỉ ngơi.
Cha Tằng, Lê Thượng Thần và Từ Lỵ Hoan đều đến phòng hai người hỏi han, sau khi Âu Quan Lữ tiễn mọi người đi, vào phòng, Trình Dư Nhạc đang nằm ở trên giường, co rút rêи ɾỉ.
“Đau đầu quá, rất mệt…” Cô hắt xì. “Lạnh quá.”
“Lạnh?” Say xe sẽ không bị lạnh, Âu Quan Lữ kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. “Cô giống như đang sốt, có thể bị cảm, tôi lái xe đưa cô xuống núi gặp bác sĩ.”
Cô giật mình. “Lái xe xuống núi? Không được, tôi sẽ xỉu mất!”