Jin sẽ không bao giờ âm thầm ngồi một chỗ, đợi chờ người ấy nữa. Cái gọi là hi vọng, mỏng manh tựa vầng sáng nhàn nhạt cuối trời, nhưng cũng đào sâu tính nhẫn nại trong hắn. Những nơi có bóng dáng của Kazuya và Uchi, hắn đều không bỏ qua. Đã lãng phí và sai sót quá nhiều, hắn không muốn chỉ vì một sai lầm nhỏ mà lại xa Kazuya thêm bảy năm. Một lần hi vọng là mỗi lần thất vọng, cứ một vòng tuần hoàn, nhưng hắn vẫn tin sẽ có ngày hắn và Kazuya gặp lại.
Dù đó là ngày cuối đời của hắn hay Kazuya, hắn cũng phải nhìn thấy em. Chỉ có thế, kiếp này hắn mới không còn nuối tiếc. Một thoáng ngắm nhìn em cũng đủ để hắn có thể bình yên sống hết cuộc đời này. Hắn dã sớm nhận ra cái kiên cường và bướng bỉnh trong mình. Chỉ với ký ức cùng Kazuya làm hành trang, quãng đời còn lại có xá gì với hắn.
Kazuya đã làm được, hắn cũng sẽ làm được.
Con người ta đôi khi chỉ sống vì chấp nhất một niềm hi vọng. Dù nó hèn mọn và ích kỷ thế nào, hết thảy đều không quan trọng.
Một tình yêu được tôi luyện qua bao thử thách và chia ly, mặc kệ kết cuộc viên mãn hay không, nó cũng đủ để hắn sưởi lòng cả một đời. Dù nó hèn mọn và ích kỷ thế nào, hết thảy đều không quan trọng.
Sẽ không còn ai nói với hắn, hãy quên Kamenashi Kazuya đi.
Ngày 7 tháng 1 năm 2014. Trời giá lạnh.
Jin ngẩn người ngồi ở một góc sáng, thanh âm của thời gian tựa hồ vờn vỡn bên tai. Chín năm cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Chỉ chín năm trước, giữa một chiều xuân quang đãng, se se lạnh, tầng trời không mây, thuần túy một màu xanh trong suốt. Hắn đội sụp chiếc mũ, kéo cao cổ áo khoác, cũng ngồi ở một góc như thế này, chờ đợi người thiếu niên hắn yêu giương cao vẻ kiêu ngạo.
Buổi tập luyện ở sân bóng Tokyo vào một buổi tinh mơ, bọn họ cùng đứng bên nhau, sải rộng đôi cánh khát vọng, từng bước bay đến giấc mộng một đời.
Cầu trường Hanshin Koshien, trời khuya đầy sao, hắn từ nghìn dặm xa xôi đến gặp em, chỉ để nói một lời xin lỗi cùng tâm tình chôn kín bấy lâu, Kazu chan, anh yêu em. Một vòng ôm ấm áp giữa vùng trời mơ ước.
Đến rồi hiện tại, chín năm đã qua đi, Jin ngồi trên hàng ghế khán giả, mắt thẫn thờ hướng về màn hình rộng lớn, tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, gương mặt gầy nhỏ của người thiếu niên chế ngự con tim hắn.
Kazuya của hắn, đã từng đứng ở vị trí nổi bật nhất của cầu trường mà giơ cao tay trong vinh quang và thắng lợi. Hình ảnh em hiển hiện thật rõ trên màn hình. Em đã tin tưởng, dù hắn không ở, nhưng Jin vẫn có thể hiểu được những cảm xúc ngập tràn trong tâmem lúc bấy giờ thông qua màn ảnh rộng lớn.
Đúng vậy, Jin nghe được. Cũng giống như lúc này đây, đâu đấy vẫn văng vẳng tiếng thì thầm nỉ non, thấm đượm yêu thương và xúc cảm của Kazuya. Jin, em yêu anh… mãi mãi.
Gương mặt tươi cười của Kazuya, những lời lẽ dịu dàng của em; suốt mấy năm nay, mỗi lần nhớ về chúng, Jin đều ngẩn người mà rơi nước mắt. Kỷ niệm ngày xưa hạnh phúc là thế, nhưng nó thật chua xót, bởi chúng đã bị thời gian bỏ rơi mà vùi lấp. Jin bướng bỉnh, cố chấp lần tìm nó về, hết một lần rồi lại một lần, bảo vệ chúng khỏi tầng bụi vô tình của năm tháng, quyết không để những ký ức trôi mất mà vương lại mấy khoảng trống trong tâm. Nếu thời gian không ưu ái kỷ niệm cùng Kazuya, chính hắn sẽ tự mình bảo bọc chúng. Mỗi một ngày, một giây, một khắc, mỗi một năm, một mùa, một tháng, dù là những nơi bọn hắn đã từng đi qua hay câu lời thổ lộ cùng nhau, hắn vẫn nhớ như in. Bởi vì hắn biết, nếu bản thân mình cũng quên mất, sẽ không còn ai nhớ.
Nhẹ nhàng nhấc lên chiếc di động, dãy số quen thuộc suốt mười một năm nay, một tin nhắn vẫn tồn tại suốt bảy năm trời.
[Jin, em yêu anh. Quên em nha anh, nhớ sống thật tốt.]
Đó là tin nhắn cuối cùng Kazuya gửi cho hắn trước khi bỏ đi.
Nước mắt vẩn đυ.c tầm mắt, lăn dài trên má, lặng lẽ nhỏ trên tay.
Trên màn ảnh chợt xuất hiện một người thiếu niên xa lạ, dáng người thon gọn.
Lau vội nước mắt, Jin ngỡ ngàng trước quả bóng đang nằm trên tay người thiếu niên ấy lúc bấy giờ. Một ký tự thật rõ ràng.
JIN
Tiếng phát thanh viên vang lên, trình diện trước bao khan giả, cầu thủ ném bóng của đội xanh, số mười một, Uchi Hiroki.