Chương 11

Vẫn chỉ là hồi ức.

Trên đường về nhà, Kazuya ghé vào tiệm tạp hóa, gặp người chủ để xin làm thêm giờ. Cậu xung phong cho ca đêm trong cả tháng. Trước lời đề nghị ấy, ông chủ không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp ứng Kazuya. Ra khỏi tiệm, Kazuya ngẩng đầu nhìn bầu không trung thản nhiên của Tokyo; rồi cậu đút tay vào túi quần, lấy ra chiếc vé về Hokkaido, vo nó thật chặt và quăng vào cái thùng rác gần đấy. Tàu sẽ xuất phát lúc chín giờ tối hôm ấy. Nhưng Kazuya không cần nó nữa. Trời cao đã có sự xếp đặt cho cậu: một tia hi vọng lóe sáng giữa đêm tối mịt mờ.

Từ dạo ấy, công việc của Kazuya trở nên vô cùng bận rộn. Cậu thường xuyên đi sớm về trễ. Mà cậu cũng không biết, thời điểm ấy, Jin rốt cuộc đã ký hợp đồng ra mắt với công ty, quá trình chuẩn bị ngày một gấp rút. Tập nhảy, tập hát, rồi lắng nghe những lời khuyên bảo chỉ dạy của các bậc đàn anh, hết thảy đều là thành quả bao năm vất vả rèn luyện của Jin. Thế nên hiện tại là quãng thời gian quyết định, nên hắn không thể lơi lỏng. Dù vẫn chưa công bố chính thức, nhưng gần như đã là chắc chắn. Mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, nhưng cái mệt về thể chất có xá gì khi sánh cùng cái mệt về tinh thần.

Jin biết bản thân hắn là một người kiêu ngạo. Nhiều lúc chính mình không khỏi tự vấn, nếu không có bản hợp đồng kia, nếu không có những ngày luyện tập đầy bận rộn, có lẽ Jin đã cho Kazuya một lời giải thích, có lẽ Jin đã níu tay cậu mà nói, bọn mình vẫn là bạn phải không? Có lẽ bọn hắn đã có thể thân thiết trở lại như ngày xưa; có lẽ những khoảnh khắc yên bình trong cuộc sống đã trở về với hai người.

Tin vui vẫn chưa được khoe cùng Kazuya. Nhưng Jin biết, Kazuya luôn quan tâm đến hắn. Có những hôm mãi khuya mới trở về nhưng chẳng thấy bóng dáng Kazuya đâu. Sáng sớm rời nhà đến công ty thì Kazuya còn say ngủ. Thân hình gầy nhỏ chôn kín trong tấm chăn, toát lên một vẻ mệt nhọc không nói thành lời. Dù phải vội vàng thay quần áo, hay đánh răng rửa mặt, mỗi lần nhìn đến cảnh tượng đó, Jin đều không khỏi thở dài mà vươn tay đắp lại tấm chăn cho Kazuya, rồi mới rời khời nhà, tiếp tục đối diện với một thế giới giải trí đầy phù hoa. Nhiều hôm về sớm, Jin muốn kiên trì đợi, nhưng lần nào cũng không thể chống cự được cơn buồn ngủ quấn chặt lấy mình mà ngả đầu trên sô pha, đến khi tỉnh giấc thì phát hiện một tấm chăn được đắp lên mình tự khi nào. Vươn vai đứng dậy, Jin lại nhìn đến con người đã giúp hắn đắp chăn đang cuộn mình say ngủ.

Không một lời qua lại. Bọn hắn chỉ đơn thuần quan tâm nhau qua từng hành động nhỏ nhặt. Jin bất giác nghĩ, có lẽ cuộc sống của hai người đã dần dà trở về nhịp độ bình yên của ngày trước. Một khi có cơ hội trò chuyện, hết thảy rồi sẽ bình thường. Kazuya không biết chuyện hắn ra mắt có khi lại có cái hay, đến khi tin tức được đăng rồi, nhất định sẽ là một bất ngờ lớn với em.

Jin bất quá khi ấy còn quá trẻ. Hắn luôn tin tưởng thời gian là vô tận. Cái tính trẻ con, vì bảo vệ niềm kiêu hãnh của chính mình, không muốn thừa nhận loại tình cảm không diễn tả thành lời đang nung nấu trong lòng. Ấy mà hắn không biết, trên thế gian này, vết thương mà cả thời gian cũng không thể chữa lành lại bị gây ra bởi chính tình cảm ấy. Như một tảng đá bào mòn theo thời gian, như một đóa hoa rũ tàn trong vô vọng, dù là thánh thần cũng không thể vực chúng dậy. Thời gian có xá gì.

Ngày qua ngày. Chớp mắt đã là một tháng.

Một tuần trước cuộc họp với báo chí, khắp nơi đã tràn ngập những tin nóng hổi về sự kiện Akanishi Jin chuẩn bị ra mắt. Phim truyền hình vào hồi kết, chương trình biểu diễn cũng được lên lịch kỹ càng. Jin đã không về nhà mấy hôm liền, hết chuyện ở công ty thì hắn lại tất bật đến nơi diễn tập.

Ngày hôm ấy, cuộc họp báo vừa kết thúc, Jin nhận được điện thoại từ Kazuya. Giọng nói mà rất lâu rồi hắn mới nghe lại giờ phút này thấm đượm sự mỏi mệt.

Kazuya nói, “Jin, chúc mừng anh. Cuối cùng đã được ra mắt.”

Thanh âm Kazuya vô cùng bình tĩnh, nhưng bàn tay cầm điện thoại lại run nhè nhẹ.

Không sao, Jin cũng đâu biết.

Hôm đấy là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau sau một tháng trời. Ống nghe kề bên tai nhưng lời bay đâu hết cả. Mãi một lúc thật lâu, Jin mới nhẹ giọng nói một câu chẳng liên quan gì, “Em mau đi ngủ đi, chẳng phải hôm nay làm ca đêm à?”

Chỉ lời qua tiếng lại đơn thuần như thế, nhưng mọi chuyện hết thảy lại trở về như ngày trước, tựa hồ một tháng này chưa từng tồn tại.

Nếu cái gọi là tình cảm cũng có thể giải quyết êm đẹp như thế thì còn gì bằng.

Đáng tiếc, vẫn chỉ là “nếu”.

“Jin, lại đây mau lên. Đạo diễn gọi kìa.” Giọng Pi từ đằng xa bỗng nhiên vang lại. Từ ngày hắn ra mắt, mỗi lần rảnh rỗi, Pi vẫn luôn ghé thăm Jin.

Kazuya chợt thấp giọng, tựa hồ có chút thất vọng, “Em chỉ tính hỏi đêm Giáng Sinh, anh có về không?”

Một câu thật đơn giản, cả giọng điệu cũng không gì đặc biệt, giống như lời hỏi thăm anh có về ăn cơm không, nhưng bất giác lại khiến lòng Jin có chút nôn nao. Hắn ngập ngừng trong chốc lát rồi đáp trả, “Đương nhiên về chứ. Sao thế?”

“Cũng không có gì. Vậy hôm đó em đợi anh về. Bye anh.” Lời vừa dứt, không đợi đối phương trả lời, Kazuya liền cúp điện thoại. Rồi cậu ngước lên, ngắm nhìn vật được trưng bày trong tủ kính, một sợi dây chuền đắt tiền, toát lên nét gì đó thật kiêu hãnh dưới ánh đèn sáng rực đến mê muội.

Chỉ một chút, một chút nữa thôi là cậu có thể mua được nó.

Phía đầu dây bên kia, Jin không khỏi ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trên tay, tựa hồ khi nãy chỉ là một hồi mộng đẹp.

Mãi đến khi Pi đến trước mặt, giơ tay cốc nhẹ đầu hắn, “Này, còn ngẩn người gì nữa? Mau vào tập đi. Mọi người đang chờ kìa.”

“Tới đây, tới đây!” Một con người ban nãy còn mỏi mệt đến chán chường, giờ đây như được hồi sinh, thần thái tràn trề sức sống, chạy bổ vào hội trường. Người bạn thân bị bỏ lại đằng sau không khỏi tròn mắt trước sự biến đổi đột ngột ấy.

Pi giương mắt nhìn theo, hào hứng nghĩ tới kế hoạch mới bàn với Jimmy khi nãy. Đợt Giáng Sinh năm nay, bọn hắn nhất định ăn chơi một bữa cho thiệt đã.

Ba ngày sau, Giáng Sinh rốt cuộc đã cận kề.

Kazuya cả buổi cặm cụi nấu nướng một bữa thật thịnh soạn. Rồi cậu lẳng lặng ngồi đợi Jin về, bàn tay mân mê chiếc hộp nhỏ được gói ghém thật đẹp mắt. Kazuya thầm nghĩ, một lát nữa Jin về, cậu nhất định báo tin mừng với người ấy, rốt cuộc cậu đã chính thức gia nhập đội bóng chày thiếu niên, sẽ cùng mọi người luyện tập để ra cầu trường thi đấu.

Mãi không thấy bóng dáng Jin đâu, Kazuya không khỏi sốt ruột. Cậu rất muốn gọi điện thoại hỏi người ấy giờ này đang ở đâu, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Jin phải bề bộn nhiều việc, cậu lại thôi. Kazuya chỉ đành tự nhủ, đợi thêm lát nữa cũng đâu sao, Jin sẽ về mà.

Kim đồng hồ vẫn tiếp tục xoay vòng.

Sáu giờ.

Bảy giờ.

Tám giờ.

Chín giờ.

Mười giờ.

Mười một giờ.

Đêm Giáng Sinh đã sắp trôi qua, mà Jin vẫn chưa xuất hiện.

Khi tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, Kazuya rốt cuộc gọi điện thoại cho người ấy. Thế nhưng ở đầu dây bên kia lại không phải người cậu muốn gặp. Một thanh âm xa lạ mà quen thuộc trả lời. Kazuya không nói tiếng nào; cậu chỉ lẳng lặng lắng nghe những tiếng động ồn ào náo nhiệt từ phía bên kia, một sự đối lập đến não lòng với bầu không gian tĩnh lặng cô độc đang bao trùm Kazuya.

“Alô, cho hỏi bạn muốn gặp Akanishi Jin à?” Giọng Pi sang sảng trong điện thoại. Kazuya loáng thoáng nghe thấy Jin ở đâu đó, người ấy dường như đang cười đùa rất vui vẻ với mấy chiến hữu của mình. Những nhịp điệu sôi động vẫn dập dình bên tai, nhưng con tim trong l*иg ngực bất giác trùng xuống, tựa hồ nó đang đắm mình vào đại dương không đáy. Chiếc hộp nhỏ trong tay chợt trở nên nặng trĩu, nặng đến não lòng, khiến chính mình chỉ muốn buông lơi.

Nhanh tay cúp điện thoại, Kazuya đứng bật dậy, lặng lẽ bỏ toàn bộ đống thức ăn đã nguội lạnh trên bàn vào túi rác. Rồi cậu mặc áo khoác, quàng lấy chiếc khăn lên cổ và bỏ đi.

Jin say khướt, cả người lao đảo, đứng cũng không vững. Pi có đánh có đập thế nào thì ắt hẳn người này chả ý thức được. Bất quá so với mấy tên kia, Jin còn giữ được một ít vẻ phong độ. Tiệc tàn, mọi người thất thểu dựa vào nhau, ra về như đàn ong vỡ tổ. Pi một thân một mình cõng Jin về nhà. Trở lại căn hộ mà trước đây cả bọn chỉ mới ghé qua một lần, Pi vốn chuẩn bị sẵn tâm lý phải đối mặt với một bãi chiến trường. Thế nhưng hắn không nghĩ rằng khi mở cửa bước vào, đèn vừa bật lên, hiện lên trước mắt Pi là một phòng khách vô cùng ngăn nắp, bên cửa sổ còn có chậu cây làm bạn cùng bức màn ca-rô màu vàng ấm thật sạch sẽ.

Pi ngẩn người, đứng chôn chân tại chỗ. Mãi đến khi Jin ngã vật xuống đất, hắn mới sực tỉnh.

Pi ngồi phụp xuống, đưa tay vỗ nhẹ hai bờ má đỏ ửng vì rượu của người thiếu niên trước mặt. Đối phương không chút phản ứng, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Pi đành thở dài,

thôi thì cứ để yên nó ngủ vậy. Hắn cẩn thận đỡ lấy tên Akanishi Jin – tri kỷ bao năm của mình vào phòng. Kỳ thực, bản thân Pi cũng không nhớ rõ phòng Jin nằm ở đâu. Nương theo ánh sáng từ phòng khách, hắn khệnh khạng đỡ Jin lên giường. Tên kia cư nhiên lại không chịu nằm yên. Vừa đặt nằm xuống, Jin đã xoay người, ôm chặt lấy cánh tay Pi, miệng thở phì phò, ngủ ngon lành. Pi không khỏi phì cười,

tên này quả nhiên là một Baka, tưởng mình là cái gối ôm chắc?

Pi nằm trên chiếc giường trải ca-rô màu lam, nghiêng người nhìn thiếu niên đang say ngủ. Ánh sáng nhàn nhạt từ phòng khách rọi qua khe cửa, dàn tản trên gương mặt hoàn mỹ của người này, khiến Pi không khỏi liên tưởng đến pho tượng của những vị thần Hy Lạp. Từ trước đến giờ, hắn biết vẻ đẹp của Akanishi Jin đã khiến cả trai lẫn gái đều đổ rạp, nhưng lại không ngờ cậu ta xinh đẹp đến động lòng người đến thế.

Khẽ nhấc đầu, Pi chậm rãi hướng gần gương mặt đầy quyến rũ kia.

Không sao, chắc là sẽ không sao.

Dù gì thì nụ hôn đầu đã cho đi từ lâu, lần này bất quả chẳng có gì đặc biệt, mà Jin cũng có biết đâu.

Vừa nghĩ đến đấy, môi liền chạm môi, thật nhẹ nhàng.

Không biết qua bao lâu, Pi bỗng dưng nghe được tiếng bước chân rất nhỏ. Hắn giật mình, ngồi bật cả dậy. Một bóng dáng gầy nhỏ vội vàng biến mất sau cánh cửa. Chưa kịp đứng lên, cửa đã đóng sầm cả lại.

Cánh tay Jin bỗng đâu vươn ra, kéo cả người Pi nằm xuống. Giữa căn phòng tối mờ, hắn nghe rất rõ những tiếng gọi dịu nhẹ từ bờ môi Jin, “Kazu-chan. Kazu-chan.”