Chương 7: Là Người Mà Cô Không Thể Trêu Chọc Vào

Đối với sự từ chối của cô, bà cụ Hoắc rất đau lòng.

Vì thế ánh mắt của bà cụ nhìn về phía Hoắc Vân Tương mang theo bất mãn, nhỏ giọng giáo huấn.

“Sao cháu lại vô dụng như thế chứ?”

Thế mà không làm cho con gái nhà người ta coi trọng.

Hoắc Vân Tương: “…”

Đây là lỗi của anh ư?

Bà cụ Hoắc không thành công chào bán cháu trai mình, vì thế lùi một bước, áp dụng phương pháp đi đường vòng.

“Tiểu Kiều à, vụ kiện tụng của cháu, Vân Tương sẽ phụ trách xử lý.”

Để cháu mình lấy được ấn tượng tốt, biết đâu người ta sẽ chấp nhận anh thì sao.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bà cụ Hoắc, Hoắc Vân Tương đồng ý.

“Vâng, cháu sẽ xử lý.”

Bà cụ Hoắc vỗ lên mu bàn tay của Nam Kiều, vô cùng nhiệt tình đề nghị.

“Tiểu Kiều à, hiện tại một mình cháu ở bên ngoài không quá an toàn đâu, nếu cháu không ngại… Trước mắt, tạm thời cháu có thể đến ở nhà họ Hoắc, chờ mọi việc được giải quyết xong xuôi rồi dọn ra ngoài.”

“…”

Làm sao Hoắc Vân Tương có thể không nhìn ra ý định của bà cụ, đây là muốn để anh gần quan được ban lộc.

Vì muốn bán anh ra ngoài, bà nội quả thật đã phải nhọc lòng suy nghĩ.

“Vậy cháu cung kính không bằng tuân mệnh.” Nam Kiều dứt khoát nói.

Mặc dù biết đối phương đang “bẫy” mình, nhưng bây giờ ở bên ngoài có quá nhiều người muốn đánh cô, ở lại nhà họ Hoắc, quả thật an toàn hơn.

Bà cụ Hoắc thấy cô đồng ý, mặt mày hớn hở tiếp tục nói.

“Vậy… Để tránh cho bệnh cũ của Vân Tương lại tái phát, Tiểu Kiều à, cháu có thể cùng ở lại bệnh viện với thằng bé mấy ngày không?”

Nam Kiều nghĩ đến mình chiếm hời của người ta nhiều như thế, cô đương nhiên không từ chối.

“Không thành vấn đề.”

Bà cụ Hoắc giữ được người ở lại, trong lòng tràn đầy vui vẻ dẫn người rời đi.

Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Vân Tương nhìn cô gái ở lại trong phòng, hỏi.

“Vì sao cô Nam lại từ chối?”

“Anh Hoắc… Anh đang nói đến chuyện gì thế?” Nam Kiều ngạc nhiên.

“Lấy thân báo đáp.” Hoắc Vân Tương nhắc nhở.

Nam Kiều bế mèo ngồi xuống sofa, mở chai sữa chua ra uống hai ngụm.

“Anh Hoắc là người cao quý như thế không thích hợp với tôi, tôi sợ sẽ làm ô uế đến anh.”

Một mặt là vì còn chưa báo được thù, quan trọng hơn là cô nghe người ta nói, cậu ba nhà họ Hoắc là người có tâm cơ thâm trầm, là một người tàn nhẫn, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.

Cho nên mặc dù sắc mặt đẹp ở trước mắt, cô cũng không thể bị váng đầu, dạng người này, cô không thể trêu chọc vào.

Hoắc Vân Tương đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi mỏng, sau đó nói ra một câu kinh người.

“Thế nhưng… Cô đã làm bẩn tôi rồi.”

Anh vẫn còn nhớ rõ hành động của cô khi anh vừa mở mắt ra.

Nam Kiều sặc sữa chua, cô ho khan một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, cười rất chân thành.

“Anh Hoắc… Đối với tôi mà nói, người như anh là một đóa hoa cao quý, tôi chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đùa bỡn, tiểu nhân thật sự không trèo cao nổi.”

“Tôi cho phép cô trèo cao.” Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tương mang theo mấy phần ý cười sâu xa.

“…”

Nam Kiều tỏ vẻ tôi thật sự không muốn trèo cao.

Bánh Bích Quy nuốt đồ ăn trong miệng xuống, kêu “meo meo” mấy tiếng.

“Ngay cả cô cũng muốn tán tỉnh, biếи ŧɦái.”

Nam Kiều gật đầu, đồng ý với quan điểm cha Bánh Bích Quy.

Dáng vẻ hiện tại của cô không khác gì ăn mày ở đầu đường, thế mà anh còn muốn đuổi tới lấy thân báo đáp, khẩu vị thật đúng là nặng.

Hoắc Vân Tương nhìn cô gật đầu, lông mày nhướng lên.

“Cô gật đầu là bày tỏ đồng ý à?”

Nam Kiều điên cuồng lắc đầu: “Không phải, vừa rồi cổ tôi hơi mỏi, không phải là ý tứ đồng ý, anh tuyệt đối đừng nên hiểu lầm.”

Cô đã hưởng chung giá trị sinh mệnh với anh, còn để bọn họ giúp cô giải quyết phiền phức, hơn nữa còn lấy tiền của người ta, nếu còn muốn lấy cả anh nữa, đây thật đúng là không bằng cầm thú.

Làm người vẫn nên lương thiện một xíu.

Sau khi vụ án của Mạnh Yên được giải quyết xong, tốt nhất cô nên cùng người nhà họ Hoắc nước giếng không phạm nước sông, cả đời không qua lại với nhau.