Trang viên nhà họ Hoắc.
Quý Vũ quyết tâm muốn hy sinh bản thân để cứu vớt chú ba nhà mình.
Vì thế, anh ta cố gắng hạ thấp thể diện trước mặt Nam Kiều.
“Cô Nam, hôm đó là do tôi không đúng, thật sự xin lỗi.”
“Cô muốn tôi làm gì mới bằng lòng tha thứ?”
…
Một tay Nam Kiều ôm đầu, đánh giá cậu thiếu niên xinh đẹp tinh xảo này, đáy mắt chậm rãi hiện lên ý cười không quá tốt.
“Tôi có một người bạn là fans cuồng của anh, cậu ấy luôn có một tâm nguyện nho nhỏ.”
Quý Vũ nhìn dáng vẻ cười đùa của cô, bỗng nhiên trong lòng có dự cảm giác cực kỳ xấu.
“Tâm nguyện gì?”
Nam Kiều hưng phấn chạy lên lầu, chỉ vào chiếc váy dài màu xanh lục đằng sau.
“Đi thay chiếc váy này đi, để tôi chụp mấy tấm ảnh nào.”
“Cô muốn tôi mặc đồ nữ à?!” Giọng nói phẫn nộ của Quý Vũ vang vọng khắp phòng khách.
“Tin tôi đi, mặc lần đầu tiên thì sẽ muốn mặc lần thứ hai, nếu đã mặc lần thứ hai, vậy sẽ muốn mặc cả đời.” Nam Kiều chân thành khuyên anh ta: “Mặc bộ váy kia vào, anh sẽ mở được cánh cửa của thế giới mới.”
Bà mẹ già của cô thường nói, cậu bé xinh đẹp như Quý Vũ, nếu mặc đồ con gái nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.
Chẳng qua bà ấy không có cơ hội nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Nhân cơ hội này, cô quyết định thỏa mãn sở thích hơi ác ý của bà mẹ nhà mình một chút.
“Tôi không mặc!” Quý Vũ quay đầu từ chối.
Để một thằng đàn ông như anh ta mặc váy ư, anh ta không cần mặt mũi nữa chắc?
Nam Kiều biết chuyện này có hơi khó xử, cô bắt đầu tận tình khuyên nhủ.
“Người bạn đó của tôi là fans cuồng của anh ấy, mặc dù đã qua đời, đây cũng là
di nguyện của cô ấy.”
“Hờ, bạn của cô gì chứ, căn bản chính là cô biếи ŧɦái muốn thấy tôi mặc váy thôi.” Quý Vũ hừ nói.
Nam Kiều nghe thấy lời không hay này của anh ta, nụ cười chợt vụt tắt.
“Anh không mặc, tôi cũng không ép anh nữa, vậy anh đi đi.”
Cô nói xong, quản gia cũng bắt đầu làm theo lời được dặn.
“Cậu Tiểu Quý, sắp hết thời gian rồi, cậu nên trở về đi.”
Quý Vũ cắn chặt răng, nghĩ đến mình còn chuyện quan trọng phải làm, nhanh chóng chạy về phía kia cầm lấy váy đi vào toilet.
Quản gia thấy thế, lập tức đi tìm camera đưa tới cho cô.
“Cô Nam, nếu đã chụp ảnh thì nên mấy camera nào có độ phân giải tốt một chút.”
Nam Kiều cầm lấy máy ảnh, vui sướиɠ cười nói.
“Chú quản gia, chú tri kỷ thật đấy.”
Quản gia cười cười, yên lặng lùi sang một bên.
Bà cụ đã dặn dò rồi, phải thỏa mãn hết tất cả yêu cầu của cô Nam, mấy chuyện này đương nhiên phải có rồi.
Quý Vũ dùng dằng trong toilet hơn nửa tiếng mới mở cửa đi ra.
Khuôn mặt anh ta vốn đã tinh xảo, lại được di truyền làn da trắng bóc của mẹ. Lúc này mặc chiếc váy dài phong cách retro của Anh lên người nữa, thật sự khiến người ta phải ngây ngất.
Nam Kiều vui sướиɠ nhướng mày, vội điều chỉnh camera một chút, hưng phấn nói.
“Đi thôi, đi ra ngoài để tôi chụp mấy tấm nào.”
“…”
Quý Vũ hít một hơi thật sâu, nói thầm: Vì cứu vớt chú ba, anh ta nhịn.
Hai người vừa đi ra ngoài, quản gia đã ngay lập tức nhận được điện thoại của Hoắc Vân Tương từ công ty.
“Quý Vũ có xin lỗi không?”
Quản gia nhìn hai người bên ngoài kia: “Xin lỗi cũng xin lỗi rồi, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Không có gì đâu ạ, hiện tại cô Nam và cậu Tiểu Quý… đang rất vui vẻ.” Quản gia nói.
Tuy rằng chỉ có một mình… cô Nam cảm thấy vui sướиɠ thôi.
Nhưng nghĩ đến chuyện cậu ba cũng chỉ quan tâm xem cô Nam có chơi thoải mái không, còn cậu Tiểu Quý không nằm trong hàng ngũ được anh để ý đến.
Ấy mà, cô Nam … dường như có sở thích hơi kỳ quái, ông ta không biết có nên nói cho cậu ba không đây.
Bây giờ cô nói cậu Tiểu Quý mặc đồ nữ, tương lai không biết có bảo cậu ba làm…
Ông ta lắc lắc đầu, không dám tiếp tục nghĩ nữa.