Ngày cuối cùng trên đảo, chúng tôi hẹn nhau đi tắm biển.
Bệnh viêm mũi của tôi đã khỏi rồi, tôi nhét vạt áo vào quần, nhảy xuống biển và bắt đầu bơi.
Những vị khách nam còn lại thấy tôi bơi vui vẻ, họ đều háo hức muốn thử.
Đột nhiên, một tiếng kêu truyền đến: “Có cá mập…”
Tôi đột nhiên quay đầu lại nhìn, thì thấy cách đó không xa vây lưng của con cá mập dựng thẳng trên mặt biển, nó đang lao nhanh về phía tôi!
“Ôn Kim Dao, có cá mập!”
“Mau bơi về đi, nhanh lên…”
Các mọi người đều hét lên lo lắng.
Tôi nhất thời kinh hãi, quay đầu bơi về phía trước, nhưng bởi vì căng thẳng quá độ, chân phải đột nhiên bị chuột rút.
Đang lúc nguy cấp nhất, tôi vừa liếc mắt ra ngoài thì thấy một bóng người cao lớn đột nhiên từ trên tảng đá nhảy xuống nước...
“Mạnh Triều Diễm…”
“Đừng nhảy xuống đó, Mạnh Triều Diễm…”
Mạnh Triều Diễm đến gần tôi, bơi nhanh về phía tôi, đưa tay ra và run rẩy ôm tôi vào lòng.
“Kim Dao đừng sợ, có anh ở đây.”
Trong sóng biển, đôi môi mỏng của Mạnh Triều Diễm áp vào tai tôi, dỗ dành tôi.
Anh ấy ôm tôi và bơi hết sức có thể.
Nhưng mà ôm thêm một người nữa bên cạnh thì bơi nhanh kiểu gì đây?
Mắt thấy cá mập càng ngày càng gần, tôi liều mạng đẩy anh ra: “Anh đi ra đi, đi nhanh, em không muốn anh cứu em, không mà…”
“Anh không đi đâu hết, không đi đâu hết!”
Hai tay Mạnh Triều Diễm ôm chặt lấy tôi, trong đôi mắt đỏ hoe tràn đầy kiên định: “Ôn Kim Dao, lần này, anh sẽ không rời đi nữa.”
Tôi biết chúng tôi không thể bơi vào bờ.
Bởi vì con cá mập gần như ở ngay phía trước rồi.
Mắt tôi nhức nhối, không còn để tâm đến trong lòng có bao nhiêu khúc mắc, hai tay ôm lấy cổ Mạnh Triều Diễm, hôn ngấu nghiến…
“Xin lỗi, em xin lỗi…”
“Em yêu anh, em giữ lời hứa của chúng ta mà, em không thay lòng đâu, thật đấy,...”
Tôi mặc kệ tất cả mà hôn anh, nghẹn ngào nói.
Đôi mắt sâu thẳm của Mạnh Triều Diễm rung động dữ dội, anh ấy dùng bàn tay to lớn ôm lấy gáy tôi, hôn lại tôi thật sâu.
“Anh cũng yêu em.”
Tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy và bông hoa đẹp nhất trên thế giới đang nở rộ trong trái tim tôi.
Chúng tôi hôn nhau tuyệt vọng trong làn nước biển.
Cá mập đang đến gần hơn.
Tiếng khóc từ bờ biển ngày càng lớn.
Chúng tôi bịt tai và chỉ muốn tận hưởng giây phút cuối cùng bên nhau trước khi kết thúc cuộc đời.
Kết quả là con cá mập đã vùng lên.
Vây lưng ẩn trong nước bỗng nhô lên, để lộ khuôn mặt của thợ lặn.
Mọi người đều chết lặng.
Mạnh Triều Diễm và tôi cũng hoàn toàn choáng váng.
Điểm mấu chốt là...
Đôi môi của chúng tôi vẫn còn dính vào nhau đây này….Ôi mẹ ơi!