Tôi là sao nữ có tiếng xấu nhất trong những năm gần đây.
Khi tôi sắp rơi xuống đáy của sự nghiệp thì người quản lý đã cố gắng hết sức để sắp xếp cho tôi tham gia một gameshow tình yêu.
Ngày ghi hình, đạo diễn đã yêu cầu các vị khách mời nói chuyện trực tiếp qua vách ngăn và đoán xem bên kia là ai.
Như một ly nước tương đội lốt cà phê, tôi tỉnh táo đứng đằng sau và gặm táo.
Cặp đầu tiên được sắp xếp là ảnh đế Mạnh Triều Diễm và tiểu hoa nổi tiếng Tống Nhã Ninh.
Bộ phim thần tượng cổ trang mà họ đóng chung thời gian trước đã gây tiếng vang lớn, thu hút vô số người hâm mộ couple.
Cả hai cùng nhau đứng trước ống kính, cuộc khẩu chiến chính nổ ra tưng bừng.
[Oh Mo, đây có tính là thông báo chính thức không?!]
[Triều Ninh CP!!! Cả thế giới này như muốn vỡ ra luôn rồi!!!]
Mạnh Triều Diễm cầm micro lên, giọng nói lạnh lùng và xa cách: “Xin chào.”
Ở phía bên kia của vách ngăn, Tống Nhã Ninh trong giây lát đã đoán được đó là anh.
Làm mọi người phấn khích đến mưa bay đạn lạc.
Tống Nhã Ninh quyến rũ nói: “Xin chào khách mời nam.”
Một màn này đã làm mọi người kích động.
Nhưng Mạnh Triều Diễm lại hơi cau mày.
Trước sự truy vấn của tổ đạo diễn, anh thẳng thừng cho biết: “Tôi không quen giọng này nên không đoán ra được.”
Biểu cảm của Tống Nhã Ninh cứng đờ trong nửa giây.
[Ha ha, nhất định là hiệu ứng tạp kỹ, mọi người không biết đây luật ngầm của showbiz sao?]
[Ảnh đế Mạnh không quen giọng của Ninh Bảo sao? Tôi đoán là đã nghe cả đêm đến thuộc rồi ấy chứ ~ ]
[Ninh Bảo không vô liêm sỉ như Ôn Kim Dao, nhất định là cô ấy cố ý hạ thấp tông giọng.]
Hả? Thế này mà cũng lôi bà đây vào được sao!!!
Tôi cắn một miếng táo mà không tin nổi.
Tổ đạo diễn bất ngờ chĩa máy quay về phía tôi và yêu cầu tôi thử lên tiếng với ảnh đế Mạnh.
Đây rõ ràng là muốn làm mọi thứ xoay vòng vòng đây mà.
Tôi sợ đến mức suýt mắc nghẹn miếng táo.
Nhưng địa vị của tôi ở đây không cho phép tôi phản kháng lại.
Tôi im lặng đứng trên sân khấu, trên màn hình đạn bắn tung tóe.
[Chết tiệt, đoàn phim bị điên đúng không? Ôn Kim Dao mà cũng xứng thay Ninh Bảo?]
[Hơ, cười chết mất, ảnh đế Mạnh mà nhận ra Ôn Kim Dao thì dùng đầu đi thay chân cho mọi người xem!]
Tôi hít sâu một hơi, cố ý hạ thấp giọng vài độ, trở nên cứng ngắc.
“Xin chào người ở vách ngăn bên kia.”
Vừa xong nhiệm vụ, đặt micro xuống thì lập tức muốn chạy.
Ở phía bên kia của bức tường, giọng nói trầm ấm của Mạnh Triều Diễm vang lên.
“ÔN, KIM, DAO.”
Ba từ, anh nói một cách rõ ràng và chậm rãi.
Nghe kỹ thì còn thấy cả tiếng nghiến răng.