Chương 78

"Ăn chút gì trước đã, nhé?"

Ôn Thiên Thụ chôn mặt giữa đầu gối, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy, "Em không đói bụng."

Từ sườn núi Sinh Tử trở về trạng thái của cô vẫn luôn như vậy, không khóc cũng không nói chuyện, suốt đêm đều không chợp mắt, Hoắc Hàn lo lắng không chịu được, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, "Phồn Phồn, tỉnh lại đi."

Có những việc, cho dù là người thân mật nhất cũng không cách nào thay cô vượt qua được.

Anh lúc này có thể làm chỉ là ở bên cô.

Sau một lúc lâu, Ôn Thiên Thụ rốt cuộc ngẩng đầu, "Đèn còn sáng không?"

Hoắc Hàn nhìn thoáng qua đèn trường minh (Loại đèn chuyên dùng để thờ cúng, thường có trong Đền, Chùa) trên bàn, ôn nhu nói, "Còn sáng."

Cô an tĩnh trở lại.

Trái tim Hoắc Hàn giống như bị đao cùn tinh tế cứa qua.

Người giúp việc đi vào, nói là Chu Tiềm cùng Ôn Hoàn vừa tới.

Còn không đợi Hoắc Hàn nói chuyện, Ôn Thiên Thụ đã nói, "Em muốn yên tĩnh một mình, có thể chứ?"

"Được."

Anh đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại đem dao gọt hoa quả trên bàn nhỏ cầm lên, nhìn quét một vòng khắp phòng ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhưng vẫn còn không yên tâm, anh lại gọi người giúp việc đến để cô ấy chờ ở ngoài cửa, tùy thời chú ý động tĩnh bên trong.

Hoắc Hàn đi xuống dưới lầu, phòng khách ngồi đầy người, không chỉ có Chu Tiềm, mẹ con Ôn Hoàn và Chu Mộ Sơn, Đường Hải, Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương đều tới, Ôn Hoàn vọt tới trước tiên, "Phồn Phồn... con bé thế nào?"

Bà hẳn cũng đã trắng đêm chưa ngủ, sắc mặt tái nhợt, một tầng màu xanh lá thật dày dưới mắt, hốc mắt cũng sưng đỏ. Sau khi biết chân tướng bị dấu diếm nhiều năm cùng tin tức chồng trước đã chết, áp lực tinh thần mà bà phải nhận tất nhiên không nhẹ.

"Phồn Phồn... Không có vấn đề gì," Hoắc Hàn nửa ôm thân mình mảnh khảnh của bà, "Nhưng thật ra mẹ phải chú ý nhiều hơn đến thân thể, mọi việc cũng là kết cục đã định, phải luôn nhìn về phía trước."

"Mẹ biết." Ôn Hoàn vỗ vỗ lên bàn tay anh đặt trên vai mình, bất quá chỉ trong một đêm, khóe mắt lại có thêm vài nếp nhăn thật sâu, "Mẹ chỉ là lo lắng Phồn Phồn, con bé tận mắt nhìn thấy ba mình... Mẹ lo con bé không chịu nổi."

Dù cho mấy năm nay hai mẹ con cũng không quá thân cận, nhưng dù sao cũng là miếng thịt rớt xuống từ trên người chính mình, tâm tư con gái sao bà lại không rõ ràng đây?

Chu Mộ Vũ cũng đi tới, lôi kéo góc áo Hoắc Hàn, "Ảnh rể, em có thể đi lên gặp chị không?"

Trước kia những lúc chị thấy khổ sở, cậu đều có biện pháp làm chị vui vẻ lên.

Hoắc Hàn sờ sờ đầu cậu, "Chị gái em bây giờ cần phải nghỉ ngơi, chờ lần sau được không?"

Chu Mộ Vũ thực hiểu chuyện gật gật đầu.

Tuy rằng cậu không phải thật sự hiểu thế giới của người lớn, cũng không biết cái gì là nằm vùng, cái gì là hi sinh vì nhiệm vụ, cậu chỉ biết, một người nếu không còn cha sẽ rất đáng thương rất đáng thương...

Nghĩ đến đây, Chu Mộ Vũ nhảy lên người cha mình, ôm chặt cổ ông, dùng sức cọ hai cái.

Ngày hôm qua Bạch Tuyết Ca cũng bị kinh hách không nhỏ, vốn dĩ cô ấy cũng muốn lại đây gặp Ôn Thiên Thụ, nhưng Chu Mộ Sơn suy xét đến trạng huống thân thể cô ấy, sau khi khuyên bảo nhiều lần rốt cuộc cũng làm cô ấy chịu ở nhà tĩnh dưỡng.

Gáy anh ta có vết thương, đến nay vẫn còn chấn động não rất nhỏ, ngày hôm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, mỗi một sự kiện đều khiến anh ta trở tay không kịp, đến thở cơ hội dốc cũng không có.

"Hàng Hàng giải phẫu rất thành công," Chu Mộ Sơn nói, "Nghe ý tứ cô, nếu có thể, hy vọng Thiên Thụ có thể tới gặp, rốt cuộc đó là ..."

Anh ta không nói tiếp nhưng Hoắc Hàn đã hiểu, anh gật đầu, "Được."

Chu Mộ Sơn lại nói: "Cố gắng chăm sóc cô ấy cho tốt."

"Vâng."

Đường Hải cùng Thịnh Thiên Chúc bọn họ còn có rất nhiều việc kế tiếp phải xử lý, cũng là tận dụng thời gian rảnh lại đây, ngồi không đến mười phút, tiếp một cuộc điện thoại lại phải tiếp tục bận việc.

Ôn Hoàn vốn dĩ muốn lưu lại, nhưng cái nhà bà đã ở mười mấy năm này, nơi chốn đều lộ ra quen thuộc, tựa hồ cả bài trí trên bàn trà đều không hề thay đổi, nhưng người đàn ông từng cùng bà gây dựng căn nhà này... thật sự sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Nghĩ đến điểm này, trong lòng một mảnh thống khổ như che trời lấp đất, bà ôm ngực, cảm thấy hô hấp cũng gian nan đến cực điểm, "Ai" một tiếng thật dài, cả người liền hôn mê bất tỉnh.

Chu Tiềm vô cùng lo lắng đưa bà đi bệnh viện.

Sau khi tất cả rời đi, phòng khách lại khôi phục vẻ vắng lặng, Hoắc Hàn đi lên cầu thang, vừa đến lầu hai, liền nghe được thanh âm có cái gì rơi xuống đất, trái tim anh như bị bóp nghẹt, nhanh chóng đẩy cửa phòng ra đi vào.

Tầm mắt vừa vặn giao nhau cùng người trên giường.

Anh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ôn Thiên Thụ nói: "Em muốn xem TV một chút." Không cầm chắc điều khiển từ xa nên mới làm rơi xuống sàn nhà.

Hoắc Hàn đi đến ngồi xuống mép giường, đem chiếc chăn trên đùi cô kéo lên trên, che đến phần eo, lại nhặt lên điều khiển từ xa, mở TV.

Thanh âm người chủ trì nhảy ra, "Bốn giờ mười lăm phút chiều hôm qua, thủ lĩnh tập đoàn tội phạm văn vật lớn nhất trong nước họ Bạch đã bị ..."

Anh vội vàng đổi sang kênh khác.

Vẫn là ngữ điệu vững vàng kia không hề sai biệt: "Những nghi phạm ở sườn núi Sinh Tử, nội tỉnh Vân Nam đã sa lưới, lần liên hợp hành động này tổng cộng xuất động 128 cảnh sát đặc nhiệm ..."

Đầu ngón tay Hoắc Hàn vừa mới đặt lên nút điều khiển từ xa, Ôn Thiên Thụ đã nhẹ giọng nói, "Đừng đổi."

Cô an tĩnh xem xong toàn bộ tin tức, bỗng nhiên nói một câu, "Không có ông."

Thậm chí một chữ cũng không có.

Tên của ông, cuộc đời ông, hết thảy liên quan đến ông, đều vĩnh viễn biến mất trong hoàng hôn sườn núi Sinh Tử kia, ông không hề lưu lại bất cứ thứ gì.

Đây là kết cục cuối cùng.

"Ba em, ông ... cuối cùng có nhắm mắt lại không?" Ký ức của cô dừng lại ở một cái chớp mắt khi cánh tay ông buông xuống, lúc tỉnh lại người đã trong nhà ở thành phố Tây Giang.

Hoắc Hàn trầm mặc.

Cô nói: "Ông nhất định muốn nhìn thấy em lần nữa."

"Là anh giúp ông khép lại sao?"

"Ừm."

"Thật đáng tiếc, ba còn không biết anh là con rể ông."

"Ông biết."

Cô: "Vâng."

"Hoắc Hàn, anh vừa mới vọt vào là lo lắng em lại nổi lên ý niệm thương tổn bản thân mình sao?"

Hoắc Hàn ôm cô càng chặt hơn.

"Em sẽ không." Anh đã nói mạng của em hiện tại là của anh.

Cô nỉ non bên tai anh, "Hoắc Hàn, về sau em thật sự không có ba ba."

Anh hôn lên trán cô, thật sự dùng sức mà hôn, "Em còn có anh, em còn có anh."

***

Buổi sáng hơn 9 giờ, hai người đi vào bệnh viện trung tâm thành phố.

Khuôn mặt Thiên Dĩnh Chi vẫn tiều tụy như cũ, nhưng khuôn mày ngày xưa luôn buộc chặt nay đã thả lỏng không ít, nhìn đến cháu gái mình, tâm tình cực kỳ phức tạp, vừa là hổ thẹn vừa là khổ sở, lại có một loại cảm giác nhẹ nhàng như tảng đá trên người đã bị ném đi ... Muốn nói gì đó cùng cô nhưng lời nói còn chưa đến miệng, nước mắt đã chảy xuống trước.

Vẫn là Ôn Thiên Thụ mở miệng trước, "Cô, cháu có thể gặp Hàng Hàng không?"

"Ai —"

Hoắc Hàn đưa cô vào phòng bệnh.

Hàng Hàng tối hôm qua mới làm làm giải phẫu ghép tim, tác dụng của thuốc gây mê còn chưa lui, người còn đang ngủ.

Ôn Thiên Thụ ngồi xuống ghế bên mép giường, Hoắc Hàn rót một ly nước ấm đặt trên bàn.

Tầm mắt cô rũ xuống, nhìn một đoàn nho nhỏ nằm trong chăn, hô hấp vững vàng.

Nghe thanh âm máy móc vận hành, nháy mắt tâm tình dường như trở nên thực bình tĩnh.

Cô hơi hơi cúi người qua, cách khoảng mười centimet, lắng nghe tiếng trái tim kia nhảy lên, một tiếng lại một tiếng ...

Ôn Thiên Thụ nhắm lại hai mắt, hốc mắt phiếm hồng.

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ sờ lên tóc cô, trái tim cô bùm bùm nhảy loạn, cơ hồ muốn lao ra khỏi ngực, thanh âm lại bị nước mắt ngăn chặn ...

Ở một khắc cuối cùng của sinh mệnh ba nâng tay lên, là muốn sờ đầu cô phải không?

Đáng tiếc khi đó tay ông còn không kịp chạm vào mặt cô đã vô lực mà buông xuống.

Đây là Hàng Hàng thay ông hoàn thành tâm nguyện chưa xong sao?

Bàn tay nhỏ kia mềm mại lại ấm áp, nhẹ nhàng sờ sờ mặt cô, cô rốt cuộc không nhịn được, thất thanh hô: "Ba ba."

Từng giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống chăn đơn màu trắng.

Một màn này, dù là Hoắc Hàn ở ngoài cũng nhìn đến hốc mắt nóng lên, mà Thiên Dĩnh Chi đứng ở cửa, sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Nhân sinh, chính là thắt một cái lại một cái nút thắt, chờ tới khi cởi bỏ được toàn bộ, cuộc đời này cũng đã đi tới hồi cuối.

***

Lễ tang Thiên Mẫn Chi định ở ba ngày sau.

Thân phận ông đặc thù, được phê chuẩn an táng ở khu mộ của Thiên gia.

Hôm nay thời tiết không tồi, có ánh mặt trời đã lâu không thấy.

Trước khi xuất phát, Ôn Thiên Thụ ở trước gương nghiêm túc kiểm tra chính mình một lần, tóc dài được búi cao sau đầu, một đóa hoa trắng cắm nghiêng trên đó, váy lụa đen trơn nhẵn chỉnh tề, giày cùng màu không dính bụi trần.

Bộ dáng cô không giống như tham gia lễ tang mà càng giống như đi hẹn hò.

Lễ tang tới rất nhiều người, có quen biết, có không quen biết, câu đối phúng điếu cùng vòng hoa chất đầy hơn phân nửa khu mộ.

Ôn Hoàn không tới.

Hoắc Hàn làm con rể, trên ý nghĩa nào đó lại đại biểu cho lãnh đạo Tỉnh, phải đảm bảo hai thân phận quan trọng nên bận trước bận sau, nhưng tầm mắt vẫn luôn đuổi theo thân ảnh mảnh khảnh kia.

Ôn Thiên Thụ đứng dưới ánh mặt trời, dùng ánh mắt sâu nhất nhìn ảnh chụp trên mộ bia, không biết nghĩ như thế nào lại nhớ đến có người đã nói một câu —

Một sinh mệnh mới đi vào cuộc đời này, chỉ có chính hắn khóc, mọi người xung quanh; mà khi rời đi, hắn vô thanh vô tức nằm ở nơi đó, tất cả mọi người xung quanh đều khóc.

Ba ba, con không khóc.

Ba hiện tại có thể nhìn con thật kỹ.

Con gái ba, Thiên Thụ, ba lấy nhũ danh Phồn Phồn cho cô ấy.

Mẫn Chi sở hệ, vì Phồn.

Ba cho cô ấy sinh mệnh, cho cô ấy tình thương của cha thâm trầm nhất trên đời này, hiện tại, cô ấy tới đưa ba một đoạn đường cuối cùng.

Ba ba, một đường bảo trọng.

Ánh mặt trời hôm nay thật tốt, còn có gió nhẹ thổi.

Nếu gió thổi bay đầu tóc con, mưa làm ướt quần áo con ... Con nhất định sẽ biết đó là ba, vô luận là hóa thành gió, hóa thành mưa, hóa thành ánh sao, hóa thành đom đóm ...

Lễ tang náo nhiệt cuối cùng cũng tới hồi kết thúc.

Mỗi người quen đều đi lên ôm người nhà, Ôn Thiên Thụ nói từng tiếng cảm ơn nhẹ nhàng.

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Hoắc Hàn đi tới, "Phồn Phồn, chúng ta trở về đi."

Ôn Thiên Thụ nói: "Được."

Cô chậm rãi quỳ xuống, anh cũng quỳ xuống bên cạnh cô, hai người ở trước mộ bia, dập đầu lạy ba cái.

Bọn họ cầm tay rời đi.

Khu mộ to như vậy chỉ còn lại tiếng gió thổi.

Gió sẽ không vì bất cứ thứ gì trên đời này mà dừng lại.

Một hồi sau—

Ánh mặt trời đưa tới một thân ảnh lảo đảo.

Là Ôn Hoàn vắng mặt ở lễ tang.

Trên mộ bia, Thiên Mẫn Chi trong ảnh nhàn nhạt cười với bà.

Ôn Hoàn đứng trước mộ trầm mặc gần một giờ, nước mắt cũng sắp khóc khô, hung hăng xoay người rời đi, mới vừa đi hai bước lại quay đầu lại.

"Thiên Mẫn Chi, kiếp sau, anh không bao giờ được phép... đẩy em ra! Có nghe thấy không?!"

Người đàn ông trên ảnh còn đang mỉm cười với bà.

Ôn Hoàn lại đầy mặt nước mắt.

Gió thổi qua, trước mộ một bó cúc trắng ngã xuống bên cạnh hoa rum màu trắng, giống như dựa vào nhau, cũng giống như đồng ý hứa hẹn.

———

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai chương cuối cùng chính văn ~ tôi ở chỗ này chờ mọi người.

———

Edit: Buồn nhưng mà chỉ còn 1 chương chính văn và 1 phiên ngoại là kết thúc rồi ...