- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta
- Chương 57
Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta
Chương 57
"Gió tây đông lai, nhạn bắc nam quy, thu diệp khởi, tương tư lạc."
Giọng hát thê lương mỹ lệ, biểu tình da diết bi ai.
Thanh âm người phụ nữ sâu thẳm trống trải, dư âm hóa thành từng đợt từng đợt chỉ bạc, đột nhiên không kịp phòng ngừa, như mưa thuận gió hoà đánh vào góc mềm mại nhất trái tim mỗi người, bốn phía không còn âm thanh, khán giả chìm trong một mảnh an tĩnh, Thịnh Thiên Chúc lẩm bẩm câu, "Trời mưa."
Xoa mặt một cái, lại là nước mắt chảy xuống.
Cậu có chút xấu hổ quay người đi lau.
Ôn Thiên Thụ quơ quơ tay Hoắc Hàn, anh quay đầu đi, trong lòng hiểu rõ không nói ra chỉ cười một chút.
Ông chủ vừa lúc bưng một mâm hạt dưa đi ra, thấy ba người bọn họ nghe đến vẻ mặt nhập thần, cảm khái một câu: "Nhân sinh như diễn, diễn như nhân sinh a." (Có thể hiểu diễn như đời, đời như diễn)
Vở diễn này ông đã xem từ nhỏ đến lớn, lời kịch xướng lên là giống nhau, chỉ là một vụ lại một vụ người xướng ca thay đổi, cũng không cảm thấy có cái gì mới mẻ, nhưng thật ra lại thích xem những cô gái nhỏ từ thành phố lớn tới đa sầu đa cảm khóc hồng cả mắt, không nghĩ tới lần này cô gái không khóc, ngược lại là một chàng trai trẻ trúng chiêu.
Ông phun vỏ hạt dưa vào lòng bàn tay: "Cậu nhóc là người có cá tính a."
Thịnh Thiên Chúc hút hút cái mũi, trừng to mắt nhìn ông ta. Thật là mơ hồ, ngày thường cũng là một con người rắn rỏi, như thế nào đang êm đẹp, nói khóc liền khóc chứ?
Kỳ thật cũng là bị gợi lên tâm sự.
Con đường này có lẽ còn dài lâu hơn cả đời, khi nào mới có thể tìm được chốn về? Còn có Chu đại ca bao nhiêu năm bặt vô âm tín, cậu đã hỏi thăm rất nhiều người thuộc thế hệ trước ở trấn trên nhưng ai cũng không có ấn tượng đã gặp qua người này.
Tuy rằng đã rõ ràng tiếp tục đi về phía trước sẽ đối mặt cái gì, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, khó chịu đến muốn mạng.
Hoắc Hàn hỏi: "Chú này, tôi muốn hỏi một chút, vở diễn này có điển cố gì không?"
Ông chủ nhúc nhích mày rậm, cả hàm răng trắng dưới ánh trăng dường như sáng lên, "Cái này là hỏi đúng người rồi."
Hoắc Hàn làm ra biểu tình nghiêm túc "Rửa tai lắng nghe", ông chủ hứng thú càng cao, thậm chí vén tay áo lên, "Đó là chuyện xưa về một đôi trai gái yêu nhau. Nam chính là thư sinh nghèo, nữ chính là tiểu thư nhà giàu, hai người yêu thương gắn bó keo sơn, nhưng cha mẹ nhà gái kiệt lực phản đối, mọi người cũng biết đấy, lúc đó chú ý nhất chính là môn đăng hộ đối."
Thịnh Thiên Chúc nhìn Hoắc Hàn liếc mắt một cái, lặng lẽ dưới đáy lòng nói thầm, ai nói, hiện tại cũng chú ý môn đăng hộ đối a. Trước mắt không phải có cái ví dụ sống sờ sờ sao.
Ông chủ tiếp tục nói: "Sau đó tiểu thư liền cùng thư sinh bỏ trốn, hai người còn ở Nhạn Bắc tháp tự định chung thân, chính là tòa Nhạn Bắc tháp ở phía bắc thành phố Sơn chúng ta kia, tháp này rất nổi tiếng, truyền thuyết ..."
Thịnh Thiên Chúc thấy ông có xu thế đem đề tài đi quá xa liền hỏi thẳng vấn đề mấu chốt nhất, "Câu "Gió tây đông lai, Nhạn Bắc nam quy, thu diệp khởi, tương tư lạc" là có ý gì?"
"Tôi đây không phải đang nói đến sao?" Ông chủ vứt một hạt dựa vào trong miệng, đát đát một tiếng cắn, phun vỏ dưa ra, "Thư sinh vào kinh đi thi, tiểu thư đem trang sức đáng giá cầm đồ làm phí đi đường cho hắn, không nghĩ tới sau đó lại chôn xuống mầm tai hoạ."
Thịnh Thiên Chúc: "Mầm tai hoạ gì?"
"Người trẻ tuổi chính là nóng vội," ông chủ nói: "Thư sinh nửa đường gặp thổ phỉ, không chỉ lộ phí không còn, mạng cũng mất, thi thể bị vứt ở một gian miếu đổ."
Thư sinh chết, vị tiểu thư kia một người bơ vơ không nơi nương tựa, này cũng quá thảm đi.
"Kỳ thật "Gió tây đông đi, nhạn bắc nam về" chính là nói về mùa thu, cũng chính là ngày thư sinh trở về đoàn tụ cùng tiểu thư, tới ngày ước định, thư sinh không xuất hiện, lại qua nửa tháng, vẫn không có âm tín."
"Ban đêm ngày nọ, tiểu thư kia từ trong mộng tỉnh lại, thấy cửa mở, nàng đi ra ngoài, vẫn luôn đi đến Nhạn Bắc tháp, nhìn thấy đầy trời lá đỏ, các cậu nói có thần kỳ không? Mùa thu lá cây vốn dĩ là phải rụng, nhưng lá đỏ thì sao, không những không rơi xuống đất, còn treo giữa không trung."
Trong mắt Ôn Thiên Thụ hiện lên một tia ánh sáng, trong nháy mắt lại ảm đạm xuống, "Sau đó thư sinh không xuất hiện có phải không?"
Ông chủ kinh ngạc: "Sao cô biết!?"
Thịnh Thiên Chúc cảm giác như có gió lạnh thổi sau lưng, nhịn không được nhích lại gần bên Hoắc Hàn, không phải nói thư sinh kia đã ...
"Thư sinh còn mặc quần áo khi rời đi, hắn đứng ở trước tháp, nói với tiểu thư câu kia. Dùng cách nói của chúng ta hiện tại, ý tứ chính là, tới thời gian ước định rồi, ta còn không trở về, người nhìn thấy bầu trời treo lá đỏ không? Mùa thu nhạn bắc về nam, lá rụng về cội, mà thân ta đã chết tha hương, tựa như lá rụng không về được cội, người không cần nhớ đến ta, cũng không cần chờ ta."
Thu diệp khởi, tương tư lạc. (Lá thu bay lên, lạc mất tình yêu – tự phiên a)
Thì ra là câu chuyện bi kịch tình yêu, thật khiến cho người ta thổn thức.
Vở diễn kết thúc, người cũng tan hết, ông chủ cắn hạt dưa cũng gần hết, ông dùng tay lay lay đôi mắt, "Cũng muộn rồi, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi. Các cô cậu nếu có hứng thú, 7 giờ đêm mai, trên đài còn xướng vở diễn này."
Thịnh Thiên Chúc trở lại phòng, Dương Tiểu Dương đang một bên nhìn TV một bên chờ cửa, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, một bóng đen nhào tới, mang theo tươi cười không có ý tốt, "Dương đệ, anh kể cho cậu chuyện xưa a."
Dù sao tiết mục TV cũng rất nhạt nhẽo, Dương Tiểu Dương vội gật đầu không ngừng: "Được a Được a!"
Vài phút sau.
"Anh Chúc! Anh thật quá đáng, hơn nửa đêm còn kể chuyện xưa khủng bố!" Làm hại cánh tay cậu nổi lên một mảng da gà.
Thịnh Thiên Chúc cười lăn lộn trên giường.
Phòng cách vách.
Ôn Thiên Thụ như có như không mà than một tiếng, "Xem ra cách âm thật không tốt chút nào a."
Hoắc Hàn thấp thấp "Ừ" một tiếng, từ trán hôn đến chóp mũi cô, lại đến đôi môi đỏ bừng, bàn tay to cũng bao lại phần mềm mại nhô cao, "Cho nên, lát nữa nói nhỏ thôi."
Đêm thu, xuân sắc đầy phòng.
Rốt cuộc được như ý nguyện, Ôn Thiên Thụ cảm thấy mỹ mãn mà ngủ.
Ngày kế, trời vừa sáng Ôn Thiên Thụ liền tỉnh, Hoắc Hàn thức dậy sớm hơn hơn cô, lúc này đang ngồi ở mép giường, trên đầu gối đặt sổ phác hoạ của cô, lật xem từng tờ một, gương mặt anh tuấn nổi bật dưới nắng sớm, có vẻ đặc biệt ôn nhu.
Ôn Thiên Thụ từ phía sau ôm lấy eo anh, "Đẹp không?"
Đầu ngón tay dừng lại trên mặt giấy, mặt trời lặn, gió, sa mạc cùng anh, đúng là bảy năm trước anh làm người mẫu cho cô, cô vẽ vẽ rồi nhào lên, sau đó là bức phác họa không thể vãn hồi kia, Hoắc Hàn nhớ rõ lúc ấy mới chỉ hoàn thành một phần ba, hẳn là về sau mới làm nốt.
Cô sẽ lấy tâm tình gì để vẽ nốt?
Hoắc Hàn tâm niệm vừa động, cảm giác được đôi môi mềm mại dán lên phía sau lưng, tùy ý du tẩu, thanh âm quyến rũ kia tựa như độc dược ngấm vào xương tủy, "Thời gian còn sớm, muốn đến một lần nữa không?"
Không thể nghi ngờ đây là lời mời tốt nhất đối với một người đàn ông.
Thời gian man diệu xoay quanh nơi ánh sáng chiếu xuống tán cây.
Chờ đến khi hai người xuất hiện, Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương đã ăn xong bữa sáng, đang dựa bên cửa sổ phơi nắng, câu được câu không nói chuyện phiếm.
Ôn Thiên Thụ nghi hoặc nhìn bọn họ với quầng thâm trên mắt, "Tối hôm qua không ngủ được?"
Dương Tiểu Dương gật đầu như gà con mổ thóc, "Đúng vậy đúng vậy, đều do anh Chúc."
Thịnh Thiên Chúc hô to "Oan uổng", lại chân chó chạy lại đây, "Chị Thiên Thụ, khí sắc chị thoạt nhìn khá hơn ngày hôm qua nhiều." Đặc biệt là gương mặt, giống như hoa sen trắng trong suốt.
"Đúng vậy," Ôn Thiên Thụ nói, "Tối hôm qua tôi ngủ rất ngon."
Thịnh Thiên Chúc: "Hắc hắc hắc! Đây đều là công lao anh Hàn đi."
Dương Tiểu Dương cũng hiểu ra, lỗ tai ửng đỏ, nghĩ thầm, anh Chúc này thật là miệng không có điểm dừng, đến cả thần tượng của anh ra cũng dám đùa giỡn. Bất quá, kỳ thật có một chút ... hâm mộ.
Hoắc Hàn gắp bánh bao chiên vào trong chén Ôn Thiên Thụ, đầu cũng không nâng, "Chuẩn bị năm ngàn mét."
Thịnh Thiên Chúc sửng sốt, thân thể làm ra phản ứng càng nhanh hơn đầu óc, xoay người liền bước nhỏ chạy ra ngoài, chạy đến cửa mới phát giác, "Em vừa mới ăn xong bữa sáng a!"
Dương Tiểu Dương có một loại cảm giác "Báo được đại thù" đầy vui sướиɠ, nhấp môi cười trộm.
Ôn Thiên Thụ cũng đói lả, ăn bánh bao, trong tầm tay có một ly sữa bò, không giống sữa bán ngoài chợ, sữa bò này "Tiên" đến không lừa già dối trẻ, là ông chủ lớn Hoàng lúc trời chưa sáng đã vắt sữa từ bò cái, đun nóng bằng lửa nhỏ, phía trên còn kết một tầng váng sữa.
Uống lên rất ngon miệng thơm thuần, trong chốc lát cô đã uống thấy đáy, còn liếʍ liếʍ môi hưởng thụ dư vị.
Đầu lưỡi phấn nộn chợt lướt qua, Hoắc Hàn ánh mắt sâu thẳm, nhớ tới hình ảnh nào đó tối hôm qua, hầu kết khẽ nhúc nhích ...
Anh đẩy qua ly của chính mình.
Ôn Thiên Thụ lại đẩy trở về, thò lại gần, hạ giọng bên tai anh, "Anh cũng... bồi bổ thể lực."
Yêu tinh.
Ăn xong bữa sáng, đại diện đơn vị khai phá liền tìm tới cửa, từ hậu viện "Thiên thượng nhân gian" để ra một phòng trà nhỏ, chuyên cung cấp cho khách bàn việc, nói chuyện.
Hoắc Hàn cùng Thịnh Thiên Chúc đi Nhạn Bắc tháp, đặc biệt để lại Dương Tiểu Dương đi theo Ôn Thiên Thụ.
Đối phương là người đàn ông khoảng ba mươi hơi béo, đầu hói tròn, mắt nhỏ, môi rất mỏng, tướng mạo người như vậy nói nên hắn thông minh, lõi đời cùng một thân biết ăn nói, quả nhiên, câu đầu tiên hắn nói đã có khí thế khống chế toàn cục.
"Mời ngồi." Nghiễm nhiên một bộ ngữ khí chủ nhà.
Đối diện còn đứng ba người đàn ông, nhìn chắc nịch, Dương Tiểu Dương có chút thấp thỏm nhìn Ôn Thiên Thụ, chỉ thấy mặt cô không đổi sắc ngồi xuống, anh ta cũng thẳng eo đứng ở phía sau cô, nỗ lực hỗ trợ khí thế bên này.
"Chúng tôi đã liên hệ với Ủy ban thành phố Sơn, thật sự không có biện pháp lý giải dụng ý của tiểu thư rốt cuộc là gì, đôi kiến trúc rách nát kia để lại cũng ảnh hưởng hình tượng, mà công ty chúng tôi đã có kế hoạch cải tạo chu toàn ..."
Quả nhiên là người biết nói chuyện, chỉ phân tích lợi và hại đã nói hơn mười mấy phút, Ôn Thiên Thụ cũng chỉ là an tĩnh nghe, không ngắt lời, ngược lại Dương Tiểu Dương lại có chút sốt ruột.
Thái độ đối phương đã rất rõ ràng.
Người đàn ông béo nói nửa ngày, thấy Ôn Thiên Thụ vẫn là một bộ khí định thần nhàn, trên mặt tức khắc có chút nhịn không được, đôi tay gác lên bàn: "Đẻ không lãng phí thời gian lẫn nhau, tôi muốn nói chuyện với người có thể làm chủ."
Ôn Thiên Thụ cười nói: "Đầu tiên, trên cơ sở chưa tiến hành đánh giá kiến trúc cổ, anh dùng giá thấp lấy được quyền khai phá miếng đất kia, còn nữa, các người đánh gia tăng cờ hiệu cương vị công tác, trên thực tế làm lại là công nghiệp nặng gia tăng tính ô nhiễm."
Người đàn ông kia vừa muốn phản bác cái gì, khuỷu tay Ôn Thiên Thụ đè trên mặt bàn, hơi ngả người về phía trước, "Hy vọng anh không cần tôi nhắc nhở, cái này làm thế nào bắt được. Còn có, vì cái gì lúc trước nói tốt là như thế này, về sau lại biến thành như vậy đây? Thay đổi ở giữa này thay, mất không ít tiền cho tỉnh đi?"
Dương Tiểu Dương nghe mà mơ màng. Như vậy? Như vậy? Rốt cuộc là như thế nào a?
Sắc mặt người đàn ông khẽ biến. Làm sao cô ta biết được?
"Tôi đã liên hệ chuyên gia bảo vệ kiến trúc cổ, đến lúc kết quả đánh giá ra tới, có thể không phải tôi và anh nói chuyện ..."
Bàn gỗ lắc nhẹ.
"Cô rốt cuộc muốn như thế nào?"
Ôn Thiên Thụ gõ nhẹ chén trà không, "Ngày hôm qua tôi đã cho các người thời gian tìm hiểu chúng tôi, nhưng các người tựa hồ không để trong lòng."
Thái độ đối phương không tự giác mềm xuống: "Không biết ngài là ..."
"Tôi là đại biểu Hoắc gia tới."
"... Hoắc gia?" Người nọ giống như có chút không thể tin được mà xác nhận lại lần nữa, "Hoắc gia thành phố Phú Xuân?"
Ôn Thiên Thụ tiếp tục động tác trên tay, người nọ mắt sắc cầm lấy ấm trà, rót cho cô một ly trà.
Hương trà lượn lờ.
Trong lòng Dương Tiểu Dương đã bội phục sát đất.
Ôn Thiên Thụ nhấp một miệng trà, thuận miệng liền bậy bạ, "Ông chủ Hoắc của chúng tôi đối với kiến trúc cổ vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú."
Hắn sao có thể tiếp xúc được đến nhân vật lớn như vậy? Tự tin tràn đầy lúc mới tới nháy mắt xẹp xuống, không ngừng cười làm lành, "Tôi thật là có mắt không thấy Thái Sơn, lúc trước có điều mạo phạm, xin hãy thứ lỗi."
"Không dám không dám."
Ngữ khí Ôn Thiên Thụ hơi dừng, "Thật không dám dấu diếm, miếng đất kia, ông chủ Hoắc nhất định phải được, vì cái gì đây? Vốn dĩ bí mật này là không tiện lộ ra, nhưng tôi nhìn anh rất quen, cảm giác rất hợp ý (đầu tròn), khiến người khác thích (đối phương đầu thực tròn), cũng không sợ nói cho anh ngọn nguồn." (Trong ngoặc là lời tác giả, giải thích cho ý nói của Thụ ca)
Người nọ nháy mắt lộ vẻ vui mừng.
"Ông chủ Hoắc của chúng tôi, hiện tại đang theo đuổi một cô gái, anh nói có khéo không, không khéo không thành chuyện a. Vị Hoắc phu nhân tương lai kia có hộ tịch ở thành phố Sơn, khi còn nhỏ đã từng sống ở căn nhà cổ kia."
Cô nhẹ giọng cảm khái, "Khi thơ ấu là thời gian khó quên nhất a."
"Đúng vậy đúng vậy!" Hắn lại có chút khó khăn, "Xem ở mặt mũi ông chủ Hoắc, hết thảy tự nhiên dễ nói. Nhưng việc này đi tôi không được quyết định, để tôi trở về thương lượng với ông chủ một chút."
Tuy rằng đã biết kết quả thương lượng, nhưng vẫn phải qua một vài trình tự.
Việc này xem như đã đàm phán xong.
Thời gian hoàng hôn ngả về tây, thân ảnh Hoắc Hàn và Thịnh Thiên Chúc mới xuất hiện ở cửa, nhìn thần sắc bọn họ, có vẻ hôm nay lại không thu hoạch được gì.
Trên sân khấu kịch, người phụ nữ tối hôm qua đã bắt đầu xướng khúc.
Đã biết toàn bộ chuyện xưa, nghe tới lại là một hương vị khác, thanh âm sâu kín giống như sẽ bắt lấy người, lại xướng đến đoạn quan trọng nhất kia, "Gió tây đông lai, nhạn bắc nam quy, thu diệp khởi, tương tư lạc."
Trên đài ánh đèn sáng tỏ.
Ảnh ngược bóng dáng người phụ nữ mảnh khảnh chiếu trên tường trắng, theo động tác của cô ấy mà thong thả di động.
Ánh mắt Ôn Thiên Thụ phiêu ra ngoài bỗng nhiên có tiêu điểm, cơ hồ cùng thời gian, Hoắc Hàn cũng quay đầu, cô có chút kích động mà nói, "Hoắc Hàn, hình như em hiểu rồi."
Đáy mắt Hoắc Hàn thâm thúy hiện lên một tia ý cười, hai người lại nghĩ tới cùng một điểm.
Trời còn chưa sáng, đoàn người đã tới Nhạn Bắc tháp.
Xuống xe, không khí mang theo một cỗ khí lạnh đánh tới trước mặt, Ôn Thiên Thụ chà xát tay, thở ra một ngụm khói trắng, như sợi bông lại tan.
Hoắc Hàn cầm tay cô, khóa lại trong lòng bàn tay chính mình.
Lúc này, phía trước truyền đến tiếng kinh hô của Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương, "Anh Hàn, chị Thiên Thụ, mau tới đây! Lá thu nổi lên!"
"Lá thu thật sự nổi lên!"
Chỉ thấy từng phiến lá cây treo ở không trung cách mặt đất ba bốn mét, yên lặng bất động, hình ảnh duy mĩ lại có chút quỷ dị. Không nghĩ tới "Thu diệp khởi" (Lá thu bay lên) thế nhưng lại chân thật tồn tại, cái này cũng quá thần kỳ rồi.
Ôn Thiên Thụ cùng Hoắc Hàn đi đến phía dưới lá cây, ngẩng đầu, dùng đèn pin chiếu, phát hiện lá cây đều là lá khô, bị gió thổi hết hơi nước, hơi đung đưa, mà phía dưới lá cây, cẩn thận nhìn lên, có thể nhìn thấy những sợi tơ tinh tế.
Hóa ra bản địa có một loại nhện quần cư (sống thành bầy), thường kết võng đêm khuya, mạng nhện ở lá khô, tạo thành biểu hiện "Thu diệp khởi" giả.
Mà lá cây cũng sẽ theo gió thổi, dính sương hoặc nước mưa, rơi xuống mặt đất.
Trời lạnh, mọi người lại thức dậy muộn nên dễ dàng bỏ qua kỳ quan như vậy.
Thái dương ở hướng đông lộ ra một nửa hình dáng.
Ôn Thiên Thụ cùng Hoắc Hàn liếc nhìn nhau, cả hai đều cười, Ôn Thiên Thụ nói, "Kế tiếp chính là phá giải Nhạn bắc nam quy."
Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương không biết hai người này đang chơi trò bí hiểm gì, "Hai người đừng lại thần thần bí bí."
"Hoắc Hàn, nếu dựa theo ý nghĩ này mà phỏng đoán, em cảm thấy "Nhạn Bắc Nam Quy" hẳn là muốn kết hợp với "gió tây đông lai" chúng ta nghe được trong hí khúc để phán đoán, thời gian hẳn chính là ở mùa thu."
Ôn Thiên Thụ lại nói: "Khi mặt trời chiếu thẳng đến điểm xích đạo, mặt trời mọc từ hướng chính Đông, lặn xuống ở hướng Tây, khi bóng mọc lên chính là ở hướng Tây, khi xuống núi bóng lại ở hướng Đông."
Thịnh Thiên Chúc trực tiếp ngơ ngẩn, có thể nói cái cậu có thể nghe hiểu được không? Dương Tiểu Dương cũng cực kỳ đồng tình, như thế nào mỗi chữ đều nghe hiểu được, hợp lại lại không biết là có ý gì?
Hoắc Hàn lại tiếp lời, "Cho nên, Nhạn Bắc chính là chỉ tòa Nhạn Bắc tháp này, Nam Quy, tức bóng tháp chậm rãi chuyển dời đến hướng chính nam."
Hai người lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Thịnh Thiên Chúc nói: "Ý này có phải hay không là khi bóng tháp trở về hướng chính nam, nơi bóng tháp đổ xuống, rất có thể là nơi chúng ta muốn tìm."
Cái này cũng quá ... khảo nghiệm chỉ số thông minh của con người đi?
Ôn Thiên Thụ búng tay một cái,: "Không tồi, thật thông minh."
Thịnh Thiên Chúc cào cào đầu, "Đương nhiên! Em đầu óc thông minh như vậy một điểm liền thông."
--——
Tác giả có lời muốn nói: giải thích Nhạn Bắc Nam Quy hai tay giơ lên, quá hao tế bào não.
Thụ ca một lời không hợp liền lái xe.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta
- Chương 57