Nửa giờ trước.
Dư đảng của "Ty" đánh lén ở Trấn Bình An đã bị bắt, bởi vì khi giao chiến, ba người đối phương đều bị thương nên Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương đưa bọn họ đến bệnh viện trước để tiến hành chữa trị đơn giản.
Hoắc Hàn lưu tại trong xe chờ.
Một tay anh đặt trên cửa sổ xe, mặt trầm như nước, không biết suy nghĩ cái gì, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa nhưng lại không hút một ngụm, khói bụi tích dầy mấy centimet, không tiếng động rơi xuống đất.
Một đường tới nay, có phải quá thuận lợi hay không?
Đầu tiên là ở Phượng Lai trấn, gặp được Tiền Côn đến tiệm thuốc mua thuốc, hắn vốn đang tử thủ không khai địa điểm gặp mặt cuối cùng nhưng sau đó di động của hắn nhận được ảnh chụp đồng bọn bị treo cổ, mặt ngoài nhìn giống như uy hϊếp, nhưng trên thực tế thì sao? Nó ngược lại thành cọng rơm cuối cùng của Tiền Côn đang cùng đường bí lối, muốn chặt đứt hy vọng duy nhất cũng là cuối cùng của hắn.
Người của tập đoàn "Ty" không ngu xuẩn đến mức dùng phương thức như thế tới chặn miệng Tiền Côn, nếu vậy mục đích chân chính bọn họ gửi bức ảnh này là gì?
Hình như là cố ý ... dẫn bọn họ tới Trấn Bình An.
Nguyên bản tưởng rằng là công dã tràng, không nghĩ tới đối phương đã tròng sẵn dây chờ ở nơi này, nhưng nếu thật muốn giống như lần trước bố trí đưa bọn họ vào chỗ chết, sao chỉ phái ba mã tử không có công dụng gì đây?
Tóm lại, rất không thích hợp.
Hoắc Hàn hơi hơi nghiêng mặt đi nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt anh thanh thanh đạm đạm, cơ hồ nhìn không ra cảm xúc gì, không biết thế nào lại nghĩ tới một màn trước khi ra cửa nhìn thấy kia, người đàn ông cao gầy đưa lưng về phía hoàng hôn mà đứng, bóng dáng mang theo một loại lạnh lẽo nói không nên lời, lúc trước là vội vàng, hiện tại nghĩ đến không hiểu sao có chút quen thuộc.
Ở nơi nào đã từng nhìn thấy?
Từng màn ngày xưa giống như lá rụng trong gió bay lên lại rơi xuống trong đầu.
Anh nhớ tới, phòng hồ sơ Cục có một phần tư liệu tuyệt mật, trong đó có một bức ảnh ... bên trên đánh dấu chính là thủ lĩnh tập đoàn "Ty" ... Bạch Dạ.
Bạch Dạ? Diệp Nghênh?
Ý niệm này làm Hoắc Hàn ra một thân mồ hôi lạnh.
Cơ hồ cùng thời gian, di động "Đinh" một tiếng vang lên, trên màn hình hiện ra tin nhắn "Sơn Ưng" gửi tới — Tương Tư Lĩnh, Bạch Dạ.
Cùng với suy đoán vừa xong của anh không mưu mà hợp.
Trong lời đồn thủ lĩnh tập đoàn "Ty" thần bí nhất Bạch Dạ, đã rất lâu không xuất hiện, lúc này đây lại tự mình xuất hiện, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Suy nghĩ hỗn loạn.
Hắn lấy thân phận nhà công trình địa chất đi vào Tương Tư Lĩnh, bề ngoài là để thăm dò, trên thực tế ... So với văn vật đang phục chế ở cổ mộ, Hoắc Hàn càng có khuynh hướng tin rằng lần này hắn tiến đến mục đích là — Ôn Thiên Thụ.
Một lòng như đông cứng thành băng.
Hoắc Hàn nhanh chóng khởi động xe, nhấn mạnh chân ga, bánh xe ma xát với mặt đất tạo ra tiếng vang chói tai, chỉ chốc lát sau liền phóng vọt đi.
Ôn Thiên Thụ vừa nhấc máy: "Thụ, nghe, diệp Nghênh chính là Bạch Dạ, em phải cẩn ..."
Lời còn chưa nói xong, bên kia liền ngắt máy, Hoắc Hàn dự cảm nhất định đã xảy ra chuyện gì, khi gọi lại, đã không người nhận điện.
Anh dùng sức đập vào tay lái, không cẩn thận đυ.ng phải còi xe, tiếng còi bén nhọn khiến mấy con dê uống nước ven đường sợ tới mức kinh hoảng chạy trốn khắp nơi, một mảnh dê tán loạn dưới ánh mặt trời.
Nhà dột còn gặp mưa rào.
Di động bắt đầu phát ra âm thanh nhắc nhở sắp hết pin, không quá vài phút màn hình liền tối sầm xuống.
Hết pin.
Hoắc Hàn cơ hồ cắn nát cả hàm răng.
Anh nhìn về phía cổ tay, điểm đỏ trên thiết bị định vị truy tìm đang chậm rãi di động, dường như đã vượt qua phạm vi thôn ...
Từ trước đến nay cô đều nghe lời anh, đã đáp ứng sẽ ở nhà, trừ phi có tình huống đặc thù gì, nếu không sẽ không ra ngoài.
Nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì ...
Không thể tưởng tượng.
Ý niệm như vậy một chữ cũng không thể nghĩ đến.
Người đang sống sờ sờ lại giống như bị đào mất một cái động nơi l*иg ngực, máu tươi đầm đìa.
***
Đúng sau giờ ngọ, ánh nắng độc hại, mọi nhà vừa mới nghỉ ngơi, ngồi vây quanh bàn ăn cơm, Bạch Dạ ôm Ôn Thiên Thụ ra khỏi thôn, ngoại trừ mấy con lạc đà đang ăn cỏ tò mò mà nhìn qua, cơ hồ không khiến cho bất kỳ ai chú ý.
Đi đến xe tiếp ứng đã chờ ở ngoài thôn.
Anh Quân xuống xe, mở cửa xe ghế sau, "Bạch gia."
Bạch Dạ nhìn thoáng qua thái dương trên bầu trời, đột nhiên thay đổi chủ ý. Cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà mang cô đi, quá không thú vị, hắn đã thật lâu không gặp được người thú vị như vậy, quá dễ dàng đạt được mục đích, tựa hồ còn thiếu cái gì đó.
Huống chi, lúc trước cùng Ôn Thiên Thụ nói chuyện phiếm, hắn cũng bị lời nói nào đó của cô gợi lên hứng thú không nhỏ, cơ hội khó có được như vậy, không nghĩ bỏ qua.
"Tìm người, xử lý bà cụ một chút, nhớ rõ lưu người sống."
Anh Quân đáp: "Rõ."
"Lúc trước tôi bảo ông chuẩn bị đồ đã chuẩn bị tốt chưa?"
Anh Quân nói: "Vâng." Hắn từ phía sau ôm một cái hộp gỗ đàn màu đen khá to đứng dậy.
Bạch Dạ gật gật đầu: "Lên núi."
A?
Anh Quân vẻ mặt không hiểu nổi, không phải nói đón được người liền đi sao? Như thế nào còn muốn chạy thật xa đến trên núi?
Hắn vừa định nhắc nhở một chút, đại bộ phận bảo bối ở cổ mộ đều bị dời đi rồi, hiện tại dư lại đều là một ít thứ phẩm đang được phục chế, giá trị không lớn, nhưng lời nói đến miệng lại hung hăng nuốt xuống, việc chính mình cũng biết, Bạch Dạ khẳng định đã sớm rõ ràng.
Nhưng là ... lên núi làm cái gì đây?
Anh Quân kiềm chế tò mò trong lòng, đi ra phía trước, "Bạch gia, để tôi đi." Đường núi không dễ đi, huống chi còn ôm theo người.
"Không cần."
Khóe mắt anh Quân nhìn lướt qua Ôn Thiên Thụ đã hôn mê trong lòng ngực hắn.
Không biết thế nào lại nhớ tới lúc mới vào tiền bối Thịnh Hành nói cho mình biết: "Bạch gia không hút thuốc lá, không uống rượu, không chạm vào độc phẩm (
độc phẩm ở đây là thuốc phiện cũng như các thứ độc hại cho sức khỏe) không gần nữ sắc, không có bất luận yêu thích gì, trong lòng hắn không có thế giới này, cũng không có chính mình, nên hắn không có nhược điểm. Cho nên, vĩnh viễn không nên có ý niệm không sợ hãi mà phản bội hắn, đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện, tử vong cũng không phải kết thúc, mà là kết cục hạnh phúc nhất ..."
Bạch gia là người, lại không phải thần, mọi việc đều sẽ có cái ngoại lệ đi?
Ý niệm này vừa hiện, anh Quân hung hăng rùng mình một cái.
***
Ngày mau ngả về tây, xe tiến vào sa mạc, một đường bay nhanh.
Tầm mắt Hoắc Hàn từ cát vàng phía trước kéo về, cúi đầu nhìn thoáng qua thiết bị định vị, điểm đỏ ngừng ở chỗ nào đó đã hơn ba giờ, vẫn không nhúc nhích ...
Anh đuổi theo vị trí điểm đỏ đi vào Tương Tư Lĩnh, cách cô càng ngày càng gần, trái tim lại càng thắt chặt một phần.
Chiều hôm như mặt nước lẳng lặng từ bốn phía vây lên.
Hoắc Hàn nắm chặt súng, một bên để ý tình huống xung quanh, một bên chậm rãi đi về phía trước.
Chân đạp lên lá rụng, phát ra thanh âm "Sàn sạt".
Càng đi càng tiếp cận vách đá ở Nam Lĩnh, sao cô lại ở chỗ này?
Rất nhanh, trong tầm mắt xuất hiện thân ảnh Bạch Dạ, mấy tên thủ hạ của hắn đứng ở hai sườn, ánh mắt Hoắc Hàn khóa chặt vào Ôn Thiên Thụ nằm ở trên cỏ.
Bạch Dạ đang ngắm nhìn cảnh sắc núi xa, khi Hoắc Hàn còn chưa xuất hiện, hắn đã nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, bên môi hiện ra một tia cười nhạt, "So với trong tưởng tượng của tôi còn tới sớm hơn."
Hắn rõ ràng vẫn là diện mạo kia, nhưng khí chất cả người đều thay đổi.
Họng súng Hoắc Hàn chĩa qua, thanh âm trầm xuống, "Thả cô ấy ra."
Giọng nói còn chưa ngừng, mấy họng súng đen tuyền liền nhắm ngay anh, "Bỏ súng xuống."
Bạch Dạ mặt không đổi sắc, vẫn cười.
Anh Quân ghìm súng tiến lên, "Đội trưởng Hoắc, buông súng, mới là thành ý nói chuyện cơ bản nhất."
Ánh mắt Hoắc Hàn âm lãnh nhìn Bạch Dạ.
Anh Quân ở trước mặt Bạch Dạ bị mất hết mặt mũi, tức khắc nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không, cũng đừng trách súng của tao," động tác của hắn chậm chạp dường như nhắm ngay Ôn Thiên Thụ, "Nếu là không cẩn thận ngộ thương ..."
"Dừng tay!"
Hoắc Hàn đặt khẩu súng ở bên chân.
Anh Quân vẫn còn ghìm súng bất động.
Hoắc Hàn đá khẩu súng ra xa hơn.
Anh Quân ngoài cười nhưng trong không cười: "Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Bất quá, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Mấy tên thủ hạ phối hợp cười rộ lên.
Hoắc Hàn phảng phất cái gì cũng không nghe thấy, "Thì ra Bạch gia trong lời đồn, cũng chỉ là như vậy. Lấy một cô gái yếu ớt tới uy hϊếp người khác, thế này phải nói sao đây."
Bạch Dạ đạo hạnh thâm sâu, thần sắc không có một tia phập phồng, nhưng ánh mắt anh Quân lại nhóe lên, hai mã tử tức giận bất bình tiến đến, muốn dạy cho Hoắc Hàn một bài học.
Hoắc Hàn nắm chặt một quyền đánh úp lại, đẩy về phía trước, chính mình vọt đến bên sườn, nắm đấm xé gió lao đến, bổ về phía nách người nọ, trực tiếp bẻ cánh tay hắn thành hai đoạn.
Người nọ ăn đau quỳ trên mặt đất, co quắp như con tôm rêи ɾỉ.
Một người khác lại nhào tới.
Hoắc Hàn xoạc chân đảo qua, người nọ lảo đảo về phía trước, đứng không vững, anh thừa cơ vòng đến phía sau, trở tay nắm eo hắn, trực tiếp đem người nhấc qua đỉnh đầu, ném trên mặt đất ...
Anh Quân lớn tiếng nói: "Hoắc Hàn! Mày đừng có kiêu ngạo như vậy, chớ quên người phụ nữ của mày còn ở trên tay chúng tao."
Hắn nói xác thật đã uy hϊếp được Hoắc Hàn.
Anh Quân: "Như vậy mới đúng. Đừng quên quyền chủ động ở trong tay ai." Hắn đưa tới một ánh mắt, lập tức lại có ba người đi ra.
"Đội trưởng Hoắc, kiềm chế chút, súng của tao không có mắt."
Ba người kia hướng Hoắc Hàn đi qua.
Hoắc Hàn ăn một quyền, khóe miệng lập tức nổi lên vết bầm, lại một quyền dừng ở ngực, người nọ cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân, anh lui về sau hai bước mới đứng vững được.
Anh hướng trên cỏ phun ra một búng máu, thẳng tắp nhìn về phía Bạch Dạ, "Nói đi, ông rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng thả người?"
Bạch Dạ đang vuốt tóc Ôn Thiên Thụ buông xuống bên má ra sau tai, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, hắn cũng không nhìn Hoắc Hàn, "Tôi cùng Thiên Thụ đã từng thảo luận một vấn đề, sinh mệnh cùng tín ngưỡng, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn."
Môi Hoắc Hàn mím thành một đường thẳng tắp.
Bạch Dạ vẫn là ngữ khí vân đạm phong khinh lại khó có thể đoán trước kia: "Muốn biết đáp án của cô ấy là gì không?"
Hắn câu môi cười cười, lập tức có người đem hộp gỗ đen kia đưa tới, hắn mở nắp hộp ra, "Cái này là bình hoa quan diêu (
diêu là vỏ ngọc trai) đời Minh, ở hội chợ đấu giá từng ra giá ba ngàn vạn tệ, tuy rằng không phải giá cao nhất, nhưng lại là món đồ vừa độc đáo vừa ý nghĩa nhất mà tôi sở hữu, tin tưởng cũng có giá trị nghiên cứu rất lớn ..."
"Cô ấy nói, bảo vệ văn vật là tín ngưỡng của cậu, như vậy, tôi muốn thấy, cậu sẽ vì cái gọi là tín ngưỡng của chính mình ..."
Nơi sâu trong đáy mắt đen nhánh của Hoắc Hàn quay cuồng cảm xúc kịch liệt.
"Từ bỏ sinh mệnh cô ấy hay không."
Bạch Dạ đem bình hoa trên tay giao cho anh, "Tôi lại cho cậu một nhắc nhở nho nhỏ, còn nhớ rõ đội trưởng Chu trước kia không?"
Ánh mắt Hoắc Hàn chợt tắt, phảng phất máu toàn thân đều bắt đầu chảy ngược.
"Có thể tìm được trong bình hoa này cất giấu ..." ngữ khí hắn dừng một chút, "Manh mối quan trọng về Tiểu Chu."
"Tin rằng trong lòng cậu đại khái đã có cân nhắc," Bạch Dạ nói, "Như vậy hiện tại trò chơi bắt đầu."
Hắn nhìn Hoắc Hàn: "Chúc cậu may mắn."
***
Màn đêm buông xuống.
Ôn Thiên Thụ cảm giác cả người đều bị mỏi mệt dày đặc bao vây, muốn tỉnh lại nhưng không thể tỉnh, nhớ mang máng trên làn da truyền đến cảm giác đau đớn như châm kim, không biết bị tiêm vào thứ thuốc gì, cô mơ màng mở mắt ra, còn chưa kịp thấy rõ mọi thứ xung quanh, lại lâm vào hôn mê.
Ý thức tuy mơ hồ nhưng kỳ quái chính là, cô lại có thể nghe được thanh âm mỗi người.
Nhưng là vẫn chưa tỉnh lại.
Cả người giống như đang đi trong băng thiên tuyết địa. (
Trời băng đất tuyết ý chỉ nơi cực lạnh lẽo)
Lạnh.
Lạnh quá.
Hàn khí tranh nhau trước sau chui vào trong thân thể, bức ra từng chút ấm áp một, cô tựa hồ không có một tia sức lực.
Không biết qua bao lâu, mí mắt bị nước mắt ướt nóng đánh thức, lúc này mới chậm rãi mở ra.
Vừa mở mắt, dù cho lá gan rất lớn, Ôn Thiên Thụ vẫn sợ tới mức cơ hồ lạc cả hồn phách.
Cô bị treo trên vách núi, phía dưới là vực sâu không thấy đáy, sợ hãi vì không chỗ đặt chân giữa không trung dường như hóa thành một đôi tay đem cô kéo xuống ...
Đây là ở trong mộng sao?
Không đúng, đôi tay cũng không bắt được thứ gì, kia vì cái gì... Cô ngẩng đầu vừa thấy, nước mắt nhanh chóng làm mờ đôi mắt, thanh âm run rẩy, "Hoắc Hàn."
Anh không trả lời cô.
Một bàn tay Hoắc Hàn quấn lấy cây dây leo, một tay khác ôm bình hoa, hàm răng cắn cổ áo cô — đây mới là nguyên nhân duy nhất vì sao cô không rơi xuống.
Bọn họ giống như bị thế gian này lãng quên, bị đặt trên vách núi sâu.
Một đường sinh tử.
Ánh trăng giống như mâm ngọc tròn trịa xuất hiện nơi chân trời, gió thổi khiến làn váy cô nở rộ như hoa.
Ôn Thiên Thụ không biết anh đã kiên trì bao lâu.
Cô chỉ từ đáy lòng cảm nhận được một loại tuyệt vọng thật sâu.
Cậu sẽ vì cái gọi là tín ngưỡng của chính mình, từ bỏ sinh mệnh cô ấy hay không.
Trong bình hoa cổ có thể tìm được manh mối liên quan đến người nằm vùng đầu tiên đội trưởng Chu.
Trò chơi bắt đầu rồi, chúc cậu may mắn.
Bình hoa cổ mang theo manh mối quan trọng và người phụ nữ mình yêu bị đặt lên cán cân.
Cái gọi là tín ngưỡng cùng sinh mệnh, cái nào quan trọng hơn?
Nên chọn như thế nào?
Hoắc Hàn lựa chọn là — cả hai cái đều quan trọng.
Nhưng Ôn Thiên Thụ quá rõ ràng, đây là không thực tế, anh cần phải từ bỏ một cái trong đó, hơn nữa cô biết anh nên từ bỏ cái gì mới có thể giành được cơ hội còn sống lớn nhất.
Lúc này, cô đã trở thành liên lụy lớn nhất của anh.
Còn tiếp tục như vậy, không chỉ có cô, bình hoa và anh, ai cũng đều không giữ nổi.
"Hoắc Hàn ..."
Cô vừa lên tiếng, anh liền biết cô muốn nói cái gì, hung hăng nhìn cô một cái, ánh mắt nói cho cô: Đừng có mơ!
"Em rất vui, có thể cùng anh đi đến nơi này em đã rất vui," vực sâu ở ngay dưới chân, trong lòng lại hoàn toàn không có sợ hãi, Ôn Thiên Thụ nghe được thanh âm mình vô cùng bình tĩnh: "Em cho rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp mặt, em nghĩ tới nếu anh thật sự đã cưới vợ sinh con, như vậy em liền tới ngăn cản vợ anh, làm cho nhà anh cả ngày gà chó ầm ĩ không yên. Em thật sự nghĩ tới như vậy, nhưng đây là lời nói lúc tức giận, người đàn ông duy nhất em từng yêu trên đời này, em không nỡ làm thế với anh ấy."
"Nếu anh gửi cho em thiệp mời kết hôn, anh nhất định sẽ gửi đi? Anh dám gửi em liền dám đi tham gia hôn lễ, em nhất định ăn mặc còn xinh đẹp hơn cô dâu mới, còn cho anh bao lì xì thật lớn ..."
"Sau ngẫm lại vẫn là thôi, món nợ này em muốn lưu đến thời điểm tóc chúng ta đều trắng xoá lại tính với anh, anh khi đó hẳn là ở góc đường Tây An nào đó phơi nắng, em gọi mấy đứa con của em tới, để bọn họ cho cái người phụ lòng là anh một trận."
Đáy mắt Hoắc Hàn hiện lên một tia ý cười mỏng manh, lại bị một mảnh mông lung che đậy.
"Tóm lại bất kể là thế nào, em cảm thấy chúng ta nhất định còn phải gặp lại nhau một lần." Mà cô đã may mắn đến vậy, có được thật nhiều ngày cùng anh ở bên nhau như vậy, những thời gian đó tựa như trộm được.
"Thật đấy, Hàn, anh nghe em nói, cầu xin anh, nghe lời em lúc này được không?"
"Em hy vọng anh sống sót, chỉ có anh tồn tại, trên thế giới này mới có người thật tình nhớ thương em." Tại thế gian này cô cũng sẽ không chỉ để lại ba chữ "Ôn Thiên Thụ" lạnh như băng, ít nhất còn có người khi Thanh Minh tảo mộ sẽ vì cô mà rơi vài giọt nước mắt thật tình.
Như vậy là đủ rồi.
Chất lỏng ấm áp nhỏ giọt xẹt qua ngực, nhanh chóng thấm ướt một mảnh, không biết là của cô, hay là anh?
Ôn Thiên Thụ còn từ miệng mình nếm được mùi máu tươi.
Cô có thể cảm giác được anh đã căng không được bao lâu, cô cần lập tức đưa ra quyết định.
Cô không dám lại động một chút, sợ gia tăng gánh nặng cho anh.
Năm đó khi Dượng làm ra quyết định, có phải hay không cũng là cái dạng nghĩa vô phản cố (
Nghĩa vô phản cố - làm việc nghĩa không chùn bước) này phải không? Thẳng đến giờ phút này cô mới chân chân chính chính mà hiểu được, ánh mắt cuối cùng của Dượng nhìn cô rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Ta dùng mạng mình đổi mạng người, là muốn người tiếp tục sống, cũng thay ta sống.
"Em yêu anh." Cô nhẹ giọng nói với gió.
Không cần tìm em dưới vực sâu, nếu có kiếp sau, em lại đi tìm anh.
"Hẹn gặp lại." Cô nói ở đáy lòng chính mình, "Kiếp sau gặp lại."
Hoắc Hàn, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh, cho nên em muốn anh tồn tại.
———
Tác giả có lời muốn nói: Khóc đến rối tinh rối mù.Đội trưởng Chu chính là người thứ nhất nằm vùng, Giáo sư Ngô đã từng nhắc tới Tiểu Chu, vị kia biến mất không rõ tung tích.