Chương 18

Lộ trình xe chạy phải mất một tiếng rưỡi, xe cứu thương lại chỉ dùng nửa giờ liền đến nơi thật khiến người ta khó hiểu, không thể là bệnh viện bên kia thần cơ diệu toán (tính trước được như thần tiên), tiên toán trước đặc biệt phái một chiếc xe lại đây tiếp viện đi?

Còn có, lốp xe kia không thể hiểu được bị nổ lốp ...

Hết thảy đều trùng hợp như vậy, giống như là âm mưu đã dự định từ trước.

Thật là tà hồ.

Thịnh Thiên Chúc còn đang sửa sang lại suy nghĩ như cuộn chỉ rối này, chỉ cảm thấy bên cạnh một trận gió xẹt qua, chỉ trong chớp mắt, Hoắc Hàn đã chạy ra xa một khoảng, cậu cũng lập tức chạy theo.

Chùa Thanh Minh dừng ở giữa sườn núi, hai người chạy xuống hàng đá xanh thật dài, mười phút sau mới xuống chân núi, xe tư gia đến tham gia hoạt động tặng đèn Tết hoa đăng đem một mảnh đất trống bằng phẳng trước núi vây đến chật như nêm cối, Hoắc Hàn bay nhanh lướt qua từng chiếc xe.

Thịnh Thiên Chúc thân thủ không nhanh nhẹn như vậy, do hoảng hốt không chọn đường, nhỡ không cẩn thận liền dắt ở khe hở giữa hai chiếc xe, trướng đến mặt mày đỏ bừng, mất không ít sức lực mới đem chính mình rút ra được.

Hoắc Hàn đang ngồi xổm trên mặt đất xem kỹ dấu vết bánh xe, cau mày, dựa theo trọng lượng xe cứu thương bình thường để tính, không có khả năng lưu lại dấu vết sâu như vậy trên mặt đất, trừ phi ... trên xe còn giấu đồ nặng khác.

Thịnh Thiên Chúc thấy vẻ mặt anh đầy biểu tình ngưng trọng, trong lòng cũng lộp bộp một cái, "Anh Hàn."

"Chiếc xe cứu thương kia có vấn đề," Hoắc Hàn nói, "Cậu lập tức liên hệ Đồn công an, tuyệt đối không thể để nó ra khỏi trấn Lan Khê."

Tuy rằng Thịnh Thiên Chúc lúc này còn chưa lý giải được chân tướng ở giữa, nhưng từ trong giọng nói Hoắc Hàn nghe ra một tia không tầm thường, ẩn ẩn cảm thấy có đại sự đã xảy ra, nhưng trước mắt không có thời gian để cậu suy nghĩ quá nhiều, móc di động ra tìm nơi có tín hiệu tốt hơn gọi điện thoại đi

Hoắc Hàn cũng không ở lâu, vội vàng đi vòng vèo trong chùa, thẳng đến Thiên Phật tháp.

Ôn Thiên Thụ biết Thiên Phật tháp này là nơi ngày thường Giác Giác tiểu sư phụ chuyên dùng để trốn lười nhác, nhưng ở trong tháp đi một vòng, từ trên xuống dưới đều tìm khắp, vẫn là không phát hiện thân ảnh béo đô đô kia, sẽ đi nơi nào chứ?

Cô đi vào bích hoạ thất.

Cao Minh đã sớm lưu ý đến động tĩnh cô xuống dưới tháp, nhịn không được hỏi, "Cô Ôn, cô đang tìm cái gì sao?"

Ôn Thiên Thụ hỏi, "Cậu có nhìn thấy một tiểu hòa thượng không?"

Cao Minh biết cô nói đến chính là tiểu hòa thượng thường xuyên lắc lư tới trong tháp kia, nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Không nhìn thấy."

Cũng thật kỳ quái, cậu béo này cơ hồ buổi sáng mỗi ngày đều phải lại đây, bất quá cậu nghĩ đến khả năng nào đó, "Có thể hay không vì trong chùa tổ chức hoạt động, cậu bé lại ham chơi, có khi chạy tới nơi nào chơi cũng không biết được."

Không phải không có khả năng này.

"Tối hôm qua," Ôn Thiên Thụ ngồi xuống ghế, "Bên này hết thảy hẳn là đều tốt?"

Tối hôm qua là phiên cậu trực đêm.

Cao Minh nghe vậy sắc mặt khẽ biến, do dự mà nói, "Cũng khá tốt."

Ôn Thiên Thụ gật gật đầu, rót một ly trà, đưa đến bên môi mới phát hiện nước trà đã lạnh thấu, cô lại buông chén trà, theo âm thanh rất nhỏ "Đắc" một thanh âm khác thật lớn "Phanh" một cái vang lên, cửa gỗ bị người dùng sức rất lớn đẩy ra từ bên ngoài.

Hoắc Hàn xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Ôn Thiên Thụ kinh ngạc, "Sao anh lại tới đây?"

Cô chưa từng ở trên mặt người đàn ông này nhìn đến thần sắc lạnh lùng như thế.

Hoắc Hàn liếc nhìn cô một cái, cái gì cũng chưa nói, lập tức đi đến cửa động, thân ảnh cao lớn trong nháy mắt biến mất.

Thấy một màn như vậy, tròng mắt Cao Minh chuyển động thật nhanh, không biết nghĩ tới cái gì, sắc môi trở nên trắng bệch, không ngừng dùng tay đi lau mồ hôi toát ra trên trán, toàn bộ lực chú ý của Ôn Thiên Thụ đều ở trên người Hoắc Hàn, căn bản không lưu ý đến bên này cậu ta khác thường.

Cô cũng leo thang đi xuống.

Một cỗ khí lạnh tràn lên, cô run lập cập, ôm cánh tay đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên cả người tựa như bị định thân thuật (định thân thuật – phép làm người không thể chuyển động) đóng đinh tại chỗ, trước mắt là tường đổ trụi lủi, tinh mỹ bích hoạ ở mặt trên đã không thấy bóng dáng, mặt ngoài gập ghềnh khiến hai mắt cô đau đớn.

Ôn Thiên Thụ đè lại ngực chính mình, thanh âm run rẩy gọi tên Hoắc Hàn, dù không đi vào, cô cũng có thể tưởng tượng đến giờ phút này nội thất là quảng cảnh như thế nào, nhất định cũng bị cướp đoạt không còn gì, trước mắt tràn đầy thống khổ.

Văn vật vốn dĩ đã kiểm kê được đều không cánh mà bay, trên mặt đất rải rác vụn đồng vàng, vẫn tản ra nhàn nhạt kim quang, tòa tượng Phật bằng vàng ở chính giữa kia, bởi thể tích quá lớn khuân vác khó khăn nên tránh được một kiếp, nhưng mà ... hai mắt vẫn bị những kẻ phát rồ đó móc xuống.

Chỉ còn một đôi hốc mắt trống trơn, tương tự như ánh mắt thương xót của Ôn Thiên Thụ.

Hoắc Hàn cũng không ở bên trong.

Cô thực mau phát hiện một cái động đen ngòm ở bên cạnh tượng Phật, đất ở cửa động vẫn còn rất mới, hẳn là trong hai ngày này mới đào, đang muốn thò người đi vào, một bóng đen từ trong động xông ra, cô không hề phòng bị, trực tiếp té ngã trên mặt đất.

Người đến là Hoắc Hàn.

Anh một tay đem Ôn Thiên Thụ từ trên mặt đất kéo lên, lời ít mà ý nhiều, "Động này thông hướng ngoài tháp, chung điểm ở một gian nhà tranh."

"Bọn họ đào địa đạo," Ôn Thiên Thụ thở ra một ngụm khí, "Sao có thể, trong thời gian ngắn như vậy ..."

Loại sự tình này Hoắc Hàn đã trải qua không ít, buôn bán văn vật lợi nhuận kinh người, một thời gian ngắn có thể tích lũy được lượng lớn tiền của, trong đó một bộ phận dùng để mua thêm trang bị tiên tiến gây án, có những phương tiện phần cứng này đó, thường thường có thể lại rút ngắn thời gian gây án.

Môi anh nhấp thành một đường cứng ngắc lạnh lẽo, ánh mắt dừng ở bên cạnh tượng Phật, Ôn Thiên Thụ cũng đi theo xem, chỉ thấy hai đóa hoa cúc tươi mới, một vàng một trắng an tĩnh dựa gần nhau, cô buột miệng thốt ra, "tập đoàn "Ty"?"

Cô lui về phía sau hai bước, phía sau lưng dán lên tường lạnh lẽo.

Cô nhớ tới bá phụ của mình, Thiên Hành Chi.

Cả đời này của ông vinh quang cùng cô đơn, đều cùng tập đoàn "Ty" này có thiên ti vạn lũ (thiên ti vạn lũ – đại khái là quan hệ rất lằng nhằng) quan hệ.

Thiên Hành Chi đã từng là một cảnh sát hình sự, nhân duyên trùng hợp mà cứu được Bạch Dạ lúc đó đang là phó thủ lĩnh của "Ty", bị hắn trăm phương nghìn kế mượn sức, sau đó lại cũng trở thành một phần tử của tập đoàn "Ty", hơn nữa cực kỳ được Bạch Dạ coi trọng.

Sau này, Bạch Dạ trở thành thủ lĩnh tập đoàn "Ty", người này không chỉ có năng lực mạnh mẽ, hơn nữa dã tâm cực lớn, không quá mấy năm, "Ty" liền thành tập đoàn buôn lậu văn vật lớn nhất trong nước.

Thiên Hành Chi là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, cũng là "Huynh đệ" duy nhất hắn trời sinh tính đa nghi thừa nhận.

Bất hạnh chính là, tám năm trước ở Vân Nam, hành tung của Bạch Dạ vô cớ bại lộ, đoàn người lọt vào bị quét sạch, Thiên Hành Chi cũng ngoài ý muốn chết trên tay đặc cảnh biên phòng.

Bạch Dạ tiêu phí số tiền lớn tìm thầy phong thủy, chọn một nơi bảo địa phong thuỷ, vì ông lập mộ chôn quần áo và di vật.

Mà thi thể Thiên Hành Chi ... vẫn luôn nghỉ ngơi ở giữa nghĩa trang nào đó, nơi đó có vô số mộ bia không tên, mộ bia của ông cũng là một trong số đó, bọn họ đều có một cái tên cộng đồng — Liệt sĩ vĩ đại nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa.

Ông lẻn vào tập đoàn "Ty", ngày qua ngày năm này sang năm kia ngủ đông ở bên cạnh rắn độc Bạch Dạ, chỉ vì một ngày kia có thể một lần phá hủy đế quốc của hắn.

Ông chưa bao giờ quên chính mình làm một người chiến sĩ, dưới là cờ đỏ đã lập lời thề.

Trung với Tổ quốc, trung với nhân dân...

Đương khi Ôn Thiên Thụ thất thần ở cửa động, Hoắc Hàn thực mau sắp xếp manh mối rõ ràng.

Hai cái hoàng mao bất quá là người của "Ty" ném ra làm đạn mù che mắt, cũng có thể nói là quân cờ bị bỏ, mục đích chỉ là vì khiến bọn họ lầm đường, một phương diện phân tán tinh lực bọn họ, phương diện khác là tiêu trừ đề phòng.

Mục tiêu chân chính của bọn họ căn bản không phải dạ minh châu, mà là văn vật ở đế tháp.

Dù là trang bị tiên tiến tinh tế cũng không có khả năng chỉ trong một đêm có thể đả thông địa đạo, có nghĩa tin tức đã để lộ ít nhất là hai ngày.

Ôn Thiên Thụ bỗng nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, "Hoắc Hàn, mau tới đây."

Bên cạnh rương gỗ dày nặng đè ép một đoạn hôi bố (vải bố màu xám – 1 loại tăng bào), nhìn rất quen mắt, quả nhiên, Hoắc Hàn đem cái nắp mở ra, một thân thể nhỏ xám xịt đang lấy tư thế cực kỳ quái dị ngủ ở trong rương.

"Giác Giác!"

Tiểu hòa thượng nghiêng đầu không có một tia phản ứng.

Hoắc Hàn thật cẩn thận ôm cậu ra , đột nhiên động tác cứng đờ, đáy mắt đen u ám hiện lên hơi mỏng tức giận.

Vươn hai ngón tay, đặt dưới mũi xem xét hơi thở, rất mỏng manh nhưng may mắn còn có.

Ôn Thiên Thụ cảm thấy thần sắc anh quái dị, vòng đến một bên, đối diện tiểu hòa thượng, chỉ thấy đầy mặt cậu là máu, gương mặt bên trái giống như bị người tát một cái, sưng một mảng lớn, vết máu từ bên tai tràn đến khóe miệng, thời gian qua lâu, đã đọng lại thành máu đông.

Cô dùng sức cắn răng, thấp giọng mắng, "Đám súc sinh này!"

Đứa trẻ nhỏ như vậy cũng có thể xuống tay nặng như vậy.

Hoắc Hàn: "Đi lên lại nói."

Bên trên.

Cao Minh một lần nữa châm một bình trà nóng, đang thấp thỏm mà chờ, thấy Hoắc Hàn ôm tiểu hòa thượng bất tỉnh nhân sự từ đế tháp lên, cậu ta một cái vô ý đánh nghiêng chén trà, nước trà tẩm ướt quần, không rảnh lo xử lý, vội vàng chạy tới, "Đây là làm sao vậy?"

Hoắc Hàn liếc cũng không liếc cậu ta một cái.

Cao Minh lầm bầm lầu bầu, "Tiểu sư phụ này như thế nào chạy xuống dưới đây?"

Hoắc Hàn ôm người nhanh chóng đi ra ngoài, mới vừa đi ra cửa tháp , liền nhìn thấy Thịnh Thiên Chúc chạy tới trước mắt, "Anh Hàn, xe kia căn bản không đi trấn Lan Khê, vừa xuống núi trực tiếp đi trấn bên cạnh, vòng quanh núi Ngưu Giác... Xe cứu thương là cải trang, hơn nữa bọn họ đặc biệt quen thuộc địa hình, người của chúng ta không kịp đuổi theo ..."

"Còn có," cậu không ngừng thở dốc, lại tiếp tục nói, "Em mới vừa nghe nói, đồng sự Cục Văn Vật vừa xuống, Anh Hồ cũng tới."

"Đã biết," Hoắc Hàn ngữ khí không mặn không nhạt, "Trước đem người đưa đến bệnh viện."

***

Đối với việc Hoắc Hàn vội vàng quay lại, Cao Minh không hiểu được, còn âm thầm buồn bực, tiểu hòa thượng này rốt cuộc khi nào chạy xuống đây, cậu như thế nào một chút ấn tượng đều không có? Có thể hay không là ... lúc không cẩn thận ngủ gật ấy?

Vài phút sau, Ôn Thiên Thụ cũng lên đây, "Tối hôm qua cậu thật sự ở bích hoạ thất, một tấc cũng không rời?"

"Đúng vậy," Cao Minh không dám nhìn mắt cô, "Cô Ôn."

Ôn Thiên Thụ ánh mắt thực lạnh, "Không nghe được phía dưới có động tĩnh gì?"

Cao Minh giật giật môi, tối hôm qua không chỉ có sét đánh, còn mưa to tầm tã, cho dù có động tĩnh cũng nghe không được rõ ràng lắm đi? Hơn nữa lúc gần 12 giờ, sét đánh đặc biệt lợi hại, Triệu Kỳ Kỳ gửi tin nhắn tới nói chính mình thực sợ hãi, cậu liền an ủi cô ta một hồi lâu.

Tín hiệu khi có khi không, một cái tin tức vài phút mới có thể gửi đi.

Sau lại thật sự quá mệt nhọc, cậu liền mơ màng một hồi, huống chi ngoài tháp còn có hai cảnh sát canh nữa, có thể xảy ra chuyện gì?

"Cô Ôn, là, là xảy ra chuyện gì sao?"

Ôn Thiên Thụ: "Văn vật phát hiện phía dưới, không còn."

"A?!" Cao Minh mặt xoát một cái rút đi toàn bộ huyết sắc, "Sao có thể?"

"Cậu đi gọi Lâm Sơn và Triệu Kỳ Kỳ tới đâu, trước gạt giáo sư Ngô bên kia."

Cô lo lắng thầy chịu không nổi đả kích như vậy.

Cao Minh cơ hồ là hai chân nhũn ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

***

Khi Hoắc Hàn xử lý xong sự tình trở về, Ôn Thiên Thụ cũng không ở bích hoạ thất, anh xuống đế tháp, quả nhiên thấy trước tường bích hoạ ban đầu ngồi một thân ảnh trầm mặc mà mảnh khảnh.

Hai vai nhu nhược, tóc dài màu đen khoác lên, càng thêm cô độc, cô hơi rũ đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Chỉ là một bóng dáng không tiếng động, khiến cho anh sinh ra đau lòng vô hạn.

Hoắc Hàn đi qua ngồi xuống bên cạnh.

Ôn Thiên Thụ nghe được tiếng bước chân, biết là anh, chỉ cảm thấy cả người đều rất mệt, nhẹ nhàng đem đầu dựa vào trên vai anh, hơi thở quen thuộc cùng độ ấm kia rất làm người an tâm, cô nhẹ giọng hỏi, "Sẽ tìm được trở về đi?"

"Sẽ," Hoắc Hàn gật đầu, "Tôi nhất định sẽ đem chúng nó đều tìm trở về."