Chương 151: Nói ra sợ hù chết ngươi (1)

- Chỉ cho phép các ngươi ăn thịt người, không cho phép người ăn thịt các ngươi hả!

Lâm Phong cười lạnh một tiếng xông ra.

Hai con đại bàng này đều là cảnh giới Trúc Cơ cửu phẩm, nhưng bởi vì yêu thú trời sinh thể phách cường kiện, ở trong cảnh giới này cơ hồ là tồn tại đi ngang, chẳng trách lại càn rỡ như vậy.

- Các ngươi chỉ là đồ ăn của chúng ta mà thôi, có thể được ta ăn chính là vinh hạnh của các ngươi!

Một con đại bàng quát.

Một con khác nói.

- Hắn là tu sĩ, khẳng định là hắn gϊếŧ Bằng nhi.

Vừa dứt lời, hai con đại bàng lập tức hai mắt phun lửa, lao tới, tốc độ của chúng vô cùng nhanh.

Hai tay Lâm Phong diễn hóa Huyền Vũ cự thú chắn ở trước người, ầm một tiếng, dưới sự va chạm của ba người, Huyền Vũ vỡ vụn, Lâm Phong cũng bị bức lui vài bước.

Hai con đại bàng cũng không chịu nổi, quay cuồng trong không trung vài vòng mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.

Lập tức, hai cánh của chúng chém ra, đồng thời tế ra lông vũ đã luyện hóa, ước chừng mười lăm mười sáu sợi lông vũ đâm tới.

Lâm Phong diễn hóa Côn Bằng Biến, cự thú bay lên không, hai cánh chém ra một cơn lốc, hất văng lông vũ ra, tiếp theo liền lao tới.

- Lão... Lão tổ tông!

Đại bàng kinh ngạc hô.

- Bắt lấy hắn, trên người hắn có bí mật, khẳng định có truyền thừa của lão tổ.

Một con khác quát.

Hai còn đại bàng lập tức liều mạng xông tới, ngay cả Côn Bằng Biến chém lên người chúng, máu tươi bắn ra, nhưng chúng vẫn không để ý.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, quả nhiên là người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong, xem ra truyền thừa của lão tổ có sức dụ hoặc quá lớn đối với bọn họ.



Có điều đáng tiếc là, Huyền Thiên Cửu Biến của ta là võ kỹ tiên phẩm của Nhân tộc, không phải nhân tộc thì không luyện được, yêu thú cho dù là sau khi biến hóa cũng có khác biệt không nhỏ với Nhân tộc.

Lâm Phong không sợ hai con yêu thú này chút nào, một người một mình đấu với lưỡng thú vẫn không rơi vào thế hạ phong, thậm chí trên người ngay cả một vết thương cũng không có, chỉ mỗi quần áo là rách tan.

- Ta rất thích đối thủ như các ngươi, không gϊếŧ được ta mà còn giúp ta tu luyện.

Lâm Phong cười khà khà nói.

Từ lúc ở trong Tinh La đảo phát hiện phương thức tu luyện của Thái Thượng Đoán Thể Đồ, Lâm Phong vẫn đang nghĩ cách tìm cơ hội để tiếp tục tu luyện.

Hai bên chiến đấu giằng co thêm một lúc, chợt nghe một tiếng quát to: "Tiểu

- Tiểu huynh đệ, chúng ta đến giúp ngươi!

Vù vù vù, lập tức mấy thân ảnh bay vào, vây quanh một con đại bàng rồi chém gϊếŧ, đây đều là người cảnh giới Trúc Cơ, tuy một người thì không thể địch nổi đại bàng, nhưng năm đối phó một, miễn cưỡng vẫn có thể ngăn chặn được một con đại bàng.

Mà ở bên Lâm Phong, một lão giả xung phong liều chết lao tới, xách một thanh Đại Khảm đao, quát:

- Tiểu hữu, liên thủ với lão phu, gϊếŧ con súc sinh này!

Lâm Phong trợn mắt, thật muốn nói với bọn họ là muộn một chút hẵng tới, để ta tu luyện thêm một lúc đã, phát huy một chút nhiệt lượng thừa của bọn họ.

Nhưng nhìn những người này sát khí đầy người, hai mắt nhìn về phía đại bàng giống như muốn phun ra lửa, có thể là người bị đại bàng phá huỷ bộ lạc, tới trả thù.

Lập tức cũng không tiện nói gì, kỳ thật đối phó một con đại bàng thì Lâm Phong thừa sức, nhưng lão giả lão giả hỗ trợ thì càng đơn giản hơn.

Đại bàng Đ liều mạng ngăn cản, thậm chí còn có xu thế muốn chạy trốn, nhưng Lâm Phong sao có thể để cho nó chạy, đuổi theo sau đánh ra Bạch Hổ Biến, lập tức đánh cho nó bị thương rơi xuống.

Lão giả xách Đại Khảm đao, nhân lúc Đại bàng thế yếu, nhắm chuẩn một đao cắt đứt yết hầu nó, tay trái cắm vào, xoay mấy cái, triệt để kết thúc tính mạng của đại bàng.

Lâm Phong có chút không biết phải nói gì, lão nhân này rất biết cướp của gϊếŧ người.

Bên này đã nết thúc, lão nhân lại xách Đại Khảm đao gϊếŧ tới một con đại bàng khác, Lâm Phong không đi theo, chiêu thức của hắn uy lực quá lớn, phạm vi ảnh hưởng rộng, không thích hợp liên hợp với người ta.



Sáu người chém gϊếŧ, con đại bàng đó mắt thấy không địch lại, xoay người bỏ chạy, mấy người vội vàng đuổi theo.

Lâm Phong trầm giọng nói:

- Các ngươi tránh ra, để ta!

Lập tức muốn diễn hóa Bạch Hổ Biến đánh ngã nó, nhưng những người này gϊếŧ tới đỏ cả mắt rồi nên căn bản không nghe thấy lời Lâm Phong nói, đuổi sát theo sau đại bàng, Lâm Phong nếu thực sự động thủ, đầu tiên phải gϊếŧ chết bọn họ mới được.

Một lúc sau, hắn bất đắc dĩ thở dài nói:

- Mẹ nó, gặp phải đội hữu ngu như lợn rồi.

Con đại bàng đó quả thực chính là nhặt lại một mạng, không ngờ để nó chạy mất, Lâm Phong thầm nghĩ đừng để lại phiền phức thì tốt hơn.

Lão giả tức giận giậm chân bình bịch, một lúc mới bay tới, nói:

- Vị tiểu huynh đệ này đúng là dũng mãnh phi thường, may mà có ngươi, chúng ta mới có thể tru sát được ác thú, báo thù cho ba trăm tộc nhân đã chết của bộ lạc ta.

Lâm Phong trợn mắt, nếu không phải các ngươi, ta có thể hầm chúng ăn rồi, sao lại để cho một con chạy mất.

Lâm Phong phất tay nói:

- Chỉ là việc một cái nhấc tay mà thôi, con đại bàng này tính cho ta là được!

Thứ này mùi vị không tồi, hầm canh đã thử rồi, phương pháp khác vẫn chưa thử.

Một người ở phía sau Lão giả Lâm Phong Lâm Phong:

- Ác thú tộc trưởng của chúng ta gϊếŧ, vì sao phải cho ngươi.

Lão giả lập tức sắc mặt trầm xuống nói:

- Vương Nhị ngươi câm miệng, nếu không có vị tiểu huynh đệ này, chúng ta có thể gϊếŧ được ác thú mới là lạ đó.

Lâm Phong lườm thằng ôn này một cái, đúng là ngu thật, may mà lão nhân người ta nhãn lực vẫn tốt.