Chương 15: Tâm người chết cũng sắp chết

Bữa ăn này làm người sung sướиɠ, Lâm Phong và hai tiểu la lỵ từ từ nhai kỹ, sợ một ngụm nuốt vào, lãng phí dược lực.

Đại sư tỷ không có đoạt với bọn hắn, chút linh khí này không đủ nàng nhét kẽ răng, nàng chỉ là đơn thuần thích mỹ thực, ăn mấy đũa mà thôi.

Chỉ bất quá ba người nhìn chằm chằm hai món đồ ăn ra tay, Đại sư tỷ tự nhiên không có ăn nhiều.

Đại sư tỷ hưởng thụ mỹ thực, Lâm Phong và hai tiểu la lỵ thì thể nghiệm cảm giác thoải mái khi chân khí trong cơ thể từ từ dâng lên.

Chỉ là hai món ăn, liền sánh được Ích Khí Đan nhất phẩm phổ thông.

Dùng cơm xong, Lâm Phong mới cảm khái nói:

- Loại phương pháp này đã thành công, vậy nói rõ dược liệu khác cũng có thể làm như vậy, đáng tiếc là thứ này linh khí phong phú, củi lửa bình thường nấu không chín, may mắn Nguyệt Nhi và Dạ Nhi có đan lô, có thể dùng đan hỏa nấu chín, đã bảo trì linh khí lại có thể hóa thành mỹ thực, duy nhất không tốt là đan lô phải dùng linh thạch kích hoạt, cũng may chỗ Dạ Nhi có một viên.

Vừa nói, ánh mắt của Lâm Phong còn vụиɠ ŧяộʍ ngó ngó biểu lộ của Đại sư tỷ, Dạ Nhi càng khát vọng nhìn nàng.

Đại sư tỷ bị làm cho không có ý tứ, tiện tay móc ra một nắm, vẫy tay bảo Dạ Nhi tới, nhét vào trong tay nàng, dặn dò:

- Cất kỹ, đừng có làm rơi, khóc nhè nhiều rồi sẽ không dùng được!

Con mắt của Dạ Nhi cười híp thành khe hẹp, đoán chừng trong tay chí ít có mười viên linh thạch nhất phẩm, lần này kiếm lớn rồi.

Nguyệt Nhi cũng có chút động tâm, mười mấy viên linh thạch đối với Luyện Khí kỳ mà nói, đây chính là tài sản không nhỏ.

Nàng hưng phấn nhìn Đại sư tỷ, lại nhìn Lâm Phong, chợt nhớ tới chút chuyện, vội mở miệng nói:

- Đại sư tỷ, danh phong tranh chiến còn có chín ngày sẽ bắt đầu, lấy thực lực của Phong ca ca, làm đệ tử thủ quan chỉ sợ không được!

Lâm Phong sững sờ, lần trước nghe nói qua danh phong tranh chiến, bất quá lo sự tình tăng tu vi, ngược lại quên hỏi thăm, giờ phút này cũng có chút hiếu kỳ.

Đại sư tỷ sững sờ, mê hoặc nói:

- Không phải còn có hơn một năm sao?

Nguyệt Nhi trừng to mắt nhìn Đại sư tỷ:

- Đại sư tỷ, tỷ quên sao, trước đó vài ngày tỷ bế quan một năm a!

Lâm Phong cười ngây ngô, Đại sư tỷ cũng đủ mơ hồ, cảm tình lâu như vậy, thời gian của mọi người không ở cùng một đường thẳng nha.

- Ta nhớ lầm, tưởng còn tới hơn một năm!

Đại sư tỷ bất đắc dĩ nói.



Khẩu khí kia, làm trong lòng Lâm Phong hơi hồi hộp một chút, có loại cảm giác sắp gặp nạn!

Dạ Nhi cũng giật mình nói:

- A! Như vậy Phong ca ca không phải chết chắc sao, huynh ấy là đệ tử ngoại môn duy nhất của Thiên Tuyết Phong, khẳng định sẽ bị xem như đệ tử thủ quan khiêu chiến, huynh ấy mới Luyện Khí kỳ tầng hai!

Ngọa tào! Đây là tình huống như thế nào, Lâm Phong giật mình.

- Khoan khoan khoan! Cái gì là danh phong tranh chiến, có thể trước giải thích cho ta nghe là tình huống như thế nào không?

Lâm Phong vội vàng nhấc tay đánh gãy các nàng nói chuyện.

Nguyệt Nhi vội nói:

- Danh phong tranh chiến là một phương thức mà Huyền Cơ Môn kiểm tra thành quả tu luyện của đệ tử, trừ Thủ Tọa Phong (*cũng là Tông Chủ Phong), bách phong làm bên công, bảy đại chủ phong làm bên thủ, song phương tiến hành công phạt, tỷ thí luyện khí, đan dược, trận pháp, căn cứ kết quả, tài nguyên của bách phong sẽ trút về bên thắng, mà Thiên Tuyết Phong là kiếm đạo danh phong, chủ sát phạt đại đạo, mỗi lần danh phong tranh chiến, trong bách phong chí ít có hai mươi phong sẽ lựa chọn tiến công Thiên Tuyết Phong!

- Trước kia Thiên Tuyết Phong đều là Đại sư tỷ tọa trấn, nơi này lại không có đệ tử, tự nhiên là xem nhẹ điểm ấy, nhưng bây giờ Phong ca ca là đệ tử ngoại môn, huynh nhất định phải làm người thủ quan, tiếp nhận các phong khiêu chiến, chiến thắng huynh mới có tư cách khiêu chiến Đại sư tỷ!

Ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào! Ta còn là đứa bé a!

Trong lòng Lâm Phong chỉ cảm thấy có trên trăm con *** lao nhanh, hai mươi danh phong, Thiên Tuyết Phong lại chỉ có một môn nhân như Đại sư tỷ, là độc nhất của Huyền Cơ Môn.

Trong bách phong, đệ tử ít thì hơn ngàn, nhiều thì hơn vạn, hai mươi danh phong đoán chừng cũng có ba bốn vạn người.

Coi như tu vi giống mình chiếm một nửa, còn lại một nửa kia cũng có thể tùy tiện treo mình lên đánh.

Tưởng tượng sẽ bị người khiêu chiến một hai vạn lần, Lâm Phong cảm giác tâm đã chết, người cũng sắp chết.

- Nhiều người như vậy, một người một ngụm nước bọt cũng có thể chết đuối ta!

Lâm Phong vô lực nói.

Nguyệt Nhi an ủi:

- Cũng không phải, hai mươi phong khiêu chiến Đại sư tỷ, nhiều lắm là phái mười đệ tử Kim Đan kỳ, dưới Kim Đan ngay cả cơ hội đứng ở trước mặt Đại sư tỷ cũng không có!

Sắc mặt Lâm Phong trắng bệch nói:

- Đây không phải là đại biểu, ta sẽ bị mười đệ tử Kim Đan kỳ treo lên đánh sao?

Không phải mình quá sợ, mà là loại chiến đấu này có ý nghĩa sao, Luyện Khí kỳ còn cách Linh Đài kỳ, Trúc Cơ kỳ, về sau mới đến phiên Kim Đan kỳ.



Hơn nữa tiên lộ có mây, không vào Kim Đan, bất luận tu tiên!

Lâm Phong đã tu luyện, càng minh bạch chênh lệch trong đó, nên có so sánh rất thực tế.

Luyện Khí kỳ là cá cơm, Linh Đài kỳ là cá cơm lớn, Trúc Cơ kỳ là cá cơm lớn hơn chút nữa.

Mà Kim Đan kỳ, là cá chép.

Không chỉ cá lớn, mấu chốt nó còn là cá chép, là loại bất cứ lúc nào cũng có thể vượt Long Môn kia.

Nguyệt Nhi ai nha một tiếng nói:

- Cũng không phải, Kim Đan kỳ làm sao có thể tự mình đi khi dễ huynh, bọn hắn đều sẽ lệnh đại biểu cảnh giới tương đương chiến một trận, dùng cái này đến thu hoạch được tư cách, hơn nữa mỗi phong nhiều nhất không được cao hơn ba người.

Sắc mặt trắng bệch của Lâm Phong là tạm thời trị không hết, quay đầu nhìn Đại sư tỷ nói:

- Đại sư tỷ, chúng ta người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi công khai nói cho ta một tiếng, ta Luyện Khí kỳ tầng hai có thể vượt cấp khiêu chiến Luyện Khí kỳ tầng chín không?

Dùng cái mông nghĩ cũng biết, xem như cùng cảnh giới chiến một trận, đối phương cũng sẽ chọn Luyện Khí kỳ tầng chín đến, Lâm Phong chỉ muốn biết đáp án.

Đại sư tỷ ít có trầm mặc một lát, lúc này mới ngẩn đầu lên, dùng ánh mắt vô tội nhìn Lâm Phong nói:

- Ừm... Ngươi cảm thấy thế nào?

Ngọa tào! Sao giờ ngươi lại nói chuyện khách sáo như thế, cái này rõ ràng chính là đang nói không có khả năng nha.

Hơn nữa dù cho Đại sư tỷ không nói, Lâm Phong cũng dám xác định mình đánh không lại, Luyện Khí kỳ, mỗi tiểu cảnh giới tăng lên đều là cấp số nhân, thời điểm mới vào Luyện Khí kỳ tầng một, Lâm Phong còn tưởng mình được trời ưu ái chân khí tinh khiết, tất nhiên là tồn tại vô địch lực áp cùng giai.

Nhưng trên thực tế bước vào Luyện Khí kỳ tầng hai, từ đan điền khuếch trương đến xem, Lâm Phong phát hiện kia là mộng tưởng xa không thể chạm.

Chí ít từ trước mắt mà nói là xa không thể chạm, có thể lực áp cùng giai ít nhất cũng phải là cấp bậc như Đại sư tỷ, mình căn bản không đủ, Luyện Khí kỳ tầng hai đối phó Luyện Khí kỳ tầng năm tầng sáu cũng phí sức.

Đại sư tỷ nhíu mày, con mắt thoáng động, thân thể tựa hồ có ý xê dịch rời đi.

Lâm Phong lại trước một bước bắt lấy tay Đại sư tỷ, cũng không để ý tay nàng truyền đến xúc cảm mềm mại.

Một bộ ngươi không giải quyết vấn đề thì đừng nghĩ đi, mở miệng nói:

- Đại sư tỷ, nếu như ta bị người đả thương, ai nấu cơm cho ngươi ăn a!

Đại sư tỷ cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, thần sắc hơi quằn quại, vỗ đầu một cái, nhìn Lâm Phong nói:

- Được rồi, ta có biện pháp! Ngươi đi theo ta.