Chương 39: End
Ra khỏi bệnh viện, Nhâm Nhiễm vẫn chưa hết buồn. Các chỗ khác trên cơ thể cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ có mu bàn tay phải vì đế lại sẹo lồi nên phải làm phẫu thuật cắt da một lần nữa, dĩ nhiên là khá đau đớn, nhìn bàn tày bị băng bó và vết sẹo từ mép gạc kéo dài lên tận cánh tay, cô không thể nào vui lên được.
Kỳ Gia Thông nổ máy ô tô, trêu: “Hôm qua bọn mình mới đăng ký, tân hôn chính cống. Mặc dù là anh ép hôn, nhưng em cũng nên tỏ ra vui vẻ một chút đì? Anh đưa em đi biển hưởng tuần trăng mật”.
Cô nói: “Đi biển? Em đâu có được bơi, xem những vết sẹo này, anh muốn em mặc quần áo tắm để cho người ta nhìn à?”
“Đêm hôm qua vì chuyện này mà em không cho anh vào phòng em ư?”
Nhâm Nhiễm lập tức đỏ bừng mặt, nhưng chưa đợi cô nói gì, anh đã nhún vai, “Được, anh không yêu cầu động phòng nữa, nhưng tuần trăng mật phải cho anh chứ, bây giờ bọn mình đi thôi”.
Cô hỏi một cách bất lực, “Đi đâu?”
Anh cười nói: “Em hãy đối xử với anh bằng thái độ của ngày trước đi, đừng hòi đì đâu, cứ đi theo anh là được”.
Anh lái xe chở cô về thu gọn quần áo đơn giản, ra khỏi thành phố và đi vào đường cao tốc, nhìn tấm biển treo trước mặt, đột nhiên cô sực nhớ ra, đây là dường đi về Bắc Hải.
Đối với Nhâm Nhiễm, không hỏi đi đâu, là điều có thể dễ dàng thực hiện. Nhưng đây là con đường cô đã từng đi qua, cô đã quen với việc ngẩng đầu lên trước để biết rõ phương hướng, không thể ngơ ngác với con đường trước mặt, không biết gì về nơi đến mà chỉ nhìn người đi bên cạnh, là dựa vào vai anh, trong lòng tràn ngập niềm vui, không thấy ân hận gì nữa.
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, khiến cô cảm thấy buồn bã, rầu rĩ khác thường.
Dường như Kỳ Gia Thông biết được cô đang nghĩ gì, “Bây giờ thực sự rất khó tạo ra niềm vui bất ngờ cho em”.
“Chính vì thế có một số đàn ông chỉ yêu các cô thiếu nữ mà thôi, họ cảm thấy mới mẻ trước tất cả mọi chuyện, mãi mãi có thể tròn xoe đôi mắt và hét lên sung sướиɠ, khiến người ta thỏa mãn biết bao”.
Anh mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô, “Anh nghe ra được rằng đây là em đang cười nhạo khí chất ông chú khiến em cảm thầy khinh bỉ mà anh thể hiện ra”.
Cô đành chịu thua, chuyển sang chủ đề khác, “Ít nhất là hôm qua bị anh kéo đến Cục dân chính, đã là một surprise rất lớn rồi, đáng để em mừng âm ỉ trong một thời gian dài”.
Anh nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, bất giác mỉm cười.
“Có thật là anh không đi làm nữa, không quản lý việc của Ức Hâm nữa không?”
“Em sợ anh về hưu sớm thì sẽ già nhanh hả”.
“Đừng có nhắc mãi câu nói ngày trước của em nữa”.
Anh liền cười, “Từ cuối năm ngoái, Ức Hâm đã được chuyển từng bước cho một tổ chức nước ngoài nắm giữ cổ phần. Nếu Chương Dục tiếp tục kiên nhẫn khai thác thì chắc chắn sẽ phải miêu tả anh bằng cái tít giật gân hơn”.
Nhâm Nhiễm liền hiểu ra ngay rằng Kỳ Gia Thông đã chuyển sang kiểm soát cổ phần ở phía sau. Mặc dù cô đã đoán ra từ lâu, với khả năng quyết đoán của anh, không đến nỗỉ bị động đến mức vấp phải một bài viết của Chương Dục mà không biết cách đối phó, nhưng nghe anh thừa nhận không mất quyền kiểm soát với Ức Hâm, cô cũng yên tâm hơn nhiều.
“Có lẽ chỉ có em, nghe được tin này, không những không giận anh mà còn thở phào”.
“Tại sao em phải giận?” Cô ngạc nhiên, nghĩ một lát, “Đúng, em không giận. Người khác hy sinh vì em, em không cảm thấy thỏa mãn mà lại cảm thấy áy náy. Anh không sao, dĩ nhiên là em vui rồi”.
“Cũng có nghĩa rằng, em đồng ý làm vợ anh, không phải vì thấy áy náy, cảm thấy việc trả lời phỏng vấn của Chương Dục đã làm liên lụy đến anh, ngại từ chối anh”.
Cô không trả lời câu hỏi này, đưa tay ra bấm nút play của giàn CD trên xe, “Hình như anh có nói là lái quen xe Benz rồi, không thích lái loại xe khác. Sao đợt này toàn lái chiếc Land Rover này?”
Anh biết rõ là cô đang lảng sang chuyện khác, nhưng cũng không vạch ra “Anh phát hiện ra rằng trước đây có một số điều anh khăng khăng giữ ý kiến của mình là không đúng, bỏ đi cũng là phải”.
Xe chạy đến Bắc Hải, hai người lên tàu ra đảo Vi Châu, hơn một tiếng sau có mặt trên đảo. Nhâm Nhiễm bước ra ngoài bến đò, Kỳ Gia Thông kéo cô lại, “Mình đi ra Song Bình”.
Cô liền thắc mắc: “Nhưng không phải Song Bình resort nằm ở đầu bên kia của đảo à?”
Anh dắt tay cô, bước về một chiếc ca nô đỗ bên bến đò, “Dĩ nhiên là không đến resort rồi”.
Sau khi lên ca nô, anh nói với người lái mấy câu, cano liền chạy ngay về phía Đông Nam.
Nhâm Nhiễm túm chặt mái tóc bị gió thổi tung, hỏi: “Em nghe nói hơn một năm trước đảo Song Bình đã bị đóng cửa để bảo vệ nguồn tài nguyên san hô, du khách không được lên đảo du lịch nữa”.
“Mấy năm trước, sau khi đảo Vi Châu được đưa vào khai thác, khách du lịch mỗi năm một đông hơn, môi trường ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Ba năm trước, cơ quan môi trường đo đạc và phát hiện được rằng nguồn tài nguyên san hô ở xung quanh Song Bình giảm đi rõ rệt, anh đã tài trợ cho một dự án khoa học phong tỏa hòn đảo nhỏ để khôi phục lại môi trường, nhân viên của họ đến đây định kỳ để đo đạc kiểm tra, anh đến đó cũng vẫn được vào”.
Cô không thể không thừa nhận, cuối cùng anh vẫn đã tạo ra được một sự bất ngờ cho cô.
Ca nô lướt trên mặt biển, tựa như lướt trên ngọn sóng với một tốc độ cực nhanh, khiến Nhâm Nhiễm cũng thấy sợ. Cô túm chặt tay vào lan can trước mặt, còn Kỳ Gia Thông đứng sau quàng tay qua người cô, lấy áo che kín tay phải của cô, để nước không bắn lên đó.
Anh vuốt nhẹ cánh tay cô, “Anh không tìm thấy vết sẹo ngày xưa nữa”.
Nhâm Nhiễm biết anh đang nói về vết sẹo ở khuỷu tay phải do cô bị ngã và bị khâu trong ngày mới gặp anh, đã bị vết sẹo mới do bỏng che lấp. Cô chi biết cười buồn, “Hãy làm quen với vết sẹo mới đi, mà có không ít đâu đấy”.
“Đừng ngại điều này, em vẫn là em, em đến với anh, đối với anh đã là đủ lắm rồi”.
Chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, ca nô đã đi hết quãng đường mà trước đây thuyền đánh cá phải đi mất hơn một tiếng rưỡi đồng hồ. Bước lên đảo nhỏ, Nhâm Nhiễm thấy hơi ngẩn ngơ.
Ngôi làng trước mặt, dường như không có gì thay đổi.
Một đàn gà đang lục cục gọi nhau, vừa vỗ cánh vừa chạy tan tác trước mặt họ bụi đất tung lên; Cây xương rồng nở hoa vàng rực rỡ, bên trên ra đầy quả màu tím, khế sai trĩu quả.
Vào giờ này, đàn ông trong làng đã ra biển đánh cả, chỉ còn lại đám trẻ con da đen bóng chạy chơi loăng quăng, chúng nhìn họ bằng ánh mắt ngại ngùng, tò mò, tíu tít nói: “Có phải lại có nhà khoa học đến không ạ”. Mấy chị đang đan lưới ngẩng đầu lên chào Kỳ Gia Thông, nhìn thấy Nhâm Nhiễm, dường như cũng không bất ngờ.
Họ đến ngồi nhà cũ của anh Bang nằm sau làng, nhưng mẹ anh Bang không còn ngồi ở cửa như trước đây.
“Anh Bang đã đón mẹ và anh trai anh ấy về Bắc Kỉnh rồi. Nhung bà cụ vẫn đòi quay về”.
Kỳ Gia Thông đưa cô vòng ra sân trước, bước vào ngôi nhà nằm riêng biệt đó, cửa vẫn không khóa, chỉ khép hờ, lấy tay đẩy nhẹ, phát ra tiếng kêu “cọt kẹt” rồi từ từ mở ra.
Bậc cửa cao, mái nhà thấp lè tè, mặt tường nham nhở không phẳng, bóng đèn tròn treo giữa phòng, chiếc đèn dầu trên bàn, chiếc giường cũ tấm chăn hoa đỏ...
Tất cả vẫn như xưa.
Họ đã đi qua tuổi trẻ, đi qua năm tháng, tuy nhiên, ít nhất thời gian đã dừng chân tại nơi này.
Cho dù mất đi, hay vẫn tiếp tục sống trong trần thế ồn ào này, cho dù thiên đường và thế giới cực lạc có tồn tại hay không, những mối hận thù, phẫn nộ, những nỗi đau yêu mà không có được... sẽ dần dần nguôi ngoai. Tất cả những cái họ đã trải qua, đều là gió thoảng mây trôi, khổ nạn hay hạnh phúc, đều dệt nên ký ức, sinh mệnh và cuộc sống của họ.
Đây chính là món quà mà thời gian ban tặng cho họ.