Năm năm sau, vào ngày ước định, Phó Hồng Tuyết cõng đao, gom một kiện hành lý đơn giản, một người một con ngựa hướng về tổng đàn ma giáo mà đi.
Năm năm trước, ma giáo lão giáo chủ bỗng nhiên dẫn theo các cao thủ tự mình lẻn vào trung nguyên, tìm về đứa cháu duy nhất của mình, muốn đem y về thừa kế ma giáo.
Thủ đoạn lôi đình, thái độ kiên quyết.
Vì để không kinh động Lý Tầm Hoan luôn luôn trông nom sau lưng Diệp Khai, lão thậm chí phân phó thủ hạ tốc chiến tốc thắng, dù có làm Diệp Khai bị thương cũng không sao.
Chỉ cần người không chết, mang về có thể trị được.
Từ phương diện này mà nói, hắn đích thật là phụ thân của Hoa Bạch Phụng.
Ma giáo cao thủ lặng lẽ bao vây bọn họ, không chút nào khoan dung.
Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết kịch liệt phản kháng, thương tích toàn thân, cứ thoát lại bị vây, lại phá giải vòng vây để thoát thân.
—— đến khi bọn cao thủ sắp thành công, Diệp Khai liền trực tiếp đoạt lấy Diệt tuyệt thập tự đao của Phó Hồng Tuyết kề lên ngang cổ, thà làm ngọc vỡ,không làm ngói lành, triệt để doạ sợ mọi người.
Lão giáo chủ dường như quên đi. Cháu ngoại của lão, tính tình quật cường, thà gãy chứ không cong, thật sự là được đi truyền từ lão.
Vì thế cuối cùng, lão giáo chủ lộng quyền độc hành chịu thua, cùng bọn họ ước định:
Lão chỉ mang Diệp Khai đi năm năm. Sau năm năm, đi hay ở, hoàn toàn do Diệp Khai lựa chọn.
Lúc phải đi theo lão, Diệp Khai cũng không nói gì thêm, chỉ làm như y sắp xuất môn xuống trấn mua vài món bình thường, còn vỗ vỗ bả vai của Phó Hồng Tuyết, tùy ý mà nói với hắn:
“Ta cùng ngoại gia gia đi một chuyến, năm năm sau phải tới đón ta, không được trễ dù chỉ một ngày.”
Phó Hồng Tuyết cũng như lúc bình thường, không nói gì cả, chỉ quả quyết gật gật đầu.
Dù sao vô luận có đi bao lâu, có đi xa bao nhiêu, Diệp Khai cũng nhất định sẽ trở lại bên cạnh hắn.
Có chỗ nào Phó Hồng Tuyết hắn, mới là chỗ Diệp Khai cảm thấy an toàn.
Phó Hồng Tuyết một đường thúc ngựa, tựa như Diệp Khai nói, không để chậm trễ.
Kỳ thật hắn cũng không biết tổng đàn ma giáo chính xác ở nơi nào, hắn vừa đi, vừa dò hỏi người qua đường.
Hắn đi về phía Đông, trên đường đi ngang qua bìa rừng, nơi có căn nhà nhỏ của Quỷ lão nhân ngụ cùng Chu Đình, bên ngoài hiên gỗ vẫn còn treo đèn l*иg giấy đỏ từ năm năm trước. Diệp Khai trước khi tặng Chu Đình đã tự tay dùng sáp miết đều lên, khiến cho thân giấy mỏng manh có thể đối chọi mưa nắng, đồng nghĩa chúc phúc cho nhân duyên hai người.
Trên đường đi, hắn còn vô tình hội ngộ Nam Cung Linh, nghe nàng hỏi thăm hắn cùng Diệp Khai có hạnh phúc như lời thiên hạ đồn đại. Sau đó còn để hôn phu của nàng của nàng, Lạc thiếu gia năm nào nay đã chững chạc, cho đi chung một đoạn đến tổng đàn ma giáo. Chuyện về Khổng Tước sơn trang với thân phận nữ thần phải trung trinh cũng khép lại, Nam Cung Tường không nỡ để tiểu muội chịu khổ, khăng khăng luyện thành Thiên nữ phi ti, từ nay võ học thế gia truyền đều cho cả đàn con cháu.
Phái Điểm Thương của Lạc Thiếu Tân chỉ đưa hàng đến vùng cận Đông, ra ngoài quan ngoại, Lạc thiếu từ biệt Phó Hồng Tuyết, để hắn bắt đầu đi đến Lâu Lan sơn trang.
Trong sơn trang này, Minh Nguyệt Tâm thu nhận lại phần lớn ca cơ nữ tử của Yến Nam Phi, bao hàm cả Hồng Phiến, bắt đầu lo việc phát triển cơ ngơi của riêng mình. Để cảm tạ hắn, nàng lại cùng Tước Nô cho người tiễn hắn đi tắt qua rừng, tiến đến gần Ma giáo tổng đàn.
Đi không biết bao nhiêu ngày, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái sơn cốc. Ở trước cốc, có một bạch y nhân ngồi đưa lưng về phía hắn.
Dáng vẻ vô cùng quen thuộc, nhưng cảm giác lại vô cùng xa lạ.
Bạch y kia ngồi trên một tảng đá, an tĩnh chống cằm.
Giống như là đang nghỉ ngơi, cũng giống đang kiên nhẫn mà chờ đợi người nào.
Vì thế Phó Hồng Tuyết trong nháy mắt, bỗng nhiên nghe thấy được tiếng đập dồn dập trong tim mình, tiếng máu đảo chiều trong cơ thể mình, còn có tưởng niệm khát khao trong năm năm đằng đẵng ầm ầm vang vọng trong lòng hắn.
Hắn đã từng cho rằng, hắn có thể bình tĩnh đối mặt. Tựa như trước kia, bình tĩnh mừng Diệp Khai về nhà, mỗi khi y có việc phải đi.
Nếu có chi khác, đó chỉ là lần này, thời gian hơi lâu một chút.
Nhưng đến lúc này, hắn mới phát hiện, hắn không thể bình tĩnh được như vậy.
Phó Hồng Tuyết xuống ngựa, hít sâu một hơi, sau đó dắt ngựa chậm rãi đi tới bên cạnh người kia.
Bạch y tựa hồ là chờ đến nhàm chán, tùy tay bứt một phiến lá bên đường xuống, vuốt nhẹ trong tay rồi thuần thục đưa lên miệng, chắc là định thổi chơi thay sáo.
Nhưng y thổi nửa ngày cũng không thể phát ra chút thanh âm nào.
“Ngươi thổi như vậy, không thể thổi ra tiếng đâu.”
Phó Hồng Tuyết miệng há há, phải dừng một chút, rốt cuộc mới có thể nhẹ nhàng nói với y một câu.
Bạch y nhân nghe tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy hắn đến đành đứng dậy nghênh đón.
“Ngươi…”
Y đứng đó, nghiêng đầu, rất là hồ nghi mà đánh giá hắn.
Y rõ ràng vô cùng quen thuộc khuôn mặt đó, nhưng vẫn lộ ra chút cảm giác xa lạ.
“… Ngươi là ai?”
Y hiển nhiên đã sớm nghe tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân, cũng không phải kinh ngạc vì sự xuất hiện của hắn, chỉ là y không ngờ lời đầu tiên hắn nói với y, lại là những lời này.
Phó Hồng Tuyết dừng lại bước chân đầu óc trống rỗ một khắc, hắn phát hiện mình vậy mà vô pháp xác định xem y thật sự đang đùa giỡn, hay đang nghiêm túc hỏi hắn câu đó.
“Ngươi… Không biết ta là ai?” Phó Hồng Tuyết nhìn y, khó khăn lắm mới hỏi ra thành câu. Hắn nghe thấy trong sơn cốc này, tiếng chim chóc hót lung tung, suối chảy chỗ xa xa, tán cây xào xạc, tất cả đều thuận tai, ngoại trừ câu hỏi của người kia.
Chỉ mới vừa rồi, khi nghe thấy thanh âm quen thuộc, hắn còn biết đây là thực tại, đến giờ ngẫm lại, hắn mong tất cả chỉ là mơ.
“… Ta hẳn phải biết ngươi là ai sao?” Bạch y nhân lại nghiêng nghiêng đầu, nhìn Phó Hồng Tuyết từ đầu đến chân, lại từ chân trở lên đầu.
Ánh mắt đó, có đánh giá, có nghiền ngẫm, có suy đoán, nhưng không chút tình cảm hay vui sướиɠ gì.
Vì thế Phó Hồng Tuyết lại giật mình, đột nhiên nhanh chóng nhận ra, hắn nhận sai người.
Bạch y nhân trước mắt này, không phải là Diệp Khai.
Tuy rằng y rất giống Diệp Khai.
Tâm của hắn vừa nãy còn gấp gáp vui mừng, lúc này lại bắt đầu tĩnh lặng, tựa như hư thoát mấy phần.
Lại cẩn thận nhìn, hắn mới phát hiện ——
Diện mạo của y cùng Diệp Khai cơ hồ là cùng một khuôn mẫu khắc ra, đến giọng nói cũng rất giống, nhưng khí chất lại khác biệt vô thường.
Diệp Khai nhanh nhẹn linh động, y lại an tĩnh vô hại.
Màu da của y cũng trắng hơn Diệp Khai, mặt mũi còn có vài phần trẻ con đơn thuần. Nhìn bộ dáng người khi, chỉ giống Diệp Khai cẩn thận nhạy bén, lại
không giống Diệp Khai giảo hoạt mưu mô.
Y vận bạch y phiêu phiêu, cầm lá phiến, dáng vẻ an nhàn thanh thoát, khí chất có vài phần giống Lý Tầm Hoan.
Thật sự chỉ là … một hình ảnh vài phần tương tự Diệp Khai, tựa như bóng trăng trong đáy nước, hư vô hơn minh nguyệt giữa trời rất nhiều.
“… Diệp Khai là gì của ngươi?”
Vì thế, Phó Hồng Tuyết đành dựa theo trực quan của mình mà phán đoán.
Tổng đàn của ma giáo, dù sao cũng có thể hiểu là xuất thân của Diệp Khai. Nơi này hẳn là có họ hàng thân quyến của y.
Cho nên có người giống y, tuyệt không kỳ quái.
Ánh mắt của Bạch y nhân cơ hồ giống Diệp Khai như đúc, kinh ngạc mà trợn to lên: “Làm sao ngươi biết…”
“Hắn ở nơi nào?”
Hiểu được người này không phải Diệp Khai rồi.Khí tức lạnh lẽo của Phó Hồng Tuyết ngay lập tức lại tràn về.
Mặc kệ y giống Diệp Khai đến mức nào, nhưng y vẫn không phải Diệp Khai.
Không đợi y đáp lời, Phó Hồng Tuyết lại nói từng chữ, thật chậm rãi và rõ ràng:
“—— Diệp Khai ở nơi nào? Ta đã có ước định, hôm nay đến đón hắn.”
Bạch y nhân lại nghiêm túc nhìn hắn một trận, tay còn siết chặt phiến lá xanh biếc, rũ mắt, lại nhìn lên, mang theo vài phần khổ sở:
“… Diệp Khai là biểu ca của ta.”
“—— hắn ở nơi nào? Không nên để cho ta hỏi lần thứ ba.” Phó Hồng Tuyết cũng nói không rõ là vì cái gì, hắn nhìn ánh mắt của Bạch y nhân, liền theo bản năng rút Diệt tuyệt thập tự đao trên lưng ra.
Câu nói chưa dứt, mũi đao đã chỉa thẳng vào ngực của Bạch y nhân.
“Ngươi… Có phải là Phó Hồng Tuyết hay không?” Bạch y nhân lại tựa hồ không sợ hãi đao của hắn, tiếp tục hỏi.
“Phải.” Phó Hồng Tuyết nặng nề mà đáp một tiếng. Không ai biết, cơ thể hắn đã cơ hồ run lên.
Hắn có một loại trực giác hắn căn bản không muốn thừa nhận —— từ miệng của Bạch y nhân này, sẽ nói ra một chuyện hắn sợ hãi đến mức không cần nghe.
“Diệp Khai đã chết, từ năm năm trước.”
Mũi đao không hề động, vẫn cứ thẳng tắp chỉ vào Bạch y nhân. Tuy rằng người cầm đao, đã run đến mức không đừng được.
“Ngoại gia gia không muốn y về lại trung nguyên, muốn y ở lại chỗ này, cho nên cưỡng ép y uống một loại dược làm người ta mất đi kí ức. Y thà chết không từ, tuyệt thực thật lâu, dùng Tiểu Lý Phi Đao cắt vỡ huyết mạch.”
“—— ta, không, tin.”
Phó Hồng Tuyết hai mắt dần dần bắt đầu đỏ lên, ánh mắt làm người ta không rét mà run. Huyết ma trong người hắn lại tỉnh thức, muốn hủy diệt, muốn điên cuồng gϊếŧ phá, hắn phải chật vật cưỡng chế đến kiệt lực.
“Trừ phi… Người khác muốn gϊếŧ y. Nếu không, cho dù thế nào, Diệp Khai cũng sẽ cố gắng sống sót! Bởi vì y phải chờ ta tới đón y —— ”
Diệp Khai có thể chịu đựng hết thảy thống khổ, có thể chịu đựng hết thảy dày vò. Bởi vì Diệp Khai muốn sống, muốn cùng hắn.
Chỉ cần hắn không chết, Diệp Khai liền tuyệt đối không thể tự sát.
Bởi vì Diệp Khai không đành lòng.
Vì trên đời này … Hắn chỉ còn lại có Diệp Khai.
Y làm sao nỡ từ bỏ?
“Ngoại gia gia… Muốn cho y quên ngươi. Quên ngươi, y sẽ không còn muốn quay lại trung nguyên nữa. Nhưng y nghĩ, y quên ngươi rồi, ngươi sẽ thế nào? Một Diệp Khai sống trên đời, không còn quan hệ gì với ngươi. Ngươi cũng còn sống, sẽ nhìn thấy y, nhưng y mãi mãi… không còn quan hệ gì với ngươi, như vậy khác nào đã chết. Diệp Khai nói, để cho ngươi thống khổ, như vậy chẳng thà y lựa chọn giúp ngươi, y đi trước chờ ngươi. Như vậy, sau này, các ngươi lại hội ngộ.”
Diệt tuyệt thập tự đao của Phó Hồng Tuyết run rẩy đến kịch liệt, cuối cùng hắn cầm không vững nữa, đành hạ xuống chống trên mặt đất. Hắn không tin, hắn không thể tin tưởng.
Nhưng hắn biết rõ ràng, trên đời này, trừ bỏ Diệp Khai, không có người thứ hai có thể nói ra những câu như vậy.
“Y… Ở đâu?” Phó Hồng Tuyết dùng hết toàn thân khí lực mà hỏi, lại không thể nói ra một chữ “chôn” kia.
Hắn chỉ muốn nhìn chỗ Diệp Khai yên nghỉ, hắn nhìn thấy là được.
Như vậy, hắn có thể an tâm mà đi tìm Diệp Khai. Không cần lo lắng đi nhầm đường.
Diệp Khai đã đợi hắn năm năm.
“Dưới cửa sổ phòng … của ngoại lão gia gia.”
Bạch y nhân thở dài, trong mắt đầy là thương xót. Y tựa hồ biết rất nhiều về câu chuyện của bọn họ.
“Y có… kể với ngươi về chuyện của chúng ta?”
Có lẽ, Bạch y nhân trước mắt hắn này, chính là người thân cận nhất của Diệp Khai, lúc sau cùng.
Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên muốn nghe y kể thêm về Diệp Khai, chuyện nhỏ nhất, vụn vặt nhất hắn cũng muốn nghe. Hắn không muốn sau khi gặp lại, chỉ vì hắn không biết chuyện gì đó mà bị Diệp Khai mắng.
Bạch y nhân xoay người đi, giống như đang hồi tưởng gì đó mà đưa phiến lá vào miệng thổi.
Động tác này, tuy y làm có chút vấp váp, thổi cũng không ra thanh điệu, nhưng nhìn lại cực phù hợp với y.
Sau đó y bỏ cuộc, ánh mắt nhìn chỗ rừng cây âm u:
“Không… Ta hẳn là chưa từng thấy qua hắn. Việc này, rất nhiều điều đều là ngoại gia gia nói cho ta biết.”
“Vì cái sao?” Phó Hồng Tuyết cũng không biết vì sao, hắn chỉ theo bản năng thốt ra như vậy.
“Năm năm trước, ta đi ra ngoài làm một chuyện cho ngoại gia gia. Lúc trở về đã bị thương rất nặng. Đến sau khi Diệp Khai tự sát, ta mới tỉnh lại. Nhưng ta lại cảm thấy… Ta biết rất nhiều chuyện, không phải từ ngoại gia gia.”
Tựa như câu vừa rồi y nói cùng Phó Hồng Tuyết, không phải là do ngoại lão gia gia nói ra, lão không thể hiểu chân tình như vậy.
Y cảm thấy… Y tự nhiên biết điều đó.
Y cảm thấy, sâu xa trong lòng y, y thích ngồi ở đây, chỉ là vì đợi một người như Phó Hồng Tuyết xuất hiện, sau đó nói cho hắn biết.
“Cho nên, ngươi liền ở chỗ này chờ ta?”
Ngữ khí của hắn cùng câu hỏi đều rất kỳ quái.
Tựa hồ y ở chỗ này chờ hắn, chính là vì muốn nói cho hắn biết việc này, sau đó nhìn hắn tự sát, diệt từ hậu hoạ.
Nhưng mà Phó Hồng Tuyết tổng cảm thấy, y thật ra không có một tia ác ý.
… Y giống Diệp Khai, thật sự vô cùng giống.
Cho nên, hắn mới không hề cảm thấy căm ghét y?
“Không có.”
Bạch y nhân lại mân mê phiến lá nhỏ, thái độ u uất nói cho hắn biết:
“… Trong năm năm qua, ta cơ hồ mỗi ngày đều đến nơi đây. Kỳ thật cho tới bây giờ, chưa từng có ai nói cho ta biết tên của ngươi. Nhưng ta lại giống như đã biết, ngươi là Phó Hồng Tuyết, một ngày nào đó —— ngươi sẽ đến đây.”
“… Vì sao?” Phó Hồng Tuyết vẫn hỏi theo bản năng.
Tim hắn kỳ dị càng lúc đập càng chậm, giống như thân thể hắn đang phản ứng chuyện gì, mà hắn chưa từng nhận ra.
Cho nên tim của hắn liền đập chậm từng nhịp một, như là sợ rằng tiếng động nó phát ra sẽ doạ cho thứ bí ẩn kia chạy mất.
“Bởi vì…”
Bạch y nhân rốt cuộc cũng vứt bỏ phiến lá kia, chậm rãi đi đến trước vách núi đối diện, sau đó bỗng nhiên đưa tay, thực mạnh mẽ kéo bỏ hàng dây leo chằng chịt trên đó.
Đằng sau chỗ đã từng bị dây leo che phủ, là vách núi trơ trọi nhẵn nhụi.
Nếu chịu khó nhìn thật kĩ, sẽ có thể phát hiện, có vết dao khắc khéo léo, cốt phải để ai tinh ý mới thấy được hàng chữ kia.
Nhất bút nhất hoạ, đều phi dương mà chứa đầy lực đạo. Sâu đến so với trăm năm phong sương, rõ như ánh dương vừa tỏ, khéo léo tinh sảo.
Quen thuộc đến mức là tâm can Phó Hồng Tuyết đau đớn.
“Diệp Khai, nhớ rõ, ngươi đang chờ Phó Hồng Tuyết.”
Ba dòng chữ ngắn ngủi đơn giản, không biết y là khắc cho chính mình, hay đang nhắc nhở ai khác.
“Ta vào năm năm trước… Thật giống như có người nói cho ta biết, tự khắc biết đằng sau lớp dây leo này có văn tự. Cho nên ta biết, Diệp Khai đang chờ một người tên là Phó Hồng Tuyết đến đây.”
Bàn tay nắm chuôi đao của Phó Hồng Tuyết chậm rãi siết chặt, siết đến mức phát đau, đau đớn toàn thân khiến hắn không thở nổi, chân thoát lực đành tựa vào đao.
Cho nên hắn thở vào thật sâu, đến khi chính mình miễn cưỡng ổn định lại, mới đột nhiên nghiêng người nắm lấy tay phải của Bạch y nhân.
Hắn kéo tay y lại, lật ra xem, từng vết chai sần vì dùng đao trong trong lòng bàn tay tuy nhạt đến cơ hồ khó thấy, nhưng với hắn lại rõ ràng như những dòng chữ khắc đá kia.
Sau đó hắn không để ý chân mình lảo đảo, mạnh mẽ vươi tay kéo Bạch y nhân ôm vào trong lòng —— hắn biết, người này, sâu đậm, gắn kết như vết sẹo trên tay y. Hắn đơn giản đã biết.
Vào một ngày nào đó, ma giáo thiếu chủ đi đến sơn cốc, nơi y thường lui tới trong năm năm qua, rồi không về nữa.
Nửa đêm hôm đó, lão giáo chủ nổi trận lôi đình.
Lão thế nào cũng không đoán được, vì sao đã tự tay ép Diệp Khai ăn dược huỷ tâm, y lại có thể tỉnh dậy, cứ thế bỏ đi…
Y rõ ràng đã tin tưởng vào một thân phận khác của mình.
Vậy mà vẫn có thể tỉnh lại, vào ngày ước định cách đây năm năm, theo Phó Hồng Tuyết đi rồi.
… Đến nhiều năm sau, lão giáo chủ đã không còn tức giận nữa, mới bắt đầu tụ hội bọn con cháu giáo chúng lại, kể cho cả bọn nghe, câu chuyện về thiếu chủ ma giáo, đã thắng Huỷ Tâm dược như thế nào.
Lão giáo chủ sẽ dùng ngữ khí kiêu ngạo nói, đó là ngoại tôn của lão, là cốt nhục của lão. Thông minh đến không ai bằng.
Y dùng một vài chữ, cùng ái nhân, bày ra kết cục vẹn toàn.
Lúc y bị cưỡng ép, đã từng tuyệt thực, đã từng tự sát, cơ hồ không khuất phục. Cuối cùng, lão phải dùng cách tiểu nhân nhất, ngay lúc y yếu ớt mà ép y huỷ tâm.
Nhưng lão không nghĩ tới… Y dứt khoát đấu tranh, còn lén lút tính toán để lại manh mối, cơ hồ khiến lão buông bỏ mọi cảnh giác, để y lại cùng ái nhân tiêu dao.
Cho nên y thắng lão.
Sau đó, bọn hậu bối giáo chúng cũng sẽ bắt đầu đồn đoán, hàng năm vào sinh thần của lão, đều sẽ có hai người từ trung nguyên chạy tới mừng thọ vị giáo chủ này.
Lão chưa bao giờ tỏ ra hoà nhã với bọn họ, nhưng chờ bọn họ đi rồi, lão lại sẽ thật cẩn thận đem lễ vật của bọn họ về phòng nâng niu, tuyệt đối không cho phép ai chạm vào.
… câu chuyện trong Ma giáo, vẫn sẽ lặng lẽ truyền lưu.