Chương 3

Phó Hồng Tuyết thật sự suy nghĩ một chuyện: Có lẽ thứ thích hợp với Diệp Khai kỳ thật không phải là luyện võ, mà là làm tiểu thâu, hoặc là

ảo thuật.

Dựa vào tư chất nhanh nhẹn cùng lắm trò của y, danh xưng đệ nhất ám khí cùng đệ nhất khinh công, thật sự rất bôi nhọ y.

—— sau đó hắn quay lại Vô gian địa ngục tìm Băng Di để nhờ trị thương, sau đó lại phát hiện Hoa Bạch Phụng tự giam mình trong phòng không chịu ra nữa, liền để bà tự mình thanh tĩnh lại một chút, sau đó mới tìm Diệp Khai.

Kết quả…

Hắn cũng rất may mắn bắt gặp được cái tên Diệp Khai không chịu an phận kia đang dạy dỗ một gã đàn ông mạo phạm Chu Đình, sau đó y cùng Chu Đình lại thoả thuận với nhau: nhờ nàng ta đi câu dẫn hắn, dạy hắn học cách yêu.

… Là yêu Chu Đình.

Đương nhiên, hai người kia không phát hiện ra hắn.

Từ ngày đầu tiên lại bước ra khỏi mộ phần Dương Thường Phong, hắn đã bắt đầu tu luyện tâm pháp Đại Bi Phú thêm một lần nữa. Cho dù lúc đó cảm thấy công lực không ổn định, nhưng hắn vốn dĩ đã luyện thành thục thứ tâm pháp này, nên việc hồi phục như trước không phải là quá khó khăn.

—— Thật sự lúc trước hắn còn không đoán ra, Chu Đình đến dây dưa với hắn, chỉ vì Diệp Khai xui khiến.

Đối với yêu thương nóng bỏng như thiêu thân của Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết từng tự tin mà cho rằng trải qua nhiều năm rèn luyện gian khổ, hắn hẳn là đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhưng hiện tại xem ra —— hắn chuẩn bị không đủ rồi.

Cho nên hắn mặt không đổi sắc mà ngồi trên gốc cây đại thụ đổ bên hồ, đạm mạc bóp nát từng viên đá cuội đủ màu nằm lẫn trong lớp cỏ dưới chân.

Hơi nước từ hồ quyện cùng gió thành từng mảng sương trắng nơi đầu ngón tay hắn, thấm ướt cả y phục hắn, lượn lờ từng dải tiên khí, nhẹ nhàng thanh thoát như mây trắng vờn quanh rồi cứ thế xa mờ dần… Nếu cuối cùng không phải vì một con thỏ hoang bất chợt chạy qua mà tan biến thì có lẽ vẫn còn hư vô mãi như thế.

Vì thế Phó Hồng Tuyết lại bắt đầu tiếp tục suy nghĩ:

Thật ra hắn rất muốn chạy đi nói hết cho Diệp Khai biết ngay bây giờ, hắn kỳ thật đã quen ngủ với y, nếu đổi thành người khác, rất có khả năng nửa đêm hắn mơ màng trực tiếp một chưởng đánh bay người ta đi…

Và rồi Diệp Khai sẽ bị hắn doạ đến ngốc, sau đó bỏ trốn đến nơi chân trời góc biển, vĩnh viễn không chịu gặp hắn nữa.

Kết luận là, cho dù kết cục có như thế nào cũng khiến hắn tức ói máu ra.

… Trong bụi cỏ xa xa kia, hai vị lén lút với nhau, Diệp Khai vẫn cố gắng dùng kế khích tướng để dụ dỗ Chu Đình.

Phó Hồng Tuyết đành hít sâu vài hơi, tiếp tục bình tĩnh mà chờ đợi.

Cho đến khi Diệp Khai vô tâm vô tính kia bỏ đi, không gian mới an tĩnh một chút, Chu Đình liền phóng ra, làm bộ nũng nịu nhăn nhó mà đi về phía hắn.

Phó Hồng Tuyết yên lặng lắng nghe tiếng bước chân, tính toán thời gian thật chuẩn xác mà tránh khỏi mục tiêu té vào của nàng.

Chu Đình như tiên nữ hạ phàm, y như lúc trước khi thời gian chuyển dời, té xuống trước mặt hắn.

Nhưng lần này nàng tiếp đất rất chi là gian nan, hầu như mất hẳn thăng bằng, ngay lập tức nàng lật người nhào về phía hắn, còn chìa bàn tay ra vẻ cuốn hút rồi dịu dàng nói:

“Giúp ta một chút đi…”

Phó Hồng Tuyết cố gắng kiềm từng cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân, dứt khoát móc hầu bao đặt lên đầu nàng:

“Tất cả đều cho ngươi —— chỉ cần đi nói với cái người ngươi vừa giao dịch kia là ngươi không làm nữa, chỉ vậy là được.”

“Uy… Người như ngươi sao lại có thể không thương hoa tiếc ngọc vậy chứ!”

Chu Đình dùng cả tay lẫn chân, cũng không thèm giả vờ kiều mỵ nữa, đứng lên mà rống.

Đùa gì chứ, túi tiền này chỉ cỡ mười lượng, so với số tiền Diệp Khai hứa cho nàng cũng không bằng một phần lẻ!

“Ngươi cảm thấy một người không có võ công như ngươi có thể cuốn hút ta sao? Hoặc nhận túi tiền này, hoặc là một xu cũng không có, tự ngươi chọn đi.”

Kỳ thật sau này khi đã trải qua rất nhiều chuyện như thế, hắn thật sự xem Chu Đình như là muội muội. Tuy rằng đã từng trong suốt một khoảng thời gian dài, hắn thấy nàng là kiểu được việc thì không có mà hỏng chuyện đúng là thừa, lại còn cứng đầu dai dẳng ồn ào hơn cả đàn vịt trăm con.

Nhưng nàng là một người ngoài Diệp Khai, đối đãi với hắn bằng cả tấm lòng.

Cho nên lúc này đây, hắn sẽ không để cho chính mình và Chu Đình lại có bất luận cái gì dây dưa. Nàng chắc chắn sẽ tìm được người một lòng chờ nàng trọn kiếp.

“Hơn nữa, nếu ngươi thiếu tiền, đâu thiếu chuyện đứng đắn để làm, cần gì phải khắp nơi dùng nhan sắc câu dẫn nam nhân… Huống chi ngươi lại không biết võ công.”

Rõ ràng cái gì cũng không biết, lại cứ cho mình là trí tuệ hơn người, thiên hạ vô địch, đây không phải là dũng khí, là đầu óc trướng khí.

Phó Hồng Tuyết lặng lẽ oán thầm trong lòng một câu, trực tiếp buông tay, nhìn Chu Đình theo bản năng vứt trả túi tiền rồi đang xoay người muốn bỏ đi.

Nhưng ngẫm nghĩ, hắn vẫn gọi với theo một câu:

“… Về sau mặc kệ gặp chuyện gì, đều phải cố gắng tin tưởng vào người ngươi cần tin tưởng. Có đôi khi, chuyện trước mắt ngươi thấy chưa hẳn là thật.”

—— hắn có người để đuổi theo, Chu Đình cũng có.

Không cần cứ dây dưa với nhau, ngay từ đầu đừng để có bất kì hy vọng nào. Huống chi không ở bên hắn, Chu Đình cũng sẽ không cần đối mặt với nhiều mối nguy hiểm.

Kết quả là vì vài giây chậm trễ này, đến khi hắn đi tìm thì lại phát hiện ra —— Diệp Khai mất tích.

Hắn vừa tìm người, vừa không tự chủ được mà đoán: Chẳng lẽ Diệp Khai là muốn để cho hắn có thời gian cùng Chu Đình… bồi dưỡng tình cảm sao?!

Suy đoán này trực tiếp biến Phó đại hiệp mặt than biến thành mặt đáy nồi, còn bắt đầu toả ra khí tức “người lạ chớ đến gần”, làm cho hai con ngựa cùng chín con lừa có đi qua cũng phải đánh một vòng tránh hắn thật xa.

Cả người cứ u uẩn như thế mà bước vào quán trà, hắn vừa vặn nghe thấy tiên sinh kể truyện bên trong lại đang nước miếng tung bay:

Công Tử Vũ cao cao tại thượng lại muốn tại công bố danh tự các cao thủ Võ Lâm…

Phó Hồng Tuyết nháy mắt dừng bước, híp mi mắt. —— hẳn là hắn đã biết phải đi đâu tìm người.

Bảnh danh sĩ Võ Lâm sắp được thông cáo đây, với hắn mà nói không có một chút mới mẻ.

Chỉ là hắn nhất thời quên còn có chuyện này.

Rốt cuộc hắn lại lần nữa chậm chân, chờ đến khi hắn đuổi tới Vân Thiên đỉnh, trò vui đã sớm tàn, Diệp Khai lần thứ hai chẳng biết đi đâu.

Dạo qua vài vòng thị trấn gần đó, Phó Hồng Tuyết rốt cục quyết định chịu thua, trước mắt đành nghỉ tạm khách điếm.

Kết quả, ngay trước khi hắn bước chân vào khách điếm một giây —— hắn bỗng nhiên nhìn thoáng qua, chỗ rẽ đầu phố, một bóng dáng váy áo hoa xanh, búi tóc đặc biệt hút mắt người, bước từng bước quái dị khó coi, lại còn lắc lư lưng hùm vai gấu ra vẻ mỹ miều …

Vừa như rất quen thuộc, lại hoàn toàn xa lạ ….

Phó Hồng Tuyết thực may mắn, giờ khắc này hắn không có uống nước, chứ không thật sự hắn sẽ không cách nào đoán được nó sẽ từ mũi hay từ miệng hắn bắn ra.

Hắn sai, hắn thật sự sai.

Diệp Khai không phải là tiểu thâu dùng ảo thuật lừa người, y thật sự là đại sư có thể đăng đàn làm ra thật nhiều phép biến hoá.

… Trong thiên hạ này, thật đúng là không có chuyện nào mà y không dám làm nữa.

Diệp đại tỷ gót sen từng bước tung tăng trên đường, vừa dùng tóc che mặt có vẻ rất ngượng ngùng lại vô cùng du đãng, còn thỉnh thoảng xốc cặp ngực trong áo lại đúng vị trí mà hắn biết chắc y đã dùng bánh bao giả dạng kia.

Phàm là y bước qua chỗ nào, người qua đường chỗ đó liền hoảng sợ dạt ra cách xa y năm thước thành một vòng tròn bất khả xâm phạm, không người nào dám đi gần y hứng lôi ——

Trên trán Phó Hồng Tuyết chậm rãi nổi lên hai cọng gân xanh, yên lặng quay đầu đi, cố gắng hồi lâu, mới có thể thành công khiến tay chân mình nhu thuận bước vào khách điếm.

… Hắn vừa rồi kỳ thật cái gì cũng đều không thấy. Tuyệt đối không thấy gì cả.

Lòng mặc niệm vài lần, Phó Hồng Tuyết lại thâm hít thở thật sâu vài cái, lúc này mới tìm được một cái bàn gần đó mà ngồi xuống, rồi gằn giọng khó khăn nhấn từng chữ với tiểu nhị để gọi một ấm trà.

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng đánh mắng nhau của một đám người

Hắn vẫn an tĩnh rót trà vào chung, nhẹ nhấp một hơi, lỗ tai theo bản năng dựng lên nghe ngóng. Xác nhận trong đám ồn ào đó không có Diệp Khai, mới lặng lẽ thu lại từng dây thần kinh căng thẳng.

Chỉ chốc lát sau, đại tỷ lam trang thư thái xinh đẹp ôm một thiếu niên cũng toàn thân ánh lam, cùng đi vào khách điếm.

Chén trà trong tay Phó Hồng Tuyết kia, rốt cục thành công mà… không hề đợi hắn phun ra đã đổ hết vào quần áo của hắn ….

Lại là một chuyện bất ngờ… chẳng biết nên vui hay buồn.

Nam Cung Linh cùng Diệp Khai, hoá ra quen biết nhau tại đây.

Hắn từ xa nhìn thấy hai người kia gọi hai bình hoa quế mật, vừa uống vừa trò chuyện, tươi cười vui vẻ với nhau.

Vì thế, khí đen u uẩn quanh Phó đại hiệp cứ thế lẳng lặng tăng lên thêm vài phần.

Sau đó, không biết làm sao… hắn lại nhớ đến lúc trước Diệp Khai đã từng dùng vẻ mặt đề phòng không vui mà nhìn hắn cùng Yến Nam Phi tụ họp.

… Rồi có một lần, hắn từng xuống tay, lưu lại trên lòng bàn tay của Diệp Khai một vết đao thập tự.

Sau đó Chu Đình vừa tức vừa vội mà hét lên với hắn rằng “Đuổi theo đi chứ!” Lúc đó, hắn không phải không hối hận. Nhưng hắn vẫn còn sự cứng đầu của tuổi trẻ, hơn nữa hắn nghĩ là Diệp Khai cố tình gây sự trước, liền không muốn hạ mình nhận sai.

Sau đó mọi việc rõ ràng, Diệp Khai đúng, hắn mới là người sai. Nhưng Diệp Khai cũng không hề nhắc về vết sẹo trong lòng bàn tay mình.

Chỉ có lúc hắn ngẫu nhiên đυ.ng tới lòng bàn tay y, mới có thể không kiềm được hối hận mà nhiều lần vuốt ve vết sẹo chữ thập từ đao của mình, tay nắm chặt, lòng lại tỏ như trăng.

Diệp Khai sẽ ngượng ngùng với hắn, sẽ cáu kỉnh với hắn, nhưng y chưa bao giờ nghĩ cho riêng mình, điều ấy luôn làm hắn hổ thẹn cùng băn khoăn.

Người rạng rỡ linh hoạt như y, lại có tâm tư bao dung săn sóc.

Mà hắn đã từng bõ lỡ từng chút, từng lần một … chẳng biết nhiều ít ra sao?

Chỉ Nhất Đao mang theo một đám thủ hạ hùng hổ đạp cửa xông vào, vừa rủa xả vừa hô vang tên hắn, tựa hồ như muốn mắng mỏ toàn bộ những người đang có mặt trong khách điếm. Không thật sự có ý tìm người, chỉ là muốn phát tiết.

Uống hết một vò Hoa Quế Mật ấm nóng, tuy có hơi chậm phát tác nhưng ngay lúc này rõ ràng nó đã làm Diệp Khai say, lắc lư thân người bước đến giữa sảnh:

“Ai, ai… Các ngươi… Tìm Phó Hồng Tuyết làm chi?”

Phó Hồng Tuyết vẫn giữ vẻ đạm mạc như tay áo ướt trà đã khẽ run lên, vẫn không quay đầu lại, nhẹ nhàng rót thêm nước vào chung trà lúc nãy.

“—— ta muốn gϊếŧ hắn!”

Chỉ Nhất Đao cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi:

“Trừ bỏ ta được gọi quyền xưng Bá Vương Đao ra, ai cũng không xứng tự xưng là thiên hạ đệ nhất đao!”

“Ngươi…? Ha ha… Ha…”

Say đến mức không giữ được thăng bằng, Diệp Khai nhếch môi xua tay với hắn, vẻ mặt khinh miệt nói:

“… Ngươi xách giày cho Phó Hồng Tuyết còn không xứng!”

Câu này vừa nói ra, Chỉ Nhất Đao giận tím mặt, liền xách đao chém xuống. Diệp Khai giật mình phóng ra vài cây tiểu đao, nhưng y vẫn không thắng nổi hơi men, liền ngay lập tức chọn một tư thế thoải mái nhất mà nằm lăn ra đất ngủ mất.

Chỉ Nhất Đao lần thứ hai giơ đao. Phó Hồng Tuyết đã nắm gọn chung trà trong lòng bàn tay.

Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, Nam Cung Linh đã xoay người khinh thân, phóng ra vài miếng Thiên Vũ Phi Tiêu.

Chỉ Nhất Đao mau chóng vận lực tránh đi, sau khi hoàn hồn sắc mặt liền thay đổi:

“—— Phi Vũ Trục Hồn, ngươi là người của Khổng Tước sơn trang!”

Nam Cung Linh trừng mắt lạnh lùng, không hề giống vẻ ngây thơ trong sáng khi nói chuyện cùng Diệp Khai:

“—— biết còn không mau cút đi!”

Xem ra, không cần hắn phải ra tay.

Phó Hồng Tuyết yên lặng buông chén xuống, chờ đám người Chỉ Nhất Đao kia triệt để rút đi, cho đến khi Nam Cung Linh ngồi xổm

xuống cố gắng lay tỉnh người kia, hắn rốt cục cũng bước đến, động tác thuần thục nâng y dậy, vững vàng ôm vào trong ngực.

“Này, ngươi…”

Trực giác của Nam Cung Linh cảm thấy hắn không giống người xấu, rồi lại không biết hắn đến tột cùng là muốn làm gì.

“Ta chính là Phó Hồng Tuyết.”

Không cần giải thích nhiều, mới lúc nãy Diệp Khai vừa nghe Chỉ Nhất Đao chửi bậy liền đã hành động như thế, rõ ràng đủ minh chứng quan hệ của bọn họ là thế nào.

“Ngươi…”

Nam Cung Linh đứng sững tại chỗ, ánh mắt bỗng nhiên loé sáng lên, giống như vừa ngẫm ra được chuyện gì to tát:

“Ngươi… Ngươi chính là nam nhân của đại tỷ! Cho nên tỷ ấy vừa nghe người khác nói muốn đuổi gϊếŧ ngươi liền ngay lập tức muốn liều mạng!”

Phó Hồng Tuyết nhíu mày, ở trong lòng cân nhắc mình nên gật đầu hay là lắc đầu đây?

Sau đó hắn nhận ra —— tuy rằng thừa nhận có một “Nương tử” như thế này thật sự là làm khó người ta quá, nhưng nếu nói hắn là “Nam nhân”, nghe vào lỗ tai vẫn rất hưởng thụ.

Cho nên cuối cùng hắn gật gật đầu, sau đó ném một ngân phiếu lên quầy rượu, mướn một phòng rồi bế người lên.

—— Diệp Khai sau khi uống rượu, hoàn toàn không phải là một chủ nhân dễ hầu hạ. Hơn nữa nếu có ai định thừa dịp y say mà cởi y phục của y, tuyệt đối sẽ ăn đánh.

Phó Hồng Tuyết nhờ tiểu nhị mang một thau nước ấm đến, lau sạch mặt cùng tay chân cho Diệp Khai lúc này vẫn say sưa lầm bầm trên giường, rồi lại cẩn thận bưng chậu nước ra xa một chút, chuẩn bị cùng người đã luyện được một thân võ công linh hoạt lại đang say sưa kia so đo quyền cước.

Phó Hồng Tuyết bỏ giày ra rồi bò lên giường, hai chân tách ra đè hẳn người y xuống, một tay chống lên giường, một tay chậm rãi nhẹ nhàng tháo bỏ búi tóc giả cùng trâm gài của y.

Trong lúc làm, có lẽ hắn đã vô tình làm đau Diệp Khai, y liền bất mãn vung tay, thiếu chút nữa đánh thẳng vào mặt của Phó Hồng Tuyết.

“… Đừng động!”

Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng khiển trách một tiếng, phát hiện ra hắn quả thật không am hiểu mấy thứ đồ của nử tử thế này, bèn đầu hàng bỏ cuộc.

Diệp Khai lần thứ hai muốn kháng nghị, hai tay đồng thời chưởng lung tung vài cái, kết quả là đánh thẳng lêи đỉиɦ đầu của Phó Hồng Tuyết một chưởng, kéo rớt dây buộc, làm tóc của hắn xoã thẳng xuống bả vai.

Phó Hồng Tuyết cam chịu, hoàn toàn không thể tự mình chỉnh lý được nữa.

Tốt thôi. Nếu búi tóc gỡ không ra, vậy cởϊ qυầи áo đi.

Đối với y phục trên người của Diệp Khai mà nói, Phó Hồng Tuyết cảm thấy nếu thần kinh hắn mà bình thường một chút, chắc chắn sẽ tránh xa cái người mặc được đống đồ này.

—— hắn cực lực cảnh giác mà dùng tay chặn cứng hai cánh tay của Diệp Khai, hai chân banh rộng đè cứng thân dưới của y, lúc này mới bắt đầu thật cẩn thận mà cở bỏ đai lưng cho y.

Vừa mới thử một chút, Diệp Khai lập tức phản ứng kịch liệt, tay trái chiếm lại được tự do liền dụng lực chưởng mạnh, thiếu chút đã có thể triển khai chiêu Phi Ưng lật mình phóng khỏi giường!

Phó Hồng Tuyết nháy mắt đưa tay cản lại một chưởng, hai chân đột nhiên phát lực ấn chặt y trên giường, lại lật tay khống chế lấy hai tay y đập vào thành giường: “—— đừng làm rộn!”

Nhưng mới vừa tiếp xong một chiêu đó, hắn nháy mắt liền thấy hối hận.

Tay còn lại của Diệp Khai nhân lúc hắn còn bận áp chế thân dưới đã luồn qua vạt áo mà vận chiêu —— làm cho hắn bắt buộc phải mạnh tay hơn nữa, dưới loại tình huống này, chắc chắn sẽ để lại một vòng tụ huyết đỏ bầm trên cánh tay của Diệp Khai.

Quả nhiên đỏ lên rồi. Phó Hồng Tuyết không chút nghĩ ngợi, theo bản năng cau mày, xoa nhẹ trên chỗ máu tụ đó.

Bàn tay tụ huyết của Diệp Khai bị nắm giữ, tay còn lại tất nhiên là triệt để tự do, hoàn toàn không cần đầu óc suy nghĩ nữa, chớp mắt đã lấy lại sự nhanh nhẹn, chộp lấy vai áo Phó Hồng Tuyết rồi mạnh mẽ xé nát ra ——

“Xoạt” một tiếng, Phó Hồng Tuyết nháy mắt từ tóc tai bù xù trực tiếp lên cấp thành quần áo hỗn độn đến mức chật vật.

Phó Hồng Tuyết chậm rãi buông tay Diệp Khai ra, cố gắng áp chế gân xanh đang lại xuất hiện trên trán ——

Nếu hiện tại có người xông tới, rốt cuộc sẽ nghĩ ai trong hai người bọn họ đang phi lễ ai đây chứ?

Sau khi xé nát y phục của hắn, trong khoảnh khắc, Diệp Khai đột nhiên tĩnh lặng, rồi nghiêng đầu, tay chậm rãi thả lỏng, đầu mày nhíu lại gắt gao, bỗng nhiên không còn giãy dụa nữa.

Phó Hồng Tuyết cũng không nhúc nhích, cứ yên lặng quan sát y, rồi sau đó ẩn nhẫn rời giường vắt một cái khăn ướt đem đến lau đi mồ hôi trên trán y. Hắn lúc này mới ngồi xuống bên giường, tay đặt nhẹ lên huyệt Thái Dương của y mà chậm rãi xoa nắn.

Nếu không xoa giúp y, sáng mai tỉnh lại, cái tên này nhất định sẽ đau đầu đến mức choáng váng.

Phó Hồng Tuyết vừa xoa, vừa nhìn bản thân rối bời của mình, lại nhìn cái tên vẫn vẹn nguyên trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười.

—— đúng vậy, Diệp Khai cho tới bây giờ chưa hề là một tình nhân dễ khuất phục.

Hai người tính cách đều cường đại, võ công lại đều rất cao, cho nên mỗi lần lên giường luôn gian nan tranh nhau hơn thua, bọn họ bình thường đều sẽ vung tay đánh nhau quấy phá đến mức muốn đạp đổ cả nhà, giường cũng vì đánh nhau mà hư đến hai lần liền.

Hắn luyện chiêu thức trầm ổn, Diệp Khai lại học công phu linh hoạt, hai người tương sinh tương khắc, ai cũng không nguyện ý nhượng ai, thậm chí vào tửu điếm phân tửu lượng bọn họ cũng không niệm tình, đỏ mặt tía tai phân tranh một lượng ba chung, liên tiếp như thế, kết quả là bị tiểu nhị đá bay ra ngoài.

Vì thế mỗi lần đến cuối cùng, cũng là do hắn không thể nhịn được nữa, dựa vào Đại Bi Phú căn cơ thâm hậu mà vũ lực trấn áp được Diệp Khai.

Vì thế, hắn cũng vẫn cảm thấy đây mới là công dụng lớn nhất của võ công tuyệt học này.

… Cho đến khi, Diệp Khai không còn khí lực để phản kháng.

Y cũng không còn chống đối hắn nữa, từng đêm lẳng lặng ôm hắn, sau đó mở to mắt ngắm nhìn từng giây từng phút tuyệt vời trôi qua.

Dường như y nghĩ làm như vậy, thời gian thật sự có thể chậm lại vì bọn hắn.

Chỉ có một lần như vậy, lúc Diệp Khai nằm trên giường mặt đối mặt cùng hắn, bỗng nhiên nhẹ nhàng xin lỗi hắn:

“Phó Hồng Tuyết… Ta đã cho hết thảy những thứ ta có thể cho ngươi. Nhưng mà… vẫn thiếu…”

“Không thiếu, đã đủ…”

Một khắc kia, nội tâm của hắn thần kỳ bình tĩnh, hoàn toàn bình tĩnh để cảm thấy bàn tay ôn nhu kia ôm lấy hắn, một bàn tay lại để sau gáy hắn, kéo hai người áp sát khuôn mặt vào nhau:

“Chỉ cần là của ngươi, không kể ít nhiều, dù chỉ một giây phút như thế này, với ta mà nói, đều là đã đủ…”

—— khi cảnh tượng đó xuất hiện trong đầu hắn, Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên cảm thấy, Diệp Khai ăn diện quái dị thế này, không hề chói mắt chút nào cả.

… Chỉ cần ngươi còn ở đây, chỉ cần ngươi còn cùng ta, vô luận ngươi biến thành bộ dáng thế nào, đều sẽ chỉ làm ta cảm thấy vui vẻ cảm kích mà chịu đựng.

Xác nhận y đã ngủ say, Phó Hồng Tuyết cũng cởi bỏ y phục đã bị y xé rách nát, chỉ còn trung y mà nằm xuống cạnh y.

Sau một lát, mới đưa tay, nhẹ nhàng kéo y vào ôm trong ngực.