Chương 21

Sáng ngày thứ hai, lúc Phó Hồng Tuyết tỉnh lại, Diệp Khai cũng chậm rãi mở mắt ra.

Y nhìn đỉnh màn, an tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên đá đá hắn, thâm ý hỏi: “Phó Hồng Tuyết… Ngươi nhiều kinh nghiệm như vậy, không phải là lần đầu tiên sao?”

Trầm thấp mang nghi vấn, cũng như là khẳng định.

Phó Hồng Tuyết quay đầu đi, liền nhìn thấy lông mi y hơi rũ, sau đó lại mở to nhìn thẳng vào hắn, đáy mắt long lanh cùng khuôn mặt như đang thầm nhận xét phản ứng của hắn.

… Quả nhiên rất giống hồ ly giảo hoạt giơ móng vuốt rình mồi.

Phó Hồng Tuyết hứng thú nghĩ vậy, chợt phát hiện Yên Ba Thiên Khách thật sự đã nhìn rõ bản chất của Diệp Khai.

“Hết thảy kinh nghiệm của ta, đều đến từ ngươi. Chưa từng có người thứ hai.” Vì thế Phó Hồng Tuyết kéo y lại hôn một cái, hôn xong mới thản nhiên đáp.

“Thật sao?” Đến chân mày cũng nhíu.

“Thật sự.”

Phó Hồng Tuyết nhìn y. Cảm thấy chắc chắn là hắn cũng đang cau mày cau mặt như y.

Sau đó Diệp Khai xoay người đi không thèm nhìn hắn, tay còn phẩy phẩy như đuổi ruồi, mặt đã vùi vào gối định ngủ tiếp:

“Ta đói bụng, đi xem Băng Di sáng nay làm cái gì…”

“… rồi bưng về phòng cho ngươi?”

Phó Hồng Tuyết vừa cười vừa nói thêm nửa câu, chậm rãi ngồi dậy, thuận tiện thổi tắt ánh nến hôm qua hắn quên mất. Nến đỏ khắc long phượng là hôm qua hắn tận lực nhờ Băng Di đi mua, giờ phút này chỉ còn một mẩu, bọn hắn để mặc nó cháy cả đêm.

“… Ngươi nói sao? Ngươi muốn cho tất cả mọi người đoán được tối hôm qua chúng ta làm cái gì sao?”

Diệp Khai miễn cưỡng mà mở một con mắt, nhìn từ cổ hắn xuống bụng dưới, lại thật vừa lòng mà nhắm lại.

Phó Hồng Tuyết lần thứ hai cười nhẹ, xuống giường từ từ thu gom y phục, thong thả chuẩn bị cho cả Diệp Khai một bộ mới, rồi chính mình chỉnh tề bước ra ngoài.

Chờ hắn đi rồi, Diệp Khai nằm

trên giường thêm chốc lát, rốt cuộc duỗi thắt lưng, biếng nhác đứng lên mặc quần áo rửa mặt.

Đến lúc y ra ngoài, tất cả mọi người đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn điểm tâm.

Phó Hồng Tuyết rất quen thuộc mà lấy một cái chén không, một tay thay y múc cháo, một tay kia nhón cho y một cái bánh bao, chu đáo đẩy qua trước mặt y.

Hoa Bạch Phụng mặt không đổi sắc cúi đầu uống canh. Băng Di lại nhìn bọn họ, vừa lộ ra vẻ mặt muốn nói lại đã bị Hoa Bạch Phụng trừng, bèn nuốt trở vào.

Ngược lại Yên Ba Thiên Khách ngồi bên cạnh chờ Phó Hồng Tuyết hầu hạ, bỗng nhiên cười nhẹ khó hiểu, làm Diệp Khai lười biếng cũng phải ngẫm nghĩ vài lần.

Ăn cơm xong, Yên Ba Thiên Khách lập tức sai Phó Hồng Tuyết xuống chân núi mua cho lão ít vật dụng.

Sau đó lão gọi Diệp Khai vào trong phòng, không cho y ngồi ghế, dứt khoát bắt y ngồi đất.

“Làm sao mà ngươi cứ phải khó chịu như vậy?”

Diệp Khai hoàn toàn theo thói quen bắt đầu muốn cãi nhau.

“Ngươi đứng cao như vậy nói chuyện với ta… ngồi ghế cũng cao hơn ta trườn dưới đất. Ngươi không hiểu cái gì gọi là kính lão sao?”

Yên Ba Thiên Khách cũng chẳng có chút hảo khí nào với y.

“Vậy được.”

Diệp Khai nghĩ nghĩ, cảm thấy lý do “Kính lão” này thực có sức thuyết phục, vì thế ngoan ngoãn ngồi xuống, một tay chống cằm nửa cười nửa không:

“Thái sư phụ, ngươi muốn nói gì… Hiện tại có thể nói chưa?”

Yên Ba Thiên Khách lại một lần “Hắc hắc” cười, bắt đầu trườn quanh y, giống như đang xem vật lạ.

“… Trên người của ta có cái gì kỳ quái sao?”

Diệp Khai buông tay, rốt cuộc bị lão nhìn đến bực.

Yên Ba Thiên Khách lại càng không nói lời nào, chuyển hai vòng, bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng hai khối chân khí bắn thẳng vào yếu huyệt của y, lập tức khiến cho Diệp Khai không thể nhúc nhích.

“Ngươi cùng Hồng Tuyết tối hôm qua… Không cần ta nói rõ ra nhỉ?”

Tuy lão lấp lửng, nhưng Diệp Khai cũng hiểu được lão có ý tứ gì.

Tường đá trong Vô Gian địa ngục kỳ thật rất cách âm, nhưng là đáng tiếc trong này lại toàn cao thủ, một tiếng động nhỏ cũng đừng hòng thoát khỏi tai bọn họ. Cho nên Yên Ba Thiên Khách, còn có Hoa Bạch Phụng, hiển nhiên cũng đã rõ ràng tối hôm qua phát sinh cái gì.

Cho dù da mặt Diệp Khai rất dày, giờ phút này cũng có chút không được tự nhiên.

Loại chuyện này… cho dù ngoài ý muốn để người khác nghe… vẫn rất xấu hổ mà.

Đáng tiếc Yên Ba Thiên Khách cũng không có y thời gian đỏ mặt, chỉ dừng một khắc, lão liền bật người nhảy lên, bay lên không chổng ngược đỉnh đầu đối với đỉnh đầu của y, một cỗ chân khí dứt khoát đánh vào huyệt Bách Hội quán nhập thân thể y, nhanh đến mức Diệp Khai hoàn toàn không có cơ hội phản ứng.

“—— Thái sư phụ ngươi làm gì!”

Diệp Khai cơ hồ theo bản năng thốt lên.

“—— không muốn chúng ta đồng thời tẩu hỏa nhập ma, liền câm miệng cho ta!”

Yên Ba Thiên Khách căn bản mặc kệ y có nguyện ý hay không, còn lớn tiếng mà cảnh cáo.

Diệp Khai trở tay không kịp, cũng biết loại tình huống này còn phân tâm sẽ rất là nguy hiểm. Vì thế không thể không cưỡng chế tâm thần, cố gắng để cho công lực Yên Ba Thiên Khách truyền tới một chút một chút mà đạo nhập kinh mạch, quy về đan điền.

—— không biết qua bao lâu, Yên Ba Thiên Khách rốt cuộc thu công, từ trên đỉnh đầu Diệp Khai nhảy xuống, chí đắc ý mãn, tựa hồ tâm tình vô cùng thư sướиɠ.

Diệp Khai cũng chậm rãi phun ra một hơi, lúc này mới mở mắt ra.

“… Thái sư phụ, ngươi đây là?”

Y không biết Yên Ba Thiên Khách truyền cho y bao nhiêu công lực, nhưng có thể chắc chắn phải qua một canh giờ rồi.

Yên Ba Thiên Khách mặc kệ y, đắc ý phất phơ đầu tóc hoa râm, vừa cười vừa bỏ đi. Đi ra cửa mới nhẹ nhàng ném lại một câu:

“—— hai mươi năm công lực này là ta thay Hồng Tuyết nhà ta cho ngươi, coi như sính lễ!”

—— từ động tĩnh tối hôm qua lão nghe được thì, ít nhất, Hồng Tuyết nhà hắn cũng đã ăn sạch tên Diệp hồ ly này. Chẳng sợ trên danh nghĩa đều là đồ tôn, áp người cùng bị áp, rất là khác nhau.

Cho nên hai mươi năm công lực này, một là để giúp bọn hắn đối phó với Hướng Ứng Thiên, mà hai là để ——sỉ nhục tên tiểu hồ ly kia, vậy mà để đồ tôn lão ăn không chừa xương!

… Mà sính lễ, là của bên tân lang nha!

Vừa lòng với tính toán của mình, Yên Ba Thiên Khách trườn ra cổng chính của Vô Gian địa ngục híp mắt ngắm thái dương bên ngoài, quyết định đi tìm chỗ tắm nắng.

Trên người lão có sáu mươi năm công lực, mới vừa cho Diệp Khai hai mươi năm, cho dù không tính là nhiều, nhưng lão vẫn cảm thấy mệt.

Cho nên lão cũng không biết, ngay sau khi lão đi, Diệp Khai liền liều lĩnh vận công giải huyệt.

Yên Ba Thiên Khách đúng là công lực thâm hậu, điểm huyệt thật độc, Diệp Khai giải xong cũng mệt lăn ra đất. Mồ hôi của y cứ thành dòng rơi xuống rồi biến mất trên nền phòng, gió thổi làm y lạnh buốt, đành cắn răng ngồi dậy điều tức chân khí.

“… Ngươi làm sao lại ở trong phòng Thái sư phụ?” Rốt cuộc lúc thu công, y chợt nghe có người hỏi như vậy.

Hắn hiển nhiên đã tới từ lâu, chỉ sợ quấy rầy y luyện công nên lúc này mới cất giọng.

Diệp Khai mở mắt ra liền được Phó Hồng Tuyết lau mồ hôi cho:

“Ngươi làm sao lại luyện công ở đây, hơn nữa… sắc mặt không tốt.”

“Không có việc gì.”

Diệp Khai lại thở một hơi, vén vạt áo đứng lên:

“Lúc nãy nói chuyện với Thái sư phụ. Sau đó…”

Nói tới đây, y đột ngột dừng một chút, mới nói cho hết lời:

“… Sau đó, hắn dứt khoát cho ta hai mươi năm công lực.”

Phó Hồng Tuyết sững người, một lúc mới hỏi như muốn xác nhận:

“… Hai mươi năm… Công lực?”

Sau đó mới chợt nhớ mà hỏi thêm:

“… Truyền công cho ngươi rồi, Thái sư phụ không có việc gì đúng không?!”

Hắn còn nhớ rõ, lần trước Thái sư phụ truyền hết công lực cho hắn, cuối cùng kết quả lại là…

“Không có việc gì.”

Diệp Khai trấn an hắn:

“Thái sư phụ đã bỏ ra ngoài trước, lão còn mạnh khoẻ hơn ta. Công lực của lão rất thâm hậu, chỉ cho ta hai mươi năm… Hẳn là không việc gì. Ngươi còn lo lắng thì cứ đi tìm lão về.”

Phó Hồng Tuyết gật đầu, trong đầu muốn đi tìm người, hai chân lại vẫn không chịu động.

… Diệp Khai không được tốt. Tuy rằng hắn không biết vì sao lại nghĩ thế, nhưng Diệp Khai chắc chắn không tốt.

Nghĩ một lát, hắn định đi tìm Thái sư phụ rồi quay lại gặp Diệp Khai ngay, nên quay đầu nói một câu:

“Diệp Khai… Ta biết, Thái sư phụ không cần ngươi đồng ý đã làm như vậy, sẽ làm ngươi có chút không thể tiếp thu…”

Nói tới đây, hắn tạm dừng một chút, tựa hồ đang lo lắng tìm từ:

“Nhưng mà, tin tưởng ta… Lão chỉ muốn tốt cho chúng ta.”

Hắn rất hiểu Diệp Khai, cho nên hắn mới biết, Yên Ba Thiên Khách đột ngột làm vậy, sẽ khiến y rất khó chấp nhận.

Diệp Khai chưa bao giờ nói mình kiêu ngạo, nhưng y vẫn rất là kiêu ngạo. Hành động như kiểu bố thí này, chắc chắn y sẽ phản đối.

Chính là Yên Ba Thiên Khách dụng tâm, làm cho bọn họ vô pháp cự tuyệt.

Sau này bọn họ còn phải đối phó với Hướng Ứng Thiên, công lực không đủ cũng là vấn đề. —— cho nên sau khi hắn nói xong, Diệp Khai rũ mi trầm ngâm:

“Thái sư phụ… Nhất định là nghe thấy chúng ta nói chuyện trên xe ngựa. Lão tuy rằng ngoài miệng vẫn luôn đối nghịch ta, nhưng trong lòng kỳ thật cũng đã sớm tiếp nhận ta. Hai mươi năm công lực này, là hắn thật tâm hy vọng chúng ta có thể bình an báo thù, ta biết.”

Sau đó, y nhìn Phó Hồng Tuyết, khẽ cười cười, lần thứ trịnh trọng lập lại một lần: “… Ta biết.”

Phó Hồng Tuyết rốt cuộc thở một hơi:

“… Vậy là tốt rồi. Ta trước tìm Thái sư phụ, ta sợ lão gặp chuyện.”

“Đi đi.” Diệp Khai gật gật đầu.

Phó Hồng Tuyết lúc này mới triệt để xoay người, vội vã chạy đi.

Xác nhận Phó Hồng Tuyết đi xa rồi, Diệp Khai lần thứ hai cúi đầu, lẳng lặng nhìn tay mình.

Hai bàn tay này, đã nắm giữ công lực hai mươi năm của lão. Giống như đã có thể đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, rốt cuộc không còn sợ hãi.

Cho nên y cuối cùng cũng thu hồi tay, không nhanh không chậm mà đi ra ngoài.

—— sau đó, Diệp Khai lại mất tích cả ngày. Đến Phó Hồng Tuyết cũng không biết y đi đâu.

Sau vài ngày, Diệp Khai vẫn luôn đi sớm về trễ, trời chưa sáng đã bỏ đi, đến bữa tối mới quay lại. Lúc ăn cơm vẫn bình thường cùng Yên Ba Thiên Khách đấu võ mồm, ngẫu nhiên đùa Băng Di đến vui vẻ, tuy không nói nhiều với Hoa Bạch Phụng nhưng cũng xem như hòa hợp, thoạt nhìn rất bình thường.

Đến một buổi sáng, Phó Hồng Tuyết nhịn không được phải kéo y lại, hỏi y mỗi ngày đi làm gì, y ngậm bánh bao, ợm ờ vài câu:

“… Luyện công a! Thái sư phụ cho hai mươi năm công lực, còn không hảo hảo luyện không phải rất ngu hay sao?”

Phó Hồng Tuyết nhíu mày: “Vậy cũng không cần liều mạng như vậy đi?”

Buổi trưa y cũng không quay lại ăn cơm, lâu lâu thuận tay mới lấy một bánh lương khô đem theo, thậm chí chẳng còn quan tâm thưởng thụ mỹ thực.

“Lâu lâu cố gắng một chút, không việc gì mà.”

Diệp Khai nhếch miệng vỗ vỗ vai hắn, vạt áo giương lên, xoay người bỏ đi.

Vì thế Phó Hồng Tuyết cũng đành thôi, ngoan ngoãn tìm một chỗ an tĩnh luyện công. Dù sao, vẫn còn một trận chiến cuối.

Thoáng chốc lại đã qua mấy ngày, giữa trưa hôm nay, Phó Hồng Tuyết đang luyện đao lại quyết định dừng ——lá cây đầy trời chậm rãi rơi, ánh đao lấp loáng vội thu vào vỏ.

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, bỗng nhiên theo bản năng mà bắt đầu thầm tính toán: bọn họ tách ra luyện công đã qua bao nhiêu ngày?

Từ lúc hắn trọng sinh đến giờ, bọn họ chưa hề tách nhau ra lâu đến vậy.

Rõ ràng từ sáng tới tối vẫn cùng một nhà… Hắn lại phát hiện, vô luận hắn muốn yên tĩnh luyện công như thế nào, lòng hắn vẫn không thể yên.

—— thói quen thật là một thứ đáng sợ.

Phó Hồng Tuyết thở ra một hơi, lưu loát cắm đao vào vỏ đao sau lưng, xoay người bắt đầu đi tìm Diệp Khai.

Nếu trong lòng không yên, vậy thì đi tìm người.

Đi một lúc, hắn mới thấy —— Diệp Khai cũng không có lừa hắn, mỗi ngày đúng là đi luyện công.

Cây cối bên đường, đá lớn đá nhỏ, cả mặt đất cũng có dấu vết phi đao. Hơn nữa từ dấu vết mà phán đoán, lực đao đã kinh khủng hơn trước rất nhiều.

Lần theo dấu vết, chẳng bao lâu, hắn đã như dự đoán mà gặp được Diệp Khai ——

Sau đó Phó Hồng Tuyết lặng lẽ đứng ở nơi đó, nhìn y thật lâu —— hiện tại rõ ràng là giờ cơm trưa, Diệp Khai tựa hồ không đói, chỉ đến ngồi nghỉ dưới tàng cây.

Tịch dương gay gắt xuyên qua tán lá … làm cho thân ảnh Diệp Khai lúc này, trở thành một Diệp Khai mà hắn rất quen thuộc. Y nghiêng đầu, khoan khoái ngồi trên cỏ, hàng mi dày rũ bóng, tất cả trong mắt hắn đều thanh bình kì lạ.

Phó Hồng Tuyết không muốn đánh động y rồi sẽ mất đi khung cảnh này, nên đành ngồi ở xa xa mà ngắm nhìn.

Y đột nhiên mệt mỏi đưa tay lên, nhìn, rồi lại cười, như nghiệm ra gì đó. Làm Phó Hồng Tuyết cơ hồ bị nụ cười của y đánh đến bất ngờ khiến tim như ngừng đập. Diệp Khai phi dương thế này, chính là Diệp Khai mà hắn đã từng giữ không nổi.

Hắn lần đầu tiên phát hiện, hắn rõ ràng thực hiểu biết Diệp Khai, rồi lại căn bản không biết gì về y. Những gì hắn nhìn thấy, là những gì y muốn hắn thấy. Còn Diệp Khai chân thật như thế này, hắn hoàn toàn không cách gì để biết.

Cảm giác hư vô như vậy đáng sợ đến mức, hắn muốn tiến lên bắt lấy Diệp Khai, nói với y cho rõ ràng; lại sợ mình thất thố, sẽ hù doạ hay thương tổn y. Dù sao, rõ ràng Diệp Khai thật tâm muốn giấu hắn.

Phó Hồng Tuyết có chút mờ mịt lui lại một bước, nắm chặt tay mình, sau đó quay người bỏ đi. Hắn cần lãnh tĩnh một chút, cần thời gian suy nghĩ một chút… Hắn phải tìm được một loại phương pháp, có thể làm cho hắn hiểu toàn bộ con người Diệp Khai…

Vì thế đêm hôm đó, người về muộn đổi thành Phó Hồng Tuyết.

Lúc Phó Hồng Tuyết trở về, Diệp Khai đã ngủ say.

Nhưng đèn trên bàn còn sáng, còn có một bộ chén, chén nhỏ ủ trong chén lớn, mở ra thấy cơm canh còn toả hương, cảnh trí như vậy, làm tâm của hắn bình lại.

Vì thế Phó Hồng Tuyết ngồi xuống ăn cơm…. Vừa ăn vừa nhớ lại dáng vẻ của Diệp Khai lúc sáng nay. Làm sao lại có người chỉ muốn nghĩ cho người khác như vậy, còn chính mình lại tựa hồ quên mất.

Phó Hồng Tuyết ăn hết bữa, sau đó lặng yên đi tắm gội cho thật sạch, rồi mới thổi tắt ánh nến, cởi bỏ y phục, nằm xuống ôm lấy Diệp Khai.

Sáng ngày thứ hai, Diệp Khai theo thường lệ thức dậy rất sớm, khinh thủ khinh cước bắt đầu mặc quần áo.

Phó Hồng Tuyết chỉ mặc trung y, ngồi dậy khỏi giường, nhìn y đã mặc tới ngoại bào, đang thắt đai lưng:

“… Đai lưng thắt bị lệch, y phục có nếp gấp kìa.”

“Sao?”

Diệp Khai theo bản năng quay đầu lại.

Phó Hồng Tuyết nhẹ đến trước mặt y, giúp y thắt lại cho tốt.

Trầm mặc một lát, tay hắn rời khỏi thắt lưng Diệp Khai, nhẹ nhàng nói:

“Không đến mười ngày, ngươi lại gầy một vòng.” Hắn rũ mắt, gần như không mang bất luận cảm xúc gì, chỉ là thuận miệng.

“Luyện công a!” Diệp Khai vươn tay vỗ bụng mình: “Rõ ràng dạo này cơ thể săn chắc hơn này.”

Phó Hồng Tuyết lại trầm mặc một chút.

“Diệp Khai, ta sẽ lo lắng.” Hắn không nói nhiều, bởi vì hắn biết Diệp Khai cũng không muốn nghe.

Diệp Khai rốt cuộc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của hắn, cũng không tỏ vẻ gì, nhưng hắn biết, y hiểu.

Vì thế Diệp Khai cũng im lặng một lát, rồi nói:

“Ta sẽ không làm chuyện gì… khiến ngươi lo lắng, ta cam đoan.”

Sau đó y lại cười. Diệp Khai thường hay như vậy, cười đến quen mắt:

“Tâm lý của ta… có một khúc mắc. Ai cũng không giúp được ta, ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Hãy cho ta một chút thời gian, ta sẽ vượt qua.”

Phó Hồng Tuyết há miệng, tựa hồ muốn nói, lại bị Diệp Khai đi trước một bước cắt đứt:

“… Ngươi biết, ta kiêu ngạo. Chờ ta vượt qua đi, ta sẽ nói cho ngươi biết, khúc mắc này là gì. Nhưng hiện tại, không nên hỏi.”

Lại nhìn y một trận, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc chậm rãi gật đầu:

“Được, ta không hỏi. Nhưng mà khi nào ngươi mệt mỏi, có thể trở về tìm ta phát tiết, cãi nhau với ta, đánh ta cũng được. Ta không có cẩn thận thông minh như ngươi, có một số việc… Ta có thể cảm thấy được, nhưng cũng có cái ta không hiểu. Nếu ngươi không muốn nói cho ta biết, cũng không có vấn đề gì, ngươi chỉ cần nhớ rõ… Vô luận ngươi như thế nào, tuỳ hứng thế nào, ta đều chịu được.”

Diệp thiếu hiệp nghiêng đầu, yên lặng nhìn hắn, nghe hắn nói những lời kia, nhẹ nhàng khịt mũi, đáy mắt chậm rãi ướt rồi:

“Phó Hồng Tuyết, ngươi lại bắt đầu động kinh hả … Ngươi cho là ngươi đang dỗ tiểu hài tử sao?”

Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu:

“Không.”

Hắn rốt cuộc thầm tận lực bình tĩnh mà nói:

“Ta là sợ, ta ngốc đến quên cho ngươi, ngươi lại chưa bao giờ đồng ý mở miệng nhắc nhở ta.”

Vì thế buổi sáng hôm đó, Diệp thiếu hiệp bỏ đi với đôi mắt đỏ hoe.

Phó đại hiệp bắt đầu mỗi ngày vào bữa trưa sẽ đem cơm tới cho Diệp thiếu hiệp, an tĩnh nhìn y ăn hết, sau đó lại rời đi, chưa bao giờ hỏi y một câu.

Mấy ngày sau —— Vô Gian địa ngục bất ngờ nghênh đón hai vị khách.

Nhìn thấy hai người kia, Diệp Khai khó có thể tin mà giật mình, sau đó mãnh liệt tiến lên, một phen kéo tay một người, hung hăng bổ nhào vào lòng hắn.

Người kia cái gì đều chưa nói, chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng Diệp Khai.

Có chút vui mừng, có chút đau lòng, cũng có chút sủng nịch.

Một người khác đứng cạnh hắn, lại không nói một lời mà dùng ánh mắt xem xét Phó Hồng Tuyết. Xem xét xong, gật gật đầu.

Phó Hồng Tuyết cũng hơi hơi khom người, mỉm cười với y. Cung kính hành lễ.

Hai người này liền cách một khoảng lẳng lặng đứng, chờ hai người kia ôm chán tách nhau ra.

… Phó Hồng Tuyết cho tới bây giờ không đã nói với Diệp Khai, hắn vẫn luôn thực cảm kích hai người kia.

Nhất là người đang ôm lấy Diệp Khai.

Tuy rằng bọn họ cùng hắn không gặp nhau được bao lần.

Hắn kỳ thật vẫn biết, Diệp Khai rất ít khi quay về thăm họ… Chẳng qua là sợ bọn họ đau lòng mà thôi.

Cho nên lúc này đây, hắn thật sự cảm kích bọn họ đã đến.

Hắn sẽ có dịp chứng minh cho bọn họ thấy, hài tử bọn họ thương yêu, đã có hắn chăm sóc. Mà quan trọng hơn là —— nếu khúc mắc trong lòng Diệp Khai mà hắn không thể tiếp cận, vậy người kia hẳn là có thể.

Đêm hôm đó, Vô Gian địa ngục dị thường náo nhiệt. Băng Di vội trước vội sau chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, Phó Hồng Tuyết sợ bà vội đến chết ngất nên đành vào bếp chuẩn bị cùng à. Đến Hoa Bạch Phụng lạnh như băng thế mà cũng phải khách khí cười vài tiếng.

Nếu trên đời này còn có người có thể làm cho bà cảm kích vậy thì chính là hai vị khách này—— là người thay bà nuôi nấng Diệp Khai, còn truyền thụ một thân võ công không tầm thường.

Diệp Khai cũng mời sư phụ vào phòng khách ngồi cùng Hoa Bạch Phụng và A Phi nói chuyện phiếm, cười đến phi dương.

“Sư phụ, hai người sao lại đến đây?” Y hỏi thật vô tư.

“Ngươi hơn một tháng không gửi thư báo bình an, ta lo lắng, cho nên tới nhìn xem.” Lý Tầm Hoan mỉm cười, nhìn y rất sủng nịch.

“Ách…” Diệp Khai giật mình, suy nghĩ nghiêm túc một chút mới nhớ, thư bình an cuối cùng của y, chắc là gửi trước khi bảo tiêu Lý thị huynh đệ đi … Vốn y cho rằng hơn nửa tháng có thể trở về, sau khi trở về lại gửi thư cũng không muộn.

Kết quả bọn họ lại bị thương rơi vách núi.

“Ha hả… chuyện loạn thất bát tao rất nhiều, ta quên.”

Con mắt đảo một vòng, lại nhìn sư phụ, ra chiều vô tội. Nếu mà nói thật, không biết có doạ sợ sư phụ hay không đây.

Khi còn bé luyện công nhàn hạ, lúc bị Phi thúc thúc phạt, sư phụ y tuy không nói giúp, nhưng y còn quỳ, sư phụ y còn thức, cả đêm chong đèn trong thư phòng. Chuyện sai, đương nhiên phạt. Nhưng Lý Tầm Hoan còn đau lòng y, cả đêm viết giấy chỉ bảo, khiến y đi tìm Phi thúc thúc xin tha.

Sư phụ của y, còn dịu dàng hơn cả mẹ, còn có Phi thúc thúc, bình thường hoà nhã, lúc nghiêm khắc cũng rất hung dữ trách phạt giáo dưỡng y.

Băng Di đi vào phòng khách, thấy bọn họ trò chuyện, bỗng nhiên kỳ quái mà thuận miệng hỏi hắn một câu:

“… Đó là sư phụ của Diệp Khai thiếu chủ sao? Vì sao thiếu chủ không thăm hỏi …”

Bà còn chưa nói hết, Phó Hồng Tuyết đã mỉm cười, đơn giản hiểu bà muốn nói cái gì.

Giờ phút này bộ dáng Diệp Khai đối với sư phụ y, thoạt nhìn chỉ như là đối với một hảo bằng hữu, không nhìn ra tình cảm thân mật.

“Đó là bởi vì… Mẹ cũng ở đó.”

Phó Hồng Tuyết ngắn gọn đáp, cũng không quan tâm Băng Di có hiểu hay không.

Bởi vì Hoa Bạch Phụng còn ngồi ở đó.

Cho nên Diệp Khai cố ý khắc chế tình cảm với sư phụ, dù ánh mắt rạng rỡ của y chẳng thể lừa ai.

Không có người mẹ nào chịu nổi, đứa con của mình đối với người lạ còn thân mật hơn mình. Dù cho mẹ của bọn hắn có mạnh mẽ lạnh lùng thế nào, bà vẫn sẽ khổ sở.

Cho nên Phó Hồng Tuyết cũng chỉ tựa ở cửa phòng, lẳng lặng nhìn bọn.

Diệp Khai vẫn vừa cười vừa kể chút chuyện cho sư phụ nghe, ngẫu nhiên còn sẽ hỏi Phi thúc thúc hai câu, cũng không quên thường thường kéo Hoa Bạch Phụng vào cuộc.

Bộ dạng vui vẻ hoạt bát này, làm cho hắn cảm thấy hình ảnh y mệt mỏi nằm dưới tán cây mấy ngày trước, thật sự chỉ là ảo giác.

Cơm tối làm xong, Yên Ba Thiên Khách cũng không biết từ nơi nào quay trở lại. Lão rõ ràng cảm thấy hứng thú đối với sự xuất hiện đột ngột

của Lý Tầm Hoan cùng A Phi.

Sau khi biết thân phận của lão, Lý Tầm Hoan rất có cấp bậc lễ nghĩa mà dùng thân phận võ lâm hậu bối đứng lên hành lễ, vì thế A Phi cũng đứng lên theo. Sau đó lại ngồi xuống, năm người tiếp tục chuyện phiếm. Yên Ba Thiên Khách hôm nay, đặc biệt nể mặt Diệp Khai.

Dùng cơm xong, Diệp Khai vì Băng Di đã quá mệt, nên chủ động chạy tới chuẩn bị phòng cho sư phụ cùng Phi thúc thúc của y.

Phó Hồng Tuyết không cùng đi, ý muốn nhường cho sư đồ họ chút thời gian riêng.

Đến khi gần nửa đêm, Diệp Khai trở lại, Phó Hồng Tuyết đợi đã lâu trong phòng mới thầm bảo với y:

“Ngươi trước ngủ. Ta đi trong chốc lát sẽ trở về.”

“Trễ như vậy, ngươi đi làm gì?” Diệp Khai không hiểu.

Phó Hồng Tuyết cười cười: “Ta bắt cóc đồ đệ của sư phụ ngươi, không phải là nên nói một lời với hắn sao?”

“Này, ngươi…”

Diệp Khai hiển nhiên không đoán được hắn sẽ nói ra lời như thế, phát hoảng:

“Ngươi cũng đâu cần gấp đến mức vào lúc này… Sẽ quấy rầy sư phụ ta cùng Phi thúc thúc nghỉ ngơi…”

Y kỳ thật chính là bị loại thái độ nghiêm trang chững chạc này của Phó Hồng Tuyết làm cho xấu hổ.

“Yên tâm, ta sẽ mau trở về, sẽ không quấy rầy sư phụ ngươi.”

Phó Hồng Tuyết không cho y ngăn trở, nói xong liền đi ra ngoài.

Lý Tầm Hoan cùng A Phi cũng không có ngủ.

Thấy hắn đến, hai người giống như là đã dự đoán được.

Phát hiện ánh mắt của hắn vẫn luôn yên lặng nhìn Lý Tầm Hoan, A Phi thấu hiểu mà đứng dậy, thản nhiên nói một câu: “Ta đi ra ngoài đi một chút.” Cho bọn họ chút riêng tư.

Lúc A Phi đi qua, Phó Hồng Tuyết cảm kích mà hướng hắn cười cười, A Phi lần thứ hai thản nhiên mà gật đầu một cái.

Lý Tầm Hoan ngồi cạnh bàn thấy cảnh đó liền bật cười.

“—— ngươi tìm ta có việc?”

Hắn cười thực ôn hòa, cùng Diệp Khai cười hoàn toàn khác nhau. Nhưng khó hiểu lại có cảm giác hệt như Diệp Khai.

Phó Hồng Tuyết suy xét một chút, lại nghiêm túc hành lễ:

“—— sư phụ.”

Lý Tầm Hoan lại một lần nữa cười rộ lên, nâng tay ý bảo hắn ngồi xuống.

“Lúc nãy trong thư phòng, Diệp Khai nói rất nhiều chuyện của ngươi cho ta.”

“Ta thực cảm kích sư phụ.”

Đây là câu nói hắn đã định nói cùng Lý Tầm Hoan từ rất lâu về trước.

“Ngươi không sợ ta phản đối các ngươi?”

“Không sợ. Nếu trên đời này có một người yêu Diệp Khai như ta, vậy chỉ có thể là sư phụ.”

An tĩnh mà quan sát hắn một khắc, Lý Tầm Hoan rốt cuộc gật đầu:

“Ta đã từng lo lắng, nhiều năm cừu hận tra tấn, sẽ làm ngươi bị thương, cũng làm Diệp Khai bị thương. Nhưng là hiện tại nhìn đến các ngươi, ta yên tâm. Các ngươi trưởng thành… tốt hơn ta nghĩ.”

“Tất cả đều nhờ… Diệp Khai giáo huấn ta. Cũng là do sư phụ giáo huấn Diệp Khai.”

Hắn lúc này cũng không còn cảm thấy được, thanh âm của hắn kỳ thật đã phát run.

Trừ bỏ Lý Tầm Hoan, trên đời này sẽ không có người thứ hai có thể nói về Diệp Khai như hắn. Hoa Bạch Phụng cũng không thể.

Diệp Khai, cùng những lo lắng mờ mịt trong lòng hắn, cũng chỉ có người này mới có thể giải đáp nghi hoặc cho hắn, chỉ ra một cái phương hướng cho hắn.

Bởi vì bọn họ, là hai người trên đời này hiểu rõ Diệp Khai nhất.

“Sư phụ, ta đã nghĩ rằng ta hiểu được nội tâm Diệp Khai.”

Hắn bình tĩnh nhìn Lý Tầm Hoan, cơ hồ không e ngại, không phải bức bách, mà là thỉnh cầu.

“Ngươi cảm thấy… Ngươi hiểu y còn chưa đủ?”

Lý Tầm Hoan trầm mặc một chút, hỏi lại hắn.

Phó Hồng Tuyết rốt cuộc rũ mắt, che giấu chua xót:

“Y rất để ý ta, cho nên… y không để ta biết toàn bộ.”

Diệp Khai có thói quen thứ gì tốt sẽ cho hắn, thứ gì không tốt thì giấu đi. Y có thói quen cho, lại không có thói quen nhận.

Cho nên, ngay lúc đó Nam Cung Linh mới có thể dây dưa với y, vì Nam Cung Linh chủ động cho y cả gia bảo, cả bản thân, cho nên y không cách nào trốn tránh mà cưới nàng, nhận lấy bảo vật cùng nàng nhập gia. Kiếp này, không gặp Nam Cung Linh, không ai có thể chủ động cho Diệp Khai thứ gì.

“Diệp Khai… So mới lúc bỏ đi, gầy không ít.” Lý Tầm Hoan hiển nhiên hiểu hắn đang nói cái gì.

“Bởi vì hắn đi theo ta chạy ngược chạy xuôi, hơn một tháng không truyền tin báo bình an cho sư phụ, là bởi vì y bị thương, cùng ta té xuống vách núi.”

Hắn biết Diệp Khai nhất định sẽ không nói cho sư phụ y chuyện này, cho nên hắn nói.

“Chúng ta ở đó hơn nửa tháng, đến khi y dưỡng hảo thân thể, mới đi lên. Đi lên rồi, lại xảy ra một việc… Thái sư phụ, tính cách có chút quái gở, làm việc tương đối độc đoán. Lão xuất phát từ hảo ý, không chờ Diệp Khai đồng ý, liền tự truyền cho Diệp Khai hai mươi năm công lực. Ta biết lão thương tổn đến Diệp Khai… Nhưng không biết, Diệp Khai khúc mắc vì chuyện gì.”

“Cho nên… Ngươi lo lắng cho nó?” Những lời này, Lý Tầm Hoan hỏi rất chậm.

“Đúng. Chỉ hơn mười ngày, y gầy đến lợi hại. Lúc đối diện với chúng ta lại vẫn vui vẻ.” Đây mới là chuyện làm cho hắn lo lắng.

Nếu hắn không biết y khúc mắc gì, làm sao hắn có thể dỡ bỏ cùng y?

Hắn biết Diệp Khai không phải không tín nhiệm hắn, chỉ là… không cách gì mở miệng nói cho hắn biết.

Cho nên hắn tới hỏi Lý Tầm Hoan.

Lúc này Lý Tầm Hoan trầm mặc thật lâu.

Sau đó hắn đứng dậy, chậm rãi đi đến bên Phó Hồng Tuyết, vươn tay vỗ nhẹ nhẹ bả vai Phó Hồng Tuyết.

” Nếu ngươi không gặp gỡ Diệp Khai, lúc ngươi biết thân thế các ngươi—— ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?”

Phó Hồng Tuyết rũ mắt, nghiêm túc mà suy tư một khắc:

“Hận. Triệt để là hận, hận Diệp Khai, hận mẹ ta, có lẽ còn sẽ hận hết thảy trên đời này.”

Lý Tầm Hoan gật đầu: “Nhưng ngươi gặp Diệp Khai. Y đem nhân sinh của ngươi xoay chiều.”

Phó Hồng Tuyết không tiếp lời.

Diệp Khai đến tột cùng cho hắn nhiều hay ít, đã không có bất luận từ ngữ nào miêu tả được.

“Như vậy… Ngươi có nghĩ tới hay không, thân thế các ngươi, đối với Diệp Khai sẽ sinh ra ảnh hưởng gì?”

Phó Hồng Tuyết chậm rãi quay đầu lại, bình tĩnh nhìn bóng lưng của hắn, sau đó chấn động toàn thân, nháy mắt cảm thấy chính mình giống như đột nhiên nắm chắc một vật neo giữ trong sương mù.

“Ngươi có biết, ta vì sao lại để y rời đi hay không?”

Lý Tầm Hoan rốt cuộc xoay người, nhìn thẳng vào mắt của hắn hỏi:

“Diệp Khai có nói với ngươi bao giờ chưa —— từ lúc y còn rất nhỏ, biết đến sự tồn tại của ngươi, biết thân thế các ngươi, y cũng đã như ngươi, nhân sinh bị hoán đổi. Trước kia, mỗi năm vào sinh nhật của y, ta cùng A Phi đều sẽ cho y một tâm nguyện, y muốn cái gì, chúng ta liền cố gắng hoàn thành. Đến khi y mười ba tuổi, y bỗng nhiên nói với chúng ta, y cái gì cũng không muốn. Y sẽ cố gắng mà báo đáp chúng ta.”

“Diệp Khai khi còn bé, thực nghịch ngợm. Bởi vì bên người không có cha mẹ, cho nên ta đành phải yêu thương y gấp đôi. Chỉ là vào năm đó, y thay đổi rất nhiều. Tuy bề ngoài vẫn vui vẻ khoái hoạt, nhưng thâm tâm đã bắt đầu mất đi vẻ nghịch ngợm đó, dứt khoát luyện võ, luyện đến mức sức cùng lực kiệt, để có thể đi bù đắp cho ngươi.”

Nhìn thấy đau đớn rõ ràng hiện ra trên mặt Phó Hồng Tuyết, Lý Tầm Hoan lần thứ hai vươn tay, vỗ vỗ vai hắn:

“Cho nên, ta đành để nó rời đi. Ta chỉ có một đồ đệ, lại chính tay nuôi dưỡng nó nên người, nên tất nhiên ta so với ai khác càng lo lắng cho nó hơn. Nhưng mà nếu Diệp Khai không tìm được ngươi để cởi bỏ bế tắc, sớm hay muộn gì y cũng sẽ suy sụp.”

Lý Tầm Hoan vỗ không dùng lực, bả vai Phó Hồng Tuyết lại đau đến phát run.

“Nhiều năm như vậy… ba người chúng ta, không ai có thể vui trọn vẹn.”

Đúng vậy… Nguyên lai, ai cũng đau đớn cả.

Hắn chưa từng nghĩ, Diệp Khai mười ba tuổi, sẽ thế nào mà vì một hài tử khác, quyết tâm đến vậy. Nhưng may mắn là, Diệp Khai đã tìm được hắn.

Nhưng, sẽ có ai đi tìm Diệp Khai?

“Từ lúc hiểu chuyện, y cũng sẽ sợ hãi. Y sợ hãi việc phải mang nợ người khác, y sợ không đủ sức trả. Ngươi có quyền hận, oán, bởi vì ngươi gánh vác thứ không phải số mệnh của ngươi.”

Nói tới đây, Lý Tầm Hoan tạm dừng một chút, Phó Hồng Tuyết có thể nghe ra trong giọng nói của hắn ẩn nhẫn đau đớn:

“Còn y… không thể oán, cũng không thể hận, bởi vì… y là người được lợi.”

Những lời cuối cùng này, giống như đao, gắt gao mà cắm vào trong lòng Phó Hồng Tuyết.

Cho nên, y chỉ có thể cố gắng cười. Cười để che mắt Lý Tầm Hoan, không cho bất cứ ai biết y đau đớn cái gì.

“Y chỉ duy nhất oán hận Hoa công chúa… Nhưng cái y oán hận chính là, nàng không có đối tốt với ngươi. Y vẫn luôn hy vọng, Hoa công chúa có thể xem ngươi là con nàng. Còn y, trả hết cho ngươi xong, ai cũng quên y đi là được … ”

Chính là hiểu đồ đệ mình đau đớn, cho nên Lý Tầm Hoan mặc dù không muốn, vẫn để cho y đi tìm Phó Hồng Tuyết.

Tâm bệnh cũng giống như thuốc độc, không để cho y tự chữa trị, y chắc chắn sẽ đau đớn đến chết.

Cho nên, hắn đánh cuộc một phen này. May mắn là, hắn đánh cuộc thắng.

Chỉ có hai người mang cùng một vết thương mới có thể hiểu rõ, phải băng bó cho đối phương thế nào.

Phó Hồng Tuyết không muốn khóc, lại càng không tưởng tượng được Lý Tầm Hoan sẽ khóc. Nhưng một giọt nước mắt của Lý Tầm Hoan lại đột ngột rơi.

“Nếu ngươi để ý một chút, liền sẽ biết, y chưa từng bởi vì chính mình mà đi oán hận bất luận kẻ nào. Bởi vì y nghĩ rằng mình không có quyền … y còn một món nợ phải trả.”

“Đứa học trò này của ta… Sẽ vì người khác rơi lệ, lại chưa bao giờ vì chính mình rơi lệ; sẽ vì người khác oán hận, lại chưa bao giờ vì mình oán hận. Cho nên, y chắc chắn sẽ hiểu được ý tốt của Thái sư phụ. Chỉ là… Thái sư phụ vừa vặn đυ.ng phải nỗi đau của y, làm y không thể cư xử bình thường… Bởi vì y đau.”

Thanh âm của Lý Tầm Hoan, không hề giống giang hồ truyền kỳ Tiểu Lý Phi Đao, càng làm cho Phó Hồng Tuyết đau đến tột đỉnh.

Cái miệng của hắn hớp hớp, cố gắng hai lần lại đều không phát ra nổi thanh âm, chỉ có khàn khàn lên tiếng:

“Y… Chỉ là…”

Hoa Bạch Phụng cho y cuộc sống thảnh thơi, lại đã làm y nặng lòng nhiều năm như vậy. Không thể trách Hoa Bạch Phụng, không thể than thở với Lý Tầm Hoan, y chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Bây giờ, lại thêm một cái lợi, lại thêm một lần mang nợ nhân gia.

Lý Tầm Hoan vẫn nhìn hắn. Lời hắn muốn nói, rốt cuộc nói xong:

“Ta đêm nay nói cho ngươi biết nhiều như vậy, chính là muốn ngươi hiểu… Kỳ thật, ngươi cho tới nay nhìn Diệp Khai phi dương, thật sự không phải là bản chất của y. Trong lòng y cũng có vết sẹo, cũng có sự sợ hãi, ta biết, ta cũng đau lòng, nhưng ta lại không giúp được y.”

Phó Hồng Tuyết cũng thầm thở một hơi, nhắm mắt lại, triệt để che dấu thuỷ tích trong khoé mi:

“… Cho tới nay, đều là Diệp Khai dẫn dắt ta, từng bước một từ chỗ tăm tối đến nơi minh bạch. Sư phụ, cám ơn ngươi. Cho nên lúc này đây, đến lượt ta chăm sóc y.”